Trình Sở Y mới nghỉ ngơi được tầm một canh giờ đã phải thay y phục theo Khương Mặc Hiên đến Càn Khôn Điện ra mắt với Khương Linh Đế.
Khương Linh Đế ngồi ở bên phải nhuyễn tháp dát vàng, ở giữa có một bàn cờ dang dở, ngồi ở bên trái là sủng phi hiện tại của ông Kính quý phi.
Kính quý phi danh xứng với lời đồn, quả là một mỹ nhân ngàn năm hiếm gặp, làn thu thủy nét xuân sơn khiến người người chìm đắm.
Chỉ tiếc một mỹ nhân như thế lại ở cùng một ông lão gần đất xa trời như Khương Linh Đế, trong dân gian tuy không dám nói ra miệng nhưng ai cũng ngầm tiếc thương cho nàng.
Sau khi Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y hành lễ, Khương Linh Đế hướng Khương Mặc Hiên hỏi: “Vết thương của thái tử thế nào rồi?”
Khương Mặc Hiên nói dối không chớp mắt: “Nhọc lòng phụ hoàng lo lắng.
Thái y xem qua đã băng bó lại ổn thỏa.”
Khương Linh Đế ý tứ sâu xa nói: “Mong là thái tử sẽ không làm cho trẫm lo lắng nữa.
Chỉ một lần này thôi, không thể có lần sau.”
“Nhi thần hiểu rõ.”
Kính quý phi chỉ ngồi một bên uống trà, không nói lời gì, ánh mắt toát lên ý cười nhìn Trình Sở Y, như kiểu có gì thú vị lắm.
Trình Sở Y xao nhãng nhìn nàng, đúng lúc bị Khương Linh Đế gọi:
“Thái tử phi!”
Trình Sở Y cảnh giác đáp: “Có thần.”
“Trẫm nghe nói ngươi là một trong tứ đại tài tử bậc nhất của kinh thành, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, có nhã hứng đánh cùng trẫm một ván cờ không?”
Khương Linh Đế đã mở kim khẩu, Trình Sở Y đương nhiên không thể từ chối, chỉ còn cách gật đầu chấp nhận: “Thần tuân mệnh.”
Kính quý phi đứng lên nhường chỗ cho hắn, nhân tiện nói với Khương Linh Đế: “Thần thiếp đi chuẩn bị chút canh táo hạt sen, lát sau sẽ quay lại.”
Khương Linh Đế cho phép.
Kính quý phi bèn dẫn theo hai cung nữ lui ra.
Trình Sở Y ngồi bên phía hộp cờ trắng, nhìn ván cờ dang dở không biết ý của Khương Linh Đế là thế nào.
Hắn đợi vài giây vẫn không thấy ông gọi người dọn bàn cờ trống lại từ đầu, thầm nghĩ phải chăng ông muốn hắn đánh tiếp thay cho Kính quý phi? Trình Sở Y tỉ mỉ quan sát thế cục, rành rành Kính quý phi sắp thua ra đấy, nếu hắn đánh thua thì sẽ mang ô danh cho chính mình, còn nếu chuyển bại thành thắng lại vô cùng khó khăn.
Trình Sở Y nhớ tới lời Hi Hoài từng nói, Khương Linh Đế là người vô cùng thâm hiểm, người như vậy sẽ không thích có ai thắng mình.
Huống hồ, thắng đế vương, ba chữ này có nghĩ sao cũng là cái tội.
Đế vương anh minh sáng suốt thì không nói, tiếc rằng Khương Linh Đế không phải minh quân.
Trên con đường thống trị chuyên quyền độc đoán bao nhiêu năm qua của ông, những lời ca thán còn dâng cao hơn cả trời.
Khương Mặc Hiên đứng ở phía sau Trình Sở Y bỗng vươn hai tay ra trước chộp lấy bả vai hắn cười nói: “Thái tử phi, kỳ nghệ của phụ hoàng vô cùng cao, xưa nay không ai thắng nổi.
Ngươi nên tự lượng sức mình đi.”
