“Shhh——”
Phương Tri Hành ngẩng đầu lên, Lâm Mạn Mạn cầm khăn ướt, đang cẩn thận từng li từng tí chấm vết thương chảy máu trên môi cậu.
Trần Hoa dở khóc dở cười vỗ lên người Chung Tư Viễn, mỉm cười mắng: “Cậu hôn thì hôn, cắn cậu ta làm gì? Cảnh này cần hành động kịch liệt như vậy luôn à? Tôi cứ lo Tiểu Phương không diễn nổi, nhưng hóa ra người có vấn đề lại là cậu? Cậu có thể kể cho tôi nghe diễn biến tình cảm của cậu được không? Cậu nghĩ sao vậy, nhìn xem cậu cắn người ta thành cái dạng gì rồi kìa!”
Chung Tư Viễn xỏ hai tay trong túi quần đồng phục, cổ hơi cúi xuống, mắt nhìn chằm chằm hòn đá đang bị mình đá tới đá lui dưới chân, anh ngẩng đầu lên nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Nói xong chưa?”
“Cậu còn chưa sửa lại!”
Chung Tư Viễn không muốn nghe, anh vòng qua nhóm người đi về phía Phương Tri Hành.
Trần Hoa hết cách chỉnh người, bèn triệu tập phó đạo diễn, tiện thể gọi video cho Lý Hải Bình, thảo luận xem rốt cục cảnh này có giữ lại hay không.
Nói thật, trước khi Chung Tư Viễn diễn kiểu đó chưa từng có ai nghĩ rằng tỏ tình với mối tình đầu mà lại có thể ngang bướng như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là không thích hợp.
Bởi vì Trình Hạo ở thời điểm này đã hiểu rõ tình cảm mà mình dành cho Úc Nhiên, nên lúc đối diện với sự tránh né và chùn bước năm lần bảy lượt của Úc Nhiên, mới có thể kích thíc.h khát khao chinh phục và sự hiếu thắng của tuổi trẻ.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng nhân vật Trình Hạo thật ra là một người rất mâu thuẫn, nhìn bề ngoài hắn là kiểu người vui tươi sáng sủa, nhưng thực chất bên trong luôn bao phủ một lớp sương mù và cố chấp.
Sự thay đổi về mặt cảm xúc này sẽ càng rõ ràng hơn ở phần sau, trước khi sửa kịch bản Lý Hải Bình đã từng nói tới, vì thế ở thời niên thiếu nên để lại một chút ấn tượng nho nhỏ, như vậy thì khi xâu chuỗi phần trước và phần sau lại với nhau, sẽ không làm khán giả cảm thấy nhân vật thay đổi quá đột ngột.
Một đống người vây quanh camera giám sát, tiếng bàn luận vang lên không ngớt.
Lâm Mạn Mạn thở dài, nhíu mày hỏi: “Đau không anh?”
Phương Tri Hành úp úp mở mở: “Tàm, tàm tạm.”
“May mà vết thương không lớn, xịt chút Tây Qua Sương chắc là sẽ nhanh khỏi hơn xíu.”
Đúng lúc Quý Xuyến mang Tây Qua Sương mà cậu ta vừa lấy ở chỗ nhân viên y tế về, nhìn chằm chằm miệng Phương Tri Hành lắc đầu mãi: “Ảnh đế Chung là cún à? Tàn nhẫn thật chứ, trong kịch bản đâu có nói phải cắn người.”
Ánh mắt Phương Tri Hành hơi lảng tránh, những lời chất vấn của Chung Tư Viễn vẫn còn văng vẳng bên tai, cậu cảm nhận được sự phẫn nộ và oán giận chẳng chút che giấu của đối phương, thậm chí còn có thể nhìn thấy sự đau khổ và mâu thuẫn chẳng thể nào giải thoát được trên người Chung Tư Viễn, rất nhiều cảm xúc hòa tan trong nụ hôn tàn nhẫn đó, hận không thể nuốt sống cậu vào trong bụng.
Cậu biết, Chung Tư Viễn đang trút giận.
Lâm Mạn Mạn lắc lắc Tây Qua Sương trong tay, vặn nắp ra: “Anh đại nhập vai quá rồi, trước kia ảnh đóng phim cũng vậy đó.
