TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cp Cực Kỳ Flop
Chương 11


Những ngày cuối cùng của tháng 8, Hải Thành đổ mấy cơn mưa nhỏ liên miên không ngớt.
Công tác quay chụp thời kỳ thiếu niên đã gần kết thúc, Phương Tri Hành tắm rửa xong leo lên giường, để máy tính trên đầu gối, ngồi dựa vào gối đầu tìm kiếm thông tin.
Kể từ khi có thông báo của tuần này, Phương Tri Hành không bình tĩnh nổi, vì cậu sắp phải quay cảnh hôn với Chung Tư Viễn rồi!
Vốn cảnh hôn này phải quay từ tuần trước đó, nhưng ai ngờ thời tiết trở xấu, mùa hè ở Hải Thành sắp kết thúc thì lại mưa liên miên suốt một tuần, kế hoạch quay chụp đành phải kéo ra sau, vừa kéo một cái là kéo đến tận cảnh cuối cùng luôn.
Phương Tri Hành giống như đà điểu Châu Phi trốn tránh mấy ngày nay, nhưng trốn được mùng một chứ chẳng trốn nổi ngày rằm, chuyện gì phải tới thì cũng sẽ tới mà thôi.
Có rất nhiều hình ảnh lướt qua trước mắt cậu, đều là những lần trước đây Chung Tư Viễn hôn cậu đến mức bủn rủn tay chân.
Phương Tri Hành hít sâu một hơi, định xem mấy thứ khác an ủi cho đỡ sợ, cậu gõ từ khóa “cảnh hôn của Chung Tư Viễn” trong khung tìm kiếm.
Trang chủ load chưa đầy hai giây, ngay sau đó màn hình nhảy ra kết quả tìm kiếm.

Phương Tri Hành lăn chuột, liếc sơ qua, giọng khàn khàn lẩm nhẩm đọc ——
“Cảnh hôn của Chung Tư Viễn: Ông trùm cảnh hôn”, “Tui không cho phép mấy người bỏ qua cảnh hôn này của Chung Tư Viễn”, “Chung Tư Viễn x Lý Thu Lộ: Rất muốn có sách giáo khoa dạy cảnh hôn”, “Những nam diễn viên biết quay cảnh hôn part 2: Tô thần Chung Tư Viễn!”, “Tổng hợp những cảnh hôn muốn ngừng mà ngừng không được của Chung Tư Viễn”, “Cảnh cut của Chung Tư Viễn trong《Mưu Sinh》: Cảnh hôn mãnh liệt”,….
Phương Tri Hành bày ra vẻ kỳ lạ, ngập ngừng mở topic “Những nam diễn viên biết quay cảnh hôn part 2: Tô thần Chung Tư Viễn!” ra.
Video này có lượt xem cao nhất: 81.2W!
BGM vang lên, mười giây đầu của video chủ topic liệt kê một dãy tên, đều là những nữ diễn viên từng đóng cảnh hôn với Chung Tư Viễn, liệt kê xong bắt đầu nhảy qua chủ đề.
Trước đây Phương Tri Hành đều chọn lọc không xem những thứ này, giờ thì khác, bản thân cậu cũng phải hiến dâng cho nghệ thuật, nên cần sớm chuẩn bị tinh thần.
Cậu xem không chớp mắt, ban đầu vẫn coi như là bình tĩnh, dần dần hơi bắt đầu không chịu nổi, sau khi cố gắng chịu đựng được ba phút bèn ấn tạm dừng.

