Dáng người chồng chéo trên cửa tiến lại gần, đến trước mắt Tề Thời Sâm, chậm rãi tụ lại thành một bóng người, Tề Thời Sâm dụi dụi mắt, hướng về người đang lạnh mặt nhìn mình mà cười ngây ngô, “Lão sư!”
Cao An thập phần hữu hảo mà cười một cái, xách cậu lên khoác qua lưng mình, nhíu mày nhìn một đám còn dư lại, “Đã tỉnh táo hơn chưa?”
Một đám người hoặc nhắm mắt hoặc câm miệng, tóm lại không ai để ý đến anh.
Cao An cười một tiếng, lấy di động gọi cho giáo viên phụ trách.
“Hạ lão sư, Cao An. Gọi thêm mấy người khỏe mạnh tỉnh táo đến Lý Ký cửa đông đi, sinh viên ở đây có đến mấy đứa bất tỉnh nhân sự, một mình tôi không lo được hết.”
Lời ít mà ý nhiều.
Mới vừa dập máy, người đối diện cửa rầm một tiếng đứng lên, trong tay cầm cái chai không chỉ lên trời mà hô to.
“Vì tình bạn của chúng ta, thêm một chén!”
Còn chưa có ai kịp để ý đến thầy Cao, sắc mặt anh đã trầm xuống, “Để tôi xem ai dám.”
Mặc dù đã uống quá nhiều, tuy vậy vẫn có thể cảm nhận rõ áp lực. Người ngồi xung quanh bàn nỗ lực trừng mắt, ai cũng nhìn không rõ vị hảo hán vừa đến ngăn cản bọn họ rốt cuộc là ai, cuối cùng vẫn là một tên vừa đi nôn ra trở về nên thanh tỉnh hơn chút, híp mắt nhìn hồi lâu, lần lượt huých huých từng đứa một xung quanh.
“Là Quải Quải! Quải quải!”
Ừm, quả nhiên chỉ là so với hội còn lại thì tỉnh táo hơn được một chút xíu xìu xiu mà thôi.
Cao An nhướng mày, tự cho là cực kỳ hiền lành mà cười một cái.
Không bao lâu sau, giáo viên phụ trách mang theo sáu, bảy sinh viên lớn nhỏ chạy đến, vừa vào cửa nhìn lướt qua đã thấy một đám ngồi nằm trườn bò các thể loại, trước vội cùng Cao An hàn huyên, cảm tạ mấy câu.
Cao An ứng phó vài lời, một lần nữa xách lên Tề Thời Sâm phía sau đã lắc lư không kém gì cái đồng hồ quả lắc còn không ngừng rầm rầm rì rì, “Hạ lão sư, tôi đưa học sinh đi trước.”
Nhẹ nhàng gật đầu một cái với mấy sinh viên bị điều đến khiêng người, túm Tề Thời Sâm về trường học. Vừa đi vừa quở trách.
“Vừa nói với con không cho phép quá chén, là nói cho ai nghe đó hả? Đầu óc dùng để làm gì!”
Tề Thời Sâm vốn đã say mèm chỉ rầm rì một tiếng trong miệng, bám cứng trên tay Cao An.
“Lão công thần…”
Cao An nhíu mày nhưng cũng không đẩy cậu ra, cứ như vậy nửa đỡ nửa túm mà dìu cậu đi, thuận tiện tiếp tục giáo huấn.
“Uống rượu hỏng việc, không hiểu sao! Giữa trưa vừa cảnh báo con, buổi tối đã lăn lộn loạn xạ. Nếu không phải do con vừa mới tốt nghiệp, hiện tại thầy không ngại đem con đánh cho tỉnh ra!”
Tề Thời Sâm hít hít mũi, thập phần uể oải: “Lão công thần… Phụ hoàng vì sao không cho ta kế vị!”
Kiểu say rượu nói nhảm này thập phần không giống bình thường. Người bình thường say rượu cùng lắm thì nghêu ngao hát một bài, ngâm mấy câu thơ, thực sự chưa thấy ai tưởng tượng ra chính mình là nhân vật lịch sử.