Không phải là anh ấy cũng cắn người… ý em là ảnh hòa mình vào cảm xúc của nhân vật, có lẽ ngay cả chính anh ấy cũng không ý thức được mình đang làm gì đâu.”
Quý Xuyến không phục: “Nếu theo như lời em nói, chuyện gì cũng có thể dùng việc nhập vai để giải thích, vậy lúc quay cảnh giường chiếu phim giả thành thật thì phải tìm ai để nói rõ lý lẽ đây?”
“Tôi chưa bao giờ phim giả thành thật.”
Không biết Chung Tư Viễn đã tới đó từ lúc nào, đứng phía sau lạnh lùng quăng ra một câu, rồi trực tiếp lấy bình xịt Tây Qua Sương từ trong tay Lâm Mạn Mạn qua: “Tiểu Mạn đi rót cho anh ly nước nóng.”
Lâm Mạn Mạn cầm ly rời đi, Chung Tư Viễn liếc nhìn Quý Xuyến.
Quý Xuyến sờ gáy: “À, tớ tới phòng vệ sinh cái nha.”
Chung Tư Viễn vừa đến chưa đầy một phút đã đuổi hết mấy người vướng víu đi.
Phương Tri Hành tránh né ánh mắt của anh, nói chẳng có chút sức lực nào: “Đưa cho tôi đi, tôi tự phun.”
Chung Tư Viễn bước lại gần cậu, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm Phương Tri Hành lên, bụng ngón tay cái đặt bên khóe môi cậu, đó là động tác không cho cậu nói chuyện.
Bột phấn mát lạnh phun lên miệng vết thương, lấn át cảm giác đau nhói, cũng hoàn toàn che khuất vết thương bị cắn rách luôn.
Vị đắng chát lưu luyến bên khóe miệng, tư thế này làm hơi thở của bọn họ cũng chồng lên nhau.
Lưng Phương Tri Hành cứng còng.
Phun thuốc xong vẫn không buông tay ra, Chung Tư Viễn nâng mặt Phương Tri Hành lên, tỉ mỉ nghiêm túc đánh giá cậu.
Ánh mắt anh nhìn Phương Tri Hành vẫn rất lạnh lùng, hàng lông mi dài đè lên tầng mí mắt mỏng manh, ép dòng xoáy sâu trong đôi mắt ấy vào trong một góc chật hẹp.
Những ý nghĩ nhìn như ăn sâu bén rễ thật ra lại yếu đến mức không chịu nổi một đòn, cứ hy vọng rồi thất vọng hết lần này đến lần khác, anh biết bản thân mình đã hết thuốc chữa rồi, cho đến hôm nay vẫn thay người ta tìm kiếm một lời bào chữa đầy nực cười.
Chung Tư Viễn dời ngón tay cái đi: “Đau không?”
Da Phương Tri Hành quá mỏng, nên khóe môi bị hằn lên một vệt đỏ rất nhạt: “Không đau.”
Cảm xúc dưới đáy mắt nhấp nhô cuồn cuộn, Chung Tư Viễn không thèm lấp liế.m hành vi của mình, cũng không giả vờ câm điếc để bỏ qua, anh thẳng thắn thừa nhận: “Không phải tôi nhập vai, tôi rất tỉnh táo.”
Nước sông đẩy gió đêm mặn chát quệt qua người, thổi hàng lông mi dày rậm của Phương Tri Hành khẽ rung rung, cậu hơi cô đơn cụp mắt xuống, vì hơn ai hết cậu hiểu rằng, Chung Tư Viễn không nói dối.
Chung Tư Viễn nâng cằm cậu lên: “Nhìn tôi.”
Phương Tri Hành khẽ nhíu mày, cằm bị Chung Tư Viễn bóp hơi đau, ánh mắt sâu thẳm của đối phương càng làm cậu bối rối.
Cậu nắm lấy cổ tay Chung Tư Viễn, nắm rất nhẹ chứ không dám nắm chặt, đây là một trong những lần tiếp xúc tay chân ít ỏi của bọn họ ngoài lúc quay phim.
Cậu n.hỏ giọng, mang theo sự sợ hãi mà gọi tên đối phương: “Chung Tư Viễn…”
Nếu nhớ không nhầm, ngoài lần trước say rượu ra, thì đây là lần đầu tiên Phương Tri Hành gọi tên anh từ lúc gặp lại.