Trình Sở Y nghe ra lời này của Khương Mặc Hiên là muốn nhắc khéo hắn.
Hắn cân nhắc kỹ càng cầm một viên cờ trắng lên đặt vào bàn cờ.
Nếu thắng thua đều tiến thoái lưỡng nan, vậy hắn cố gắng đánh thành kết cục hòa là được.
Một canh giờ trôi qua mà ván cờ vẫn chưa hạ màn.
Khương Mặc Hiên giơ cao tay áo ngầm che đi cơn buồn ngủ.
Trình Sở Y so với Khương Mặc Hiên càng mệt mỏi hơn.
Hắn vì mối hôn sự này thậm chí còn chẳng thể ngủ yên mấy ngày trước đó.
Thắt lưng của hắn hơi đau, vô thức sờ tay ra phía sau để đỡ cho thẳng lại.
Tuy chỉ là một hành động nhỏ nhặt nhưng vì Khương Mặc Hiên đứng ngay sau hắn nên vẫn thấy rất rõ.
Kính quý phi lúc này mới trở lại.
Nàng trước tiên là đến chỗ Khương Linh Đế dâng canh nhưng Khương Linh Đế chặn ngang, mắt vẫn hướng về bàn cờ nói: “Đợi xong ván cờ này trẫm sẽ dùng.”
Kính quý phi đặt chén lại khay của cung nữ nói: “Hoàng thượng, đêm qua là đại hôn của thái tử và thái tử phi, hôm nay còn rất nhiều quy tắc mà thái tử phi phải học.
Người xem như nể tình đống quy tắc vừa dài vừa khó ấy, tha cho thái tử phi lần này đi.
Ván cờ này để thần thiếp đánh tiếp cùng người vậy.”
Khương Linh Đế đang định đặt con cờ đen xuống, nghe vậy bỗng dừng lại: “Nàng nói cũng phải.
Nhưng mà, kỳ nghệ của thái tử phi đúng là không thể xem thường.
Hôm khác nhất định phải bù lại ván cờ này cho trẫm.”
Trình Sở Y không ngờ Kính quý phi chỉ nói vài lời đã giải vây cho hắn.
Hắn đứng lên cảm tạ Khương Linh Đế và Kính quý phi.
Kính quý phi dặn dò: “Bản cung đã phái người mang canh bổ đến Trữ cung.
Thái tử và thái tử phi nên dùng nhiều.”
Khương Mặc Hiên không nói câu nào, trực tiếp hướng Khương Linh Đế xin cáo lui cùng Trình Sở Y.
Trình Sở Y thầm nghĩ quan hệ giữa vị thái tử này và Kính quý phi chắc hẳn giống như đại đa số mẹ ghẻ con chồng, chỉ là bằng mặt chứ không bằng lòng, mà thái tử còn quá đáng hơn, ngay cả chút mặt mũi cho Kính quý phi cũng không chừa lại.
Sau khi rời khỏi Càn Khôn Điện, Trình Sở Y hỏi Khương Mặc Hiên: “Thái tử, khi nãy lời của Kính quý phi có nghĩa gì?”
Khương Mặc Hiên nhìn hắn như khó tin hỏi: “Quốc sư quản hết lễ nghi trong cung, lẽ nào không nói trước cho ngươi biết mấy thứ này?”
Trình Sở Y thành thật lắc đầu.
Khương Mặc Hiên dừng lại, nhìn quanh không thấy ai, đám thị vệ đang đi tuần tra trên hành lang phía trước thì lại cách họ quá xa, cho nên mới yên tâm nhạo báng thẳng vào mặt hắn: “Ngươi là nam nhân, không thể sinh con, lẽ nào ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ để ta tuyệt tự chỉ vì cưới một nam thê như ngươi? Nếu ngươi nghĩ thế thật thì cũng quá tự đề cao chính mình rồi.”
Lùi một bước trời cao biển rộng.
Trình Sở Y không thèm chấp vặt với y nên nói: “Ta không dám, xin thái tử chỉ điểm.”
“Ngươi bây giờ phải đến Thanh Liễm Cục gặp các ma ma ở đó.