(Lúc này Thời Sâm say rượu nên nói loạn xạ, xiêu vẹo tùm lum nhưng mình nghĩ Thời Sâm ca ca đã cho mình là Chu Đệ – Hoàng tử thứ ba của Chu Nguyên Chương, cũng là Vĩnh Lạc Đế sau này.
Chu Nguyên Chương vốn muốn truyền ngôi cho trưởng tử nhưng Thái tử Chu Tiêu đã qua đời. Vậy nên Chu Nguyên Chương đã truyền ngôi cho con của trai của Chu Tiêu là Chu Doãn Văn mà không hề cân nhắc đến các hoàng tử khác, trong đó có Yên Vương – Chu Đệ người từng có nhiều chiến công và có tài trị quốc.)
Thầy nghe mà cũng đau tim giùm.)
Cao An hơi khựng lại, sau đó thản nhiên đáp, “Đừng nói bậy. Lúc các vị công thần cáo lão, Chu Nguyên Chương vẫn còn sống.”
“Hừ.” Tề Thời Sâm thấp giọng “hừ hừ”, tạm thời ngậm miệng.
“Ngày mai tỉnh lại nếu còn nhớ rõ sự việc hôm nay, nhớ rõ đi tìm thầy bị đánh.” Mắt thấy ký túc xá sinh viên đã gần, Cao An nhàn nhạt mà dặn dò, ngữ khí dường như đang dặn dò cậu nhớ ăn cơm đúng giờ.
“Lão sư…” Tề Thời Sâm lại hừ hừ trong miệng.
“Nói.”
“Lão sư… Chờ ngày nào đó con đoạt được đế vị, con, không…” Tề Thời Sâm đột nhiên tinh thần phấn chấn hẳn, tay vung lên trời, “Trẫm! Liền phong lão sư làm đế sư! Dưới một người trên vạn người!”
Cao An dừng bước, nhìn chằm chằm Tề Thời Sâm, hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. Tâm nói ai cần dưới một người trên vạn người!
“Lão sư người sao lại… Ách –” Tề Thời Sâm “ợ” một cái, mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, nồng đến mức Cao An phải lùi lại một bước.
Tề Thời Sâm vẫn hồn nhiên không biết gì, lại bám cứng bò sang, “Người sao vẫn không nói câu nào, là do quá kích… kích động sao?”
Cao An một từ cũng không nói.
“Lão sư yên tâm, ta sẽ không nuốt lời. Chờ ta bước lên bảo tọa, nhất định phong ngài…… Ách –“
Cao An lui về sau một bước, nhìn chằm chằm con ma men nháy mắt đã ngã vật xuống đất cắn chặt răng, thật lâu sau, mới chầm chậm thở ra một hơi dài thật dài, chấp nhận số mệnh mà túm lấy con ma men xốc lên, quay đầu đi về hướng nhà mình.
Về được đến cửa đã là 8 giờ tối. Đỡ Tề ma men ném lên giường trong phòng dành cho khách, Cao An rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại tìm được một bộ đồ ngủ của Mông Giản trong tủ, nghĩ nghĩ rồi cũng không giúp cậu thay, chỉ nhẹ nhàng đặt ở bên mép giường, giúp cậu cởi giày đắp chăn. Sau đó ngồi ở một bên, chống cằm nhìn chằm chằm Tề Thời Sâm.
Bực mình.
Thực đúng là càng nhìn càng bực mình.
Cao An trừng mắt nhìn Tề Thời Sâm đi ngủ còn không ngừng rầm rì, liếc mắt một cái, xé miếng giấy nhớ viết xuống mấy chữ, đứng dậy rời đi.
“Lão sư… Chờ ta làm Hoàng Đế…”
“Câm miệng!” Cao An vừa đi tới cửa gầm lên, quay đầu lại chỉ vào con ma men trên giường uy hiếp: “Còn dám nói hươu nói vượn thì hiện tại ăn đòn ngay lập tức!”
Tề Thời Sâm ưu điểm lớn nhất chính là thức thời, mặc dù lúc này đầu óc mê man không rõ, nghe Cao An quát cũng biết im lặng mà rụt người chui rúc vào trong mềm, rầm rì một tiếng rồi hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trác Phác
Chương 37
Chương 37