Cậu khép máy tính lại, xuống giường đi tìm nước uống, có cảm giác từng lỗ chân lông trên lưng đang có xu hướng giãn nở ra.
Tai Phương Tri Hành nóng hầm hập, cửa sổ thủy tinh phản chiếu khuôn mặt xấu hổ của cậu, mẹ kiếp, trước đây Chung Tư Viễn hôn cậu như thế này ư?!
Khôi phục lại cảm xúc, Phương Tri Hành không muốn xem nữa, sau khi lên giường lần nữa thì cứ nằm ngửa ra nhìn trần nhà, không khỏi nghĩ đến những cảnh hôn, cảnh giường chiếu, cảnh cư.ờng b.ạo này nọ ở phần sau của kịch bản, cậu than thở một tiếng, quyết định bắt đầu chuẩn bị tâm lý từ hôm nay.
Cậu chui vào chăn, đổi sang cầm điện thoại để xem, choáng đầu, rõ ràng đang sống một mình nhưng vẫn không dám bỏ chăn ra.
Tiếng nước bọt nhả ra nuốt vào, vệt nước mập mờ không rõ, khuôn mặt thâm tình anh tuấn của Chung Tư Viễn, khóe môi phơn phớt đỏ lúc kết thúc, tạo thành một hình ảnh sắc dục câu người trong màn đêm yên tĩnh.
Phương Tri Hành xem hết ba mươi phút cảnh hôn của Chung Tư Viễn, khoảnh khắc ló đầu ra từ trong chăn giống như cá mắc cạn.

Đáy mắt cậu có mang theo chút t.ình dục, tiếng thở dốc dần trở nên nặng nề, vệt đỏ ửng trên khuôn mặt không biết là vì nóng hay vì xấu hổ, trước khi tắt máy còn cuộn chăn lăn lộn trên giường, từng hình ảnh đó cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu cậu hết lần này đến lần khác.
Fuck, cậu ngây ngô phát ra tiếng gào thét, họ Chung thật sự rất biết cmn hôn!
Trước khi ngủ xem mấy thứ không lành mạnh, nên cả tối đó Phương Tri Hành mơ thấy giấc mộng kiều diễm đa tình, đến nỗi sáng thức dậy còn cảm thấy hơi lúng túng.
Cậu che mặt đi tắm rửa, thay quần ló.t, lúc đến trường quay đã trở nên vô dục vô cầu, giống như kiểu sắp bay lên luôn rồi.
Nhiệm vụ quay chụp hôm nay không muộn, Phương Tri Hành chỉ có hai trường cảnh, phần chính đều vào buổi tối.
Ở trường quay cậu cảm thấy hơi chán, bèn giúp đỡ mấy nhân viên hiện trường, rồi ngồi xổm sau lưng đạo diễn xem Chung Tư Viễn quay phim với người khác.
Phương Tri Hành giảm cân rất có hiệu quả, cậu gầy đi trông thấy so với quãng thời gian trước, cằm nhọn nên mặt trông càng nhỏ.


Cậu không muốn gây trở ngại đến công việc của người khác, nên xách băng ghế nhỏ yên tĩnh ngồi ở trong góc, nhìn dáng vẻ và vị trí di chuyển của Chung Tư Viễn, bắt lấy mỗi một biểu cảm và động tác nhỏ nhặt của anh, nghiêm túc lắng nghe anh đọc nhấn rõ từng chữ và giọng điệu của anh.
Trợ lý đạo diễn cầm một tấm hắt sáng đi ngang qua người cậu, thấy dáng vẻ chăm chú của cậu bèn nhìn thêm một lúc, rồi mỉm cười nói: “Thầy Chung diễn hay lắm đúng không?”
Phương Tri Hành nghiêm túc gật đầu: “Xem một trường cảnh của thầy Chung có thể học được rất nhiều thứ.”
Trợ lý đạo diễn dựng tấm hắt sáng ở bên tường, tạm thời không có chuyện gì, bèn ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với Phương Tri Hành: “Quay phim với Chung Tư Viễn ba tháng, quay xong cậu sẽ nâng cao thêm được một bước.”
Phương Tri Hành biết Chung Tư Viễn rất giỏi, nên trong quá trình quay phim vẫn luôn để ý học hỏi.
“Nghe nói trước kia cậu học nhảy?”
Phương Tri Hành ngập ngừng gật đầu: “… Ừm, đúng thế.”
“Hip hop à?”
“Hip hop cũng nhảy được, nhưng tôi học múa dân tộc từ nhỏ.”
Trợ lý đạo diễn bất ngờ “Hả” một tiếng: “Giống như cô Dương Tuyết Ni ấy hả?”
“Cô Dương Tuyết Ni là thần tượng của tôi đó.”
“Không nhìn ra nha, hình như con trai thì nhảy hip hop nhiều hơn?”
Phương Tri Hành mỉm cười: “Khá ngầu.”
Cảnh cuối cùng quay xong, Chung Tư Viễn bưng ly giữ nhiệt qua đó nghỉ ngơi.
Trợ lý đạo diễn vẫn đang hỏi: “Tôi tò mò lắm, có phải học nhảy thì chỗ nào cũng mềm, muốn xoạc chân thì xoạc chân, muốn uốn người là uốn người không.”
Phương Tri Hành nghiêm túc đưa ra câu trả lời cho anh ta: “Nếu nhảy thường xuyên thì làm như thế được, còn nếu đã có một khoảng thời gian nghỉ tập thì sẽ không linh hoạt như vậy nữa.”
“Cậu có thể biểu diễn cho tôi xem tại chỗ được không?”
Phương Tri Hành nhướn mày, mỉm cười rất dịu dàng: “Gần đây tôi không có thời gian tập.”
Trợ lý đạo diễn giục cậu: “Thử một chút thôi, tôi thật sự rất muốn xem.”
Phương Tri Hành sờ gáy, trên người cậu đang mặc đồng phục học sinh, buổi sáng quay xong vẫn chưa thay, quần áo rộng rãi thoải mái.