Bọn họ sẽ chỉ dạy cho ngươi những quy tắc mà một nam thái tử phi nên có, điển hình như việc sắp xếp số ngày thị tẩm của thị thiếp nhiều hơn, và cho ngươi uống Bạc Xuân Cao…”
Trình Sở Y cắt ngang: “Bạc Xuân Cao là cái gì?”
Khương Mặc Hiên chỉ liếc xéo hắn một cái, nửa cười nửa không rồi đi thẳng.
Trình Sở Y chạy theo gọi: “Thái tử, ngươi vẫn chưa nói hết mà.”
Khương Mặc Hiên chỉ tay ra xa, giọng chế giễu: “Đi thẳng theo hướng đó đến Thanh Liễm Cục, các ma ma tự sẽ nói rõ cho ngươi biết.
Bản thái tử còn rất nhiều việc triều chính cần xử lý, không rảnh ở đây chơi trò tán gẫu với ngươi.”
Khương Mặc Hiên lạnh lùng đi luôn.
Trình Sở Y thở dài.
Đêm qua chẳng phải đã nói thẳng là đừng làm khó lẫn nhau hay sao? Tên thái tử này rõ ràng đang làm khó hắn.
Trình Sở Y tiến về phía trước, chặn đường những thị vệ đang tuần tra hỏi về Thanh Liễm Cục rồi đi theo hướng bọn họ chỉ.
Giữa đường, ngang qua nơi có tấm biển treo cao đề là Diễn Anh Đường, Trình Sở Y giật mình lùi ra xa vì có một mũi tên lông chim trắng bay vọt ra khỏi cổng suýt chạm vào hắn.
Trình Sở Y cúi người nhặt tên lên, phân vân chưa biết người bắn là vô tình hay cố ý bởi vì dư chấn của chuyện bị ám sát lần trước vẫn còn đọng lại rất sâu.
Ngay lúc này, từ xa có một bạch y nam tử bế theo một cậu nhóc trên tay đi đến, phía sau có cả đám thái giám già đang cố theo sát.
Khí chất của nam tử này tao nhã phi phàm, dung mạo thanh thoát trầm lắng, lại có nét thu hút khó cưỡng, người chưa đến nơi mà miệng đã mỉm cười nói lớn: “Xin thứ lỗi, A Tiệp nghịch ngợm quá suýt đã gây ra họa lớn.”
Bạch y nam tử đến gần Trình Sở Y mới thả cậu nhóc xuống.
Trình Sở Y trao lại mũi tên cho cậu nhóc, liền nghe cậu nhóc khen: “Vị ca ca này có bàn tay đẹp quá.” Rồi quay sang nam tử cố giơ hai bàn tay ra cho y thấy và càu nhàu: “Cháu đã nói với người không bắn tên rồi.
Người xem bắn tên có gì tốt? Tay của cháu bị chai sạn cả rồi này.”
Nam tử dí ngón tay vào trán cậu nhóc: “Cháu đừng có viện cớ lười biếng.
Nam nhân của Đại Khương này có ai lại không biết bắn tên?”
Trình Sở Y chột dạ đứng yên.
Hắn không hề biết bắn tên.
Nghĩa phụ nuôi dạy hắn theo kiểu cách văn nhân, một chút gió sương cũng không muốn hắn nếm trải, xui nên hắn đối với những thứ thuộc về binh gia không biết cái gì.
Nam tử bỗng quay lại nhìn hắn: “Mà nói nãy giờ, ngươi là ai nhỉ? Bản vương chưa từng gặp qua ngươi trước đây.”
Một trong những thái giám già ở sau lưng nam tử tiến lên nói với y: “Vương gia, đây là thái tử phi.”
Trình Sở Y nghe cách xưng hô giữa bọn họ lập tức hiểu ra thân phận của nam tử này.
Hắn cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Dự vương gia.”
Năm Khương Linh Đế ba mươi tuổi, thái hậu đã sinh hạ một tiểu hoàng tử, trở thành chuyện khôi hài bậc nhất Đại Khương vào lúc bấy giờ.