Phương Tri Hành trước mặt anh bây giờ ngoan ngoãn hơn khi xưa rất nhiều, không chọc ghẹo anh, không trêu đùa anh, không chạy tới chạy lui ồn ào làm phiền anh, thậm chí cũng không gọi tên anh.
Phương Tri Hành của bây giờ lúc nào cũng cẩn thận, rất an phận, rất sợ chạm vào cái gì đó, sẽ làm cả hai bên đều bẽ mặt.
“Cậu sợ tôi?” Chung Tư Viễn lạnh lùng hỏi.
Phương Tri Hành bị giọng điệu của anh đâm vào tim đến lạnh cả người, nhưng đôi mắt sạch sẽ lại cố chấp lắc đầu thật mạnh.
“Nhưng tôi sợ cậu.” Chung Tư Viễn chẳng hề che giấu suy nghĩ của mình: “Tôi không những sợ cậu, mà còn hận cậu nữa.”
Chữ “Hận” này quá nặng nề, bàn tay đang nắm hờ của Phương Tri Hành lập tức nắm chặt lại.
Ánh trăng treo nghiêng trên cao chiếu xuống, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Chung Tư Viễn hiện ra một chút bi ai mơ hồ.
Anh bị một đoạn quá khứ vây hãm trong suốt năm năm, rồi lại vì một phần báo cáo điều tra trước sau không khớp làm nảy sinh một suy nghĩ không thực tế.
Anh thừa nhận, sau khi xem xong phần báo cáo đó, anh đã bắt đầu dao động.
Căn bệnh dai dẳng đã hạ quyết tâm không chạm vào nữa lại bỗng nhiên phát tác, buộc anh phải mở ra xem thử máu thịt bên trong đã được chữa lành hay là đã thối rữa rồi.
Anh không muốn nói những lời vô nghĩa nữa, chủ động xé toạc vết thương, mâu thuẫn đòi hỏi một câu trả lời cho phép bản thân có thể buông bỏ.
Chung Tư Viễn trầm giọng: “Cậu chẳng nói tiếng nào mà vứt bỏ tôi năm năm, năm năm rồi, cậu không định cho tôi một lời giải thích ư?”
Anh rốt cục cũng hỏi ra chuyện đã quanh quẩn ở đáy lòng mình suốt năm năm trời.
Lúc Phương Tri Hành vừa rời đi, anh thường nghĩ, có phải là do mình buộc cậu rời đi hay không, bởi vì anh đối xử quá lạnh lùng với Phương Tri Hành, bởi vì anh quá bị động, bởi vì anh làm Phương Tri Hành cảm thấy mệt, cảm thấy phiền, cảm thấy anh vô vị.
Suy nghĩ đó đã quấy nhiễu anh trong suốt một khoảng thời gian rất dài.
Về sau anh lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, Phương Tri Hành không phải là người sẽ vì tình cảm mà vứt bỏ sự nghiệp, cậu yêu sân khấu, yêu nhảy, hơn cả yêu Chung Tư Viễn anh.
Nên cậu mới có thể rời đi không chút do dự, xóa sạch cái tên “Phương Tri Hành” trong cuộc sống của tất cả mọi người, là vì cậu muốn bay cao hơn, tình yêu là gì chứ? Chính là thứ vô dụng nhất, là thứ dễ dàng vứt bỏ nhất mà thôi.
Nhưng chỉ nửa năm sau, suy nghĩ này cũng bị anh phủ định.
Vì Chung Tư Viễn cũng quay về nước, giới giải trí lớn lắm, nếu Phương Tri Hành rời đi vì có mưu đồ khác, thì không thể nào trong nửa năm lăn lộn lại chẳng có thành tựu gì được.
Nhưng sự thật là Chung Tư Viễn đã tìm một vòng trong giới giải trí, nhưng vẫn không tìm được cậu.
Lúc đó Chung Tư Viễn đã có thể bình tĩnh đối diện với cuộc sống không có Phương Tri Hành, không tìm được thì thôi, anh không muốn đoán rốt cuộc vì sao Phương Tri Hành lại rời đi nữa, vứt bỏ chính là vứt bỏ, anh không cần thay đối phương tìm lý do nữa.