Nghĩ lại thì đúng là đã lâu lắm rồi không hoạt động gân cốt, không chịu nổi người khác nài nỉ hai ba câu, bèn đồng ý: “Vậy tôi thử xem.”
Cậu không xoạc chân ngay, mà trước tiên gập chân ép qua ép lại mấy lần.
Nhân viên quay phim đứng bên cạnh đang nhàn rỗi, bèn quay ống kính về phía cậu, định quay một phần hậu trường.
Công tác chuẩn bị đã gần đủ, staff vây quanh thành một vòng để hóng hớt.
Phương Tri Hành thản nhiên xoay cổ, hai tay khẽ xách ống quần, nghiêng đùi phải trên nền xi măng, đầu gối trái chạm đất, cả nhóm người đều trầm trồ khen ngợi, cậu xoạc chân thành một hình chữ mã rất đẹp.
Quý Xuyến hét hăng say nhất: “Phương Tri Hành giỏi quá!”
Lâm Mạn Mạn cũng tham gia trò vui, cầm điện thoại ngồi xổm trên mặt đất quay video: “Thầy Phương làm lại đi!”
Phương Tri Hành nghe thấy giọng cô bèn quay mặt sang, ống kính bắt lấy một nụ cười rực rỡ.

Cậu cười mỉm ép xuống đất, đang xoạc thẳng thì đổi thành xoạc ngang, đôi chân thon dài kéo căng hết cỡ, cậu thành thạo đổi lại thành xoạc thẳng, vòng eo dẻo dai ngửa ra sau, ngón tay thả lỏng buông xuống bên cạnh cẳng chân, Phương Tri Hành cong thành một hình vòm.
Trần Hoa cũng tới tham gia trò vui, châm thuốc vỗ tay cho cậu.
Phương Tri Hành lộn ngược đầu đang rất vui vẻ, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bắt gặp đôi mắt hờ hững không chút gợn sóng của Chung Tư Viễn.

Giống như chú chim công đang xòe đuôi không kịp chuẩn bị gì lại gặp được đối tượng tìm bạn đời, Phương Tri Hành mất khống chế, eo bỗng nhiên xụi lơ.