Mấy năm sau Khương Linh Đế lên ngôi, sắc phong cho người đệ đệ Khương Hạo Giai này là Dự vương, ân sủng vô biên, thậm chí còn đặc biệt giữ lại trong cung để huynh đệ ngày đêm trò chuyện.
Mỗi lần có thứ tốt tiến cống, Khương Linh Đế đều để Dự vương chọn trước rồi mới tới thái tử, vậy nên có không ít lời bàn ra tán vào nói rằng nhân tuyển thích hợp được Khương Linh Đế chọn làm người kế vị mai này chưa chắc có mỗi mình thái tử.
“Miễn lễ!”
Khương Hạo Giai đưa tay ra trước đỡ lấy cái hành lễ của Trình Sở Y.
Khi da thịt trực tiếp chạm vào da thịt, Trình Sở Y theo phản xạ tự nhiên lùi ra sau né tránh.
Khương Hạo Giai không nói gì, chỉ cười mỉm một cái.
Cậu nhóc bên cạnh Khương Hạo Giai vô tư hỏi: “Vậy đây chính là nam thê của thái tử sao?”
“A Tiệp, không được vô lễ.” Khương Hạo Giai trừng mắt với nó rồi giới thiệu với Trình Sở Y: “Đây là con trai một người bằng hữu quá cố của bản vương.”
Khương Hạo Giai bảo những thái giám già đưa Hạ Hầu Tiệp về trước mới nói thêm: “Phụ mẫu của A Tiệp lúc đi cứu tế ở Giang Bắc gặp một trận bão lớn, đến nay còn chưa tìm thấy xác.
Bản vương thấy A Tiệp không nơi nương tựa nên đã nuôi nấng từ đó.
Có lẽ do ngày thường bản vương chiều chuộng nó quá mức, hại nó nói năng không biết suy nghĩ.
Thái tử phi đừng để tâm.”
“Vương gia trạch tâm nhân hậu, ta đây rất khâm phục.” Trình Sở Y cảm khái tận lòng mình.
“Trạch tâm nhân hậu gì chứ? Chẳng qua bản vương cũng muốn có người bầu bạn mà thôi.
Kể ra thì bản vương khá có lỗi với ngươi.
Hôn lễ của ngươi và thái tử bản vương không đến được.
Đêm trước hôm đó bản vương bị bệnh.
Lúc hôn lễ diễn ra, hoàng thượng một mực bắt ép bản vương phải ở yên trên giường dùng thuốc.”
Trình Sở Y khách sáo hỏi: “Vậy bệnh của vương gia đã đỡ hơn chưa?”
“Thật ra không đáng ngại, chỉ do hoàng thượng lo nghĩ nhiều mà thôi.
Bản vương nằm trên giường bệnh rất chán, nên hôm nay mới đưa A Tiệp ra ngoài giải khuây.
Ngươi đang muốn đi đâu? Mới là ngày thứ hai sau tân hôn, thái tử vì sao không đi cùng ngươi?”
“Thái tử còn có việc.
Ta theo lễ nghi phải đến Thanh Liễm Cục một chuyến, không cần phiền thái tử đi cùng.”
“À…” Khương Hạo Giai dường như hiểu ra gì đó.
“Để bản vương đưa ngươi đi.
Chỗ đó rất gần với Ngô Tước Cung của bản vương, cũng sẵn đường mà thôi.”
“Đa tạ vương gia.”
Khương Hạo Giai đi trước dẫn đường.
Trình Sở Y còn chưa biết tính tình vị vương gia này thế nào, hiển nhiên không dám đi ngang hàng với y.
Hắn thận trọng quan sát bước chân của y, vừa vặn lúc nào cũng cách sau y tầm một bước.
Khương Hạo Giai chỉ đưa Trình Sở Y đến cổng Thanh Liễm Cục rồi nói: “Lát nữa các ma ma có nhiều điều cần nói với ngươi, bản vương ở bên không tiện, do đó chỉ có thể đưa ngươi tới đây thôi.
Bọn họ có thể sẽ mang một thứ thuốc gọi là