Nhưng hôm nay, một phần điều tra thời gian xuất nhập cảnh không khớp với năm đó đã phá vỡ lớp băng tưởng như vững chắc của anh.
Anh đứng đối diện cùng quay phim với Phương Tri Hành, nói lời thoại, anh coi bản thân mình là Trình Hạo, lại chẳng thể nào kiềm chế nổi mà đòi hỏi ở cậu một phần yêu thương không được thừa nhận.
Anh rất ít khi mất khống chế như vậy, chỉ có mấy lần và đều liên quan đến Phương Tri Hành.
Giống như một thằng ngốc đứng mãi một chỗ điên cuồng tìm kiếm, rồi lại điên cuồng đánh mất bản thân, muốn có được sự giải thoát hoàn toàn.
Nhưng Phương Tri Hành lại ngơ ngơ ngác ngác, con ngươi giống như quả mơ của cậu đang run rẩy, đôi môi bị cắn rách có màu đỏ khác thường.
Cả người cậu lạnh ngắt, giống như bị kim châm cứ thấp thỏm lo âu mãi.
Cuối cùng thì Chung Tư Viễn đã lên tiếng hỏi cậu, cuối cùng cũng đến lúc cậu bị khởi binh vấn tội, vết thương mà bọn họ ngấm ngầm ăn ý tránh né cuối cùng cũng bị xé toạc ra mất rồi.
Phương Tri Hành vô thức liế.m môi, đầu lưỡi quét qua hàm răng ngay ngắn, chạm vào thuốc bột hơi đắng.
Nhưng cậu biết giải thích như thế nào đây, cậu hoàn toàn chẳng thể nào bác bỏ được.
Cậu giống như đột nhiên bị rút hết sức lực, sắc mặt khó coi, sau khi trút bỏ tất cả vẻ giả dối bên ngoài, sự thật quá tàn nhẫn, làm lời xin lỗi này trông vừa yếu đuối vừa vô lực.
Một tiếng xin lỗi vừa nhẹ vừa ngập ngừng được cậu bật thốt ra: “… Xin lỗi.”
Hai giây sau, Chung Tư Viễn chợt mỉm cười.
Anh phát điên, lý trí bị tình cảm gi.ết c.hết chẳng còn sót lại một mẩu vụn, anh nhắm mắt lại, nhờ vào nó để kéo lại một chút thể diện đã nát bét.
Anh cố gắng làm cho bản thân mình trở nên cao cao tại thượng, giống như một kẻ bề trên khoan dung độ lượng, không so đo hiềm khích lúc trước: “Tôi tha thứ cho cậu.”
Nhưng dường như trong cổ họng anh đang cất giấu một thanh đao rỉ sét, cắt giọng nói trầm thấp đó thành từng mảnh khàn khàn tràn ngập mùi máu.
Anh lại tự lùi ranh giới của mình thêm một chút nữa rồi, nguyên tắc mà anh luôn khăng khăng giữ lấy đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Phương Tri Hành,” giọng Chung Tư Viễn khàn khàn, ngước đôi mắt kiêu ngạo lên, giống như ban phát từ bi mà nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, theo đuổi tôi lần nữa.”
Ầm một tiếng, đại não Phương Tri Hành hoàn toàn đứng máy.
Suy nghĩ trong khoảng thời gian ngắn này cực kỳ hỗn loạn, đến nỗi cậu chẳng thể nào xác nhận xem mình có nghe nhầm hay không.
Nếu như không phải là nhầm, thì rốt cục Chung Tư Viễn có ý gì.
Cậu sửng sốt, đáy mắt phủ kín một tầng mờ mịt nặng nề, thời gian cứ trôi qua từng phút từng phút một, Trần Hoa vẫn chưa gọi video xong, giọng nói đứt quãng vang vọng tới bên này.
Một phút, hai phút, ba phút…
Chung Tư Viễn nhận được câu trả lời trong sự im lặng kéo dài.
Anh đầu hàng, chịu thua, đánh cuộc tôn nghiêm cuối cùng của mình chỉ để chứng minh từ đầu đến cuối anh vẫn luôn là một kẻ thất bại.