Cậu vội vã chống tay tránh cho việc ngã bị thương, gáy chợt được một bàn tay đỡ lấy.
Lâm Mạn Mạn kêu loạn lên: “Nè nè nè, cẩn thận!”
Bàn tay trên gáy chuyển qua cổ, Chung Tư Viễn kịp thời đỡ cậu, lúc dìu cậu dậy còn nắm lấy eo cậu.
Điếu thuốc trong tay Trần Hoa run run, ông chỉ cậu nói: “Cậu đừng có làm bản thân bị thương đó, tôi quay được một nửa mà nam chính bị thương thì biết tìm ai đây hả?”
Phương Tri Hành tự biết mình đuối lý, le lưỡi ra vẻ nghịch ngợm: “Hì hì, lâu lắm rồi không xoạc chân, hơi không quen, lần sau cháu chuẩn bị thật tốt rồi sẽ xoạc lại.”
Quý Xuyến hoảng hồn, liên tục nói: “May mà thầy Chung phản ứng nhanh!”
Trên mặt Chung Tư Viễn không nhìn ra vui hay giận, nhưng đáy mắt lại có chút cảm xúc lạnh lùng.

Anh kéo Phương Tri Hành lên rồi mới buông tay ra, sau đó bước đi chẳng nói một lời.
Lâm Mạn Mạn giờ điện thoại cho Quý Xuyến xem video mà cô quay được, lúc hình ảnh chuyển tới phần Chung Tư Viễn ra tay thì hơi hỗn loạn một chút, rồi nhanh chóng ổn định trở lại.
Lâm Mạn Mạn chưa hết thòm thèm nói: “Ban nãy anh đại nhanh thật đó, đẹp trai quá đi!”
Quý Xuyến cũng phụ họa theo.
Hai người xáp lại gần nhau tán thưởng một lát, Lâm Mạn Mạn nói: “Anh xem anh đại nhà tụi này với thầy Phương có cảm giác CP lắm đúng không? Đợi tới lúc phim chiếu ra không chừng sẽ nổi đó!”
Phương Tri Hành tưởng mình nghe nhầm, Lâm Mạn Mạn nói cậu và Chung Tư Viễn có cảm giác gì cơ? Cảm giác CP á?
Cậu tiếc nuối lắc đầu, cảm khái Lâm Mạn Mạn nhìn nhầm rồi, cậu và Chung Tư Viễn rõ ràng được toàn bộ cư dân mạng Hàn Quốc công nhận là hai người không có cảm giác CP nhất, cái tag “CP cực kỳ flop” vẫn được gắn ở mấy cái FMV của bọn họ đó!
Phương Tri Hành ngắt lời: “Tiểu Mạn đừng xem nữa, không thấy bóng dáng anh đại nhà em đâu nữa rồi kìa.”
Lúc này Lâm Mạn Mạn mới cam lòng ngẩng đầu lên khỏi màn hình: “Hả? Ban nãy vẫn còn ở đây mà, sao lại đi rồi!”
Mấy người cùng nhau quay về phòng nghỉ thì thấy Chung Tư Viễn giống như cán bộ kỳ cựu bưng ly giữ nhiệt đang bốc hơi nóng, ngồi vắt chân trên ghế lướt điện thoại, anh ngồi im không nói lời nào cũng chẳng thèm cho bọn họ lấy một ánh mắt.
Lâm Mạn Mạn chu đáo hỏi han ân cần, câu trả lời của Chung Tư Viễn về cơ bản toàn là quanh quẩn giữa “Ừm”, “Không cần”, “Nói sau”, khí thế cực kỳ lạnh lùng không dễ trêu.
Phương Tri Hành buồn bực nghĩ, ai lại trêu Chung Tư Viễn nữa rồi, người này sao giống như đang giận vậy nhỉ.
Vẫn còn ba tiếng nữa mới tới lúc quay phim, sợ chọc tức long nhan, nên cậu không dám xáp tới trước mặt Chung Tư Viễn, mà rất tự giác rụt vào một góc trong phòng nghỉ để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, chơi điện thoại mệt rồi, cậu bèn xem kịch bản, xem xong kịch bản cậu bèn gục xuống bàn ngủ gật.
Lúc tỉnh lại trên người khoác một cái áo khoác đồng phục, phòng nghỉ chỉ còn cậu và Quý Xuyến.
Phương Tri Hành ngơ ngác ngồi dậy, nói lấy lệ: “Cảm ơn nha.”
Quý Xuyến ngẩng đầu lên khỏi giao diện game: “Dậy rồi à, cảm ơn tớ làm gì?”
“Áo nè.” Phương Tri Hành dụi mắt: “Tớ ngủ bao lâu rồi?”
Quý Xuyến nói: “Một tiếng, áo là ảnh đế Chung đắp cho cậu đó, không phải tớ.”
Phương Tri Hành cầm đại một góc áo khoác lên ngửi thử, chắc chắn đây là áo khoác mà Chung Tư Viễn thường mặc trong phòng máy lạnh.
“Ảnh đâu rồi?”
“Đoàn phim hẹn truyền thông tới phỏng vấn.” Quý Xuyến để điện thoại xuống, bày ra vẻ mặt nhiều chuyện: “Này, cậu nói thật với tớ đi, Chung Tư Viễn vẫn còn thích cậu phải không?”

Phương Tri Hành nghĩ cậu ta mới từ trên trời rơi xuống hay gì: “Sao lại thế được, nếu đổi thành cậu thì cậu có còn thích tớ không?”
“Không thích mà anh ta lại đối xử với cậu tốt như vậy à, tớ còn tưởng hai người là người yêu cũ gặp lại không đội trời chung nữa chứ.”
“Anh ấy lúc nào cũng tốt vậy đó.” Phương Tri Hành nói như chuyện đương nhiên: “Tính cách của anh ấy như vậy rồi, nhìn thì lạnh lùng không có tình người, nhưng đối xử với ai cũng rất dịu dàng.”
Cậu sờ cái áo trong tay: “Chung Tư Viễn tốt như vậy, tớ đâu có xứng với anh ấy.”
Chung Tư Viễn phỏng vấn xong chuẩn bị tới trường quay, điện thoại trong túi chợt rung lên.
Anh mở ra, là mấy file tài liệu mà Chung Lộ Phàm gửi cho anh, đằng sau còn kèm theo tin nhắn.
[Tiểu Viễn, đây là người mà 5 năm trước em bảo anh tìm đúng không? Anh xem qua tư liệu rồi, không có vấn đề gì, nhưng thời gian xuất nhập cảnh lại khác với thông tin mà lúc đó anh điều tra được.

Kết quả điều tra mới nhất, sau 8 tháng hủy hợp đồng Phương Tri Hành mới về nước.]
Màn đêm buông xuống, cơn gió nóng bức lướt qua mặt sông.
Phương Tri Hành dạng ch.ân ngồi trên xe đạp diễn thử với đạo diễn, để duy trì sự bùng nổ và ăn khớp của tình cảm, Trần Hoa yêu cầu quay cảnh này một lần từ đầu đến cuối luôn, Chung Tư Viễn không phải đối tượng mà ông cần lo lắng, chủ yếu là sợ Phương Tri Hành không bắt kịp diễn xuất của Chung Tư Viễn thôi.
“Cảnh này cậu là bên bị động, thoải mái hơn Chung Tư Viễn một chút, nhưng cũng không được lơ là, nếu lối diễn của cậu ấy không tốt, cậu phải hold lại cho tôi!”
Phương Tri Hành gật đầu, cậu ngước lên thì nhìn thấy Chung Tư Viễn đang đi qua bên này.
Anh mặc đồng phục màu xanh trắng mọi ngày, bước rất nhanh, giống như không thể chờ đợi được nữa muốn gặp người nào đó.
Trần Hoa nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại nhìn, quát: “Cậu đi nhanh như vậy làm gì! Đã nói sẽ đợi cậu rồi mà, nhìn cổ toàn mồ hôi kìa, sang một bên lau cho khô rồi qua đây!”
Chung Tư Viễn khựng lại, đợi chuyên viên trang điểm ở bên cạnh tới dặm phấn cho mình, Lâm Mạn Mạn lau mồ hôi giúp anh.

Lồng ng.ực trập trùng kịch liệt, anh thở hổn hển, đôi mắt thì nhìn chằm chằm về phía Phương Tri Hành.
Người kia đang nghiêm túc thảo luận kịch bản với Trần Hoa, hai khuỷu tay chống trên ghi đông xe đạp, chân trái chạm đất, chân phải giẫm bàn đạp, tư thế trông rất thả lỏng.
Mười phút sau, Chung Tư Viễn quay lại trường quay.
Bối cảnh của trường cảnh này là Úc Nhiên nghe thấy Trình Hạo nói chuyện với thầy giáo ở văn phòng, lầm tưởng hắn muốn được cử đi học hoặc là xuất ngoại, nên rầu rĩ không vui tránh mặt hắn cả một ngày, sau đó bị Trình Hạo chặn lại ở lớp học, cùng nhau về nhà.
Trần Hoa dặn dò đơn giản mấy câu rồi quay về sau camera giám sát, nếu một cảnh quay từ đầu đến cuối mà không ổn, ông cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để quay đêm rồi.
Nhân viên trường quay đánh bảng, cảnh cuối cùng của thời kỳ thiếu niên chính thức bắt đầu quay.
Tiếng dây xích lạch cạch vang vọng, trên con đường nhỏ bên cạnh bờ sông dài, hai thiếu niên 17 tuổi đạp xe đạp song song nhau.
Trình Hạo ở trong phim sốt ruột bực mình đợi cả một ngày, rốt cục cũng không nhịn được nữa mà hỏi quan điểm của Úc Nhiên: “Úc Nhiên, giờ trả lời tớ được chưa? Cậu có muốn tớ được cử đi học không?”
Trông Úc Nhiên chẳng có chút tinh thần nào, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời, nói rằng được cử đi học là tốt lắm đó.
Trình Hạo để ý đến phản ứng của cậu, cố ý nói: “Thật hả? Nhưng mẹ tớ muốn cho tớ ra nước ngoài.”
Úc Nhiên vốn muốn thi cùng một trường đại học với Trình Hạo, nếu mà không được thì vẫn có thể thi chung một thành phố, việc ra nước ngoài chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu.

Sự sợ hãi khi sắp mất đi người bạn duy nhất bao trùm lấy cậu, cậu dùng sức bóp phanh xe, trợn tròn mắt: “Ra nước ngoài?”
Cậu gắng giả vờ bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười nhạt: “Ra nước ngoài cũng tốt, lúc cậu về thì chính là du học sinh rồi.”
Trình Hạo nói: “Tớ cũng nghĩ vậy, được cử đi học thì bị chỉ định chuyên ngành luôn, còn ra nước ngoài thì phạm vi lựa chọn tương đối nhiều.

Mẹ tớ bảo là học kỳ sau cho tớ chuẩn bị xin trường học ở nước ngoài, đến lúc đó có lẽ sẽ không đến trường nữa.

Không chỉ là học kỳ sau, nếu mọi việc ở nước ngoài thuận lợi, sau này có về nước hay không cũng chưa chắc nữa.

Có lẽ cả đời sẽ ở lại đó…”

Úc Nhiên buông thõng chân, giống như không giữ được đầu xe mà loạng choạng, mất một lúc mới đứng vững lại.
Ánh đèn đường ảm đạm làm đường nét của cậu lờ mờ, nhưng lại làm bại lộ hoàn toàn sự hoảng loạn trong đôi mắt kia: “Cậu không quay về nữa?”
Trình Hạo thu hết phản ứng của cậu vào trong mắt, nhưng vẫn không chịu buông tha cho cậu: “Không phải cậu nghĩ ra nước ngoài tốt lắm à?”
Dáng vẻ của Úc Nhiên rất hoảng hốt: “Tớ nghĩ xuất ngoại rất tốt, nhưng tớ chưa từng nghĩ cậu sẽ không quay về nữa.”
“Thế nên cậu không muốn tớ ra nước ngoài?”
Úc Nhiên lập tức nói: “Không phải! Sao lại thế được chứ! Đó là cuộc đời cậu…”
Trình Hạo nhìn chằm chằm cậu không thèm chớp mắt một lúc lâu, rồi xuống khỏi xe đạp hỏi: “Vậy dáng vẻ hồn bay phách lạc này của cậu là để cho ai nhìn?”
Hắn đi về phía Úc Nhiên, đi một bước, lại ép hỏi một câu: “Sợ tớ đi rồi không quay về nữa à?”
“Cậu không muốn tớ đi.” Hắn nâng chiếc cằm nhỏ xinh của Úc Nhiên lên, nhìn đối phương bằng ánh mắt sáng quắc.
Úc Nhiên bị ép ngẩng đầu, vừa chật vật vừa bất lực phản bác: “Không… không phải! Tớ mong cuộc sống của cậu sẽ tốt đẹp, cũng mong cậu có thể thực hiện giấc mơ của mình.”
“Vậy sao cậu lại bày ra dáng vẻ này?”
Trình Hạo từ từ tăng thêm sức mạnh trên tay: “Sao cậu lại không vui?”
“Tớ đã nói với cậu rồi, tớ không xin được cử đi học, cũng không ra nước ngoài, cậu sợ, cậu hoảng loạn, cả ngày nay cậu cứ hồn bay phách lạc, vì sao?”
Hắn hung dữ bấm ra một vệt đỏ trên chiếc cằm thanh tú của Úc Nhiên: “Chúng ta mới quen nhau được bao lâu chứ, có tình cảm sâu đậm như vậy ư?”
Úc Nhiên chẳng nói thành lời.
“Nói cho tớ biết, Úc Nhiên.

Rốt cục thì vì sao cậu lại không vui?”
Úc Nhiên sắp sụp đổ, cậu lúng túng vặn lại câu cuối cùng vì bản thân mình: “Tớ chỉ… chỉ là không có người bạn nào giống như cậu.”
Vào khoảnh khắc đó ánh mắt của Trình Hạo chợt nguội lạnh, đây không phải là ánh mắt của Trình Hạo, mà là của Chung Tư Viễn.
Sự thay đổi nhỏ nhặt đó, Phương Tri Hành hiểu, nhưng lại nhìn đến mức kinh hồn bạt vía.
Cậu nhìn thấy sự kiềm chế và nhẫn nại lan tỏa trong đáy mắt Chung Tư Viễn, chạm vào một chút đau đớn khó mà diễn tả thành lời, cậu cảm nhận được hơi thở mát lạnh của Chung Tư Viễn lướt qua mặt mình, bọn họ cách nhau ngày càng gần.
Chung Tư Viễn hỏi cậu: “Là vậy phải không? Nhìn vào mắt tớ rồi lặp lại lần nữa, là vậy phải không?”
Sau đó lại tự trả lời: “Cậu nói dối.

Cậu không muốn tớ ra nước ngoài, cũng không muốn tớ được cử đi học.

Cậu muốn tớ ở lại đây, ở lại bên cạnh cậu, cậu để ý đến tớ, đúng không?”
Từng câu khẳng định đánh thẳng vào lòng.
Chung Tư Viễn gần như cầu xin mà hỏi cậu: “Đúng không?”
Lông mi Phương Tri Hành run rẩy, sự khủng hoảng vây chặt lấy cậu.
Nhưng đôi mắt của Chung Tư Viễn lại chợt trở nên hung dữ, anh giống như một con thú hoang bị ép đến đường cùng, chỉ muốn cắn mạnh xuống cần cổ của con mồi, cho cậu biết thế nào là đau, cho cậu cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan của mình.
Anh muốn trừng phạt kẻ bạc tình đã tự ý vứt bỏ mình, muốn chất vấn cậu, rõ ràng là cậu trêu chọc anh, nhưng dựa vào cái gì mà vứt bỏ anh.

Còn muốn mở trái tim của cậu ra để xem thử, có phải thật sự đã không còn anh ở trong đó nữa rồi hay không.
Tơ máu dưới đáy mắt trở nên rõ ràng, dùng sức đến nỗi gân xanh trên trán cũng nổi lên, Chung Tư Viễn hung dữ nắm lấy cổ Phương Tri Hành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không nói, tớ sẽ tự chứng minh đó!”
Tiếp đó, anh nổi khùng cắn vào môi Phương Tri Hành..


Đọc truyện chữ Full