Anh hoàn toàn không chắc chắn, không kiêu ngạo cũng không khoan dung, anh chỉ là một kẻ đáng thương cứ nghĩ luẩn quẩn mãi trong lòng mà thôi.
Anh rốt cục cũng thả tay ra, đã điên cuồng hai lần, lần đầu tiên là điên cuồng tìm kiếm Phương Tri Hành ở Hàn Quốc, lần thứ hai chính là ngày hôm nay, bảo người từng vứt bỏ mình theo đuổi mình lại lần nữa.
Quá tam ba bận, anh sẽ không điên cuồng thêm lần thứ ba nữa.
Nụ cười nguội lạnh xuất hiện bên khóe miệng, nhưng chẳng có chút ý cười nào cả.
Chung Tư Viễn lùi ra sau nửa bước, không nói thêm gì nữa, ý muốn và tâm tư của anh đã quá rõ ràng rồi.
Khoảnh khắc xoay người, thậm chí anh còn thề, lần này rời đi, anh chắc chắn sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại nữa.
Nhưng ngay giây sau, một bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy khuỷu tay anh.
Anh nghe thấy Phương Tri Hành hỏi: “Chung Tư Viễn, anh nghiêm túc đấy ư?”
Cổ họng Chung Tư Viễn thắt lại, không phát ra tiếng, anh không hiểu mình có chỗ nào giống như đang nói đùa.
Phương Tri Hành thật thà nói: “Trong đầu tôi rối lắm, tôi… tôi nghĩ không ra.”
Tùy cậu thôi, Chung Tư Viễn vốn không mong cậu có thể hiểu được, anh rút cánh tay của mình ra, lông mày sắc bén lập tức nhíu lại: “Coi như tôi chưa nói gì cả, quên hết đi.”
Lúc này Phương Tri Hành lại phản ứng rất nhanh, cậu sốt ruột nói: “Không phải là tôi chưa nghĩ ra chuyện đó! Tôi chỉ không nghĩ ra anh đối với tôi… anh….”
Mí mắt Chung Tư Viễn giật giật.
“Anh vẫn còn…”
Phương Tri Hành ấp úng cả buổi, vẫn chưa nói hết câu nhưng cậu lại sợ mình sẽ nhận được một câu trả lời phủ định.
Giống như từ bỏ, cậu chẳng để ý đến chuyện gì nữa, chỉ muốn bắt lấy người này: “Cho dù anh có ý gì, thì em cũng sẽ coi là thật.”
Bàn tay nắm trên khuỷu tay chậm rãi trượt xuống, dọc theo cánh tay, trượt qua cổ tay, cuối cùng dừng lại trong lòng bàn tay.
Cảnh tượng trong giấc mơ chiếu vào hiện thực, Phương Tri Hành bằng lòng nói: “Được, em sẽ theo đuổi anh lần nữa.”
Trần Hoa và Lý Hải Bình gọi điện hơn nửa tiếng, quyết định trước tiên cứ giữ cảnh này lại, nhưng phải quay lại một lần cảm xúc không kịch liệt như vậy nữa, sau cùng giữ bản nào thì còn phải bàn bạc thêm.
Phương Tri Hành vừa rồi đầu óc nóng lên bèn khoe khoang khoác lác muốn theo đuổi người ta, giờ bình tĩnh lại mới phát hiện ra bản thân mình đã không thể suy xét kỹ càng vì quá hoảng loạn.
Cậu chưa theo đuổi ai bao giờ, hồi đó ở bên Chung Tư Viễn đơn thuần chính là do tình cảm đã chín muồi nên nước chảy thành sông mà thôi, hình như chẳng có ai cố theo đuổi người còn lại cả.
Cậu im lặng nhìn Chung Tư Viễn một lát, rồi vội vã thu hồi ánh mắt của mình lại.
Giống như đang mơ vậy, sao bọn họ đã đi đến bước ‘theo đuổi lại lần nữa’ rồi vậy?
Ý nghĩ “Chung Tư Viễn vẫn còn tình cảm với mình” dường như đã biến thành một cái rễ ăn sâu vào trong lòng cậu, đang sinh trưởng một cách dữ dội giống như phát điên.
Đây là việc mà Phương Tri Hành chẳng dám nghĩ tới, năm năm rồi, cậu cứ tưởng chỉ có bản thân mình vẫn luôn quanh quẩn một chỗ.
Chung Tư Viễn rất ưu tú, mấy năm nay bên cạnh anh chưa từng xuất hiện ai khác ư?
Phương Tri Hành không dám hỏi, thậm chí cậu còn rất ít khi xem scandal của Chung Tư Viễn, một bộ phim đổi một người bạn gái, cậu biết rõ là giả, nhưng vẫn rất ghen tị.
Cậu cũng muốn đứng bên cạnh Chung Tư Viễn, dùng thân phận gì cũng được, thậm chí cậu còn ảo tưởng một ngày nào đó mình ngủ dậy sẽ biến thành một cái bóng hư ảo, như vậy cho dù Chung Tư Viễn đi đến đâu, cậu cũng có thể đi cùng, không cần phải sợ sẽ bị người ta phát hiện, lại càng không sợ sẽ bị chán ghét.
Cậu chẳng thể nào đoán được ý nghĩ của Chung Tư Viễn lúc nói ra mấy chữ ‘theo đuổi lại lần nữa’, nhưng có thể cảm nhận được mâu thuẫn của Chung Tư Viễn, loại mâu thuẫn này bắt nguồn từ việc anh là bên bị vứt bỏ, chủ động nói ra những lời kia chẳng khác nào nói với đối phương rằng, mình vẫn còn lưu luyến đoạn tình cảm đó.
Đây là một hành động yếu thế, hoặc nói là một hành động thất bại, nếu Phương Tri Hành thật sự không có lương tâm, có lẽ anh sẽ bị chê cười.
Nhưng Chung Tư Viễn vẫn nói ra, cho dù ép bản thân mình hoàn toàn lép vế, anh cũng muốn tìm một câu trả lời, hoặc là một sự giải thoát.
Tình yêu và thù hận đan xen, biến một người nổi trội như Chung Tư Viễn thành một kẻ ngốc làm người ta đau lòng.
Phương Tri Hành rất băn khoăn, cậu có chừng mực, tự mình biết mình, hiểu rõ bản thân đã từng làm ra chuyện không đáng được tha thứ với Chung Tư Viễn.
Là đầu sỏ, cậu có trách nhiệm phải trả món nợ của mình.
Cậu bằng lòng theo đuổi Chung Tư Viễn, bằng lòng trả mọi giá để đổi lấy nụ cười trong chốc lát của Chung Tư Viễn.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình được ưu ái, nhưng giờ cậu tin chắc rằng mình là người may mắn được chọn, những giấc mơ hão huyền đó đã xảy ra, cậu có thể đường hoàng đến gần Chung Tư Viễn rồi.
Cậu nhìn Chung Tư Viễn, người đàn ông mới trước đó không lâu bảo rằng sẽ cho cậu cơ hội theo đuổi anh một lần nữa, người đàn ông đảo loạn dòng suối yên ả trong lòng cậu giờ đã khôi phục lại sự lạnh lùng, thậm chí còn làm như chưa hề xảy ra chuyện gì, đang chuẩn bị để quay lại cảnh hôn.
Máy quay phim di chuyển chậm rãi về phía trước theo quỹ đạo của bọn họ, lần này cảm xúc của Chung Tư Viễn đã được thu lại rất nhiều, toàn bộ hướng đi hoàn toàn phù hợp với ý tưởng ban đầu của Trần Hoa.
Tiếp đó anh dừng lại, trán chống lên trán Phương Tri Hành, tay phải ấn chặt cổ cậu, sự ẩn nhẫn dưới đáy mắt cuối cùng cũng vỡ òa, anh sốt ruột tiến đến gần cậu, cắn răng nói: “Cậu không nói, tớ sẽ tự chứng minh!”
Nụ hôn của cậu thiếu niên chẳng có chút kỹ xảo dư thừa, đó là sự kích động khi cảm xúc đã bùng phát đến một mức nào đó, ngây ngô mà tuyệt đẹp, chỉ chạm nhẹ vào giống như bị đệm thịt của mèo con vỗ lên ngực.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng hơn nụ hôn cắn xé ngang bướng ban nãy rất nhiều.
Nhưng trong máy quay phim, vành tai của Phương Tri Hành lại lén lút đỏ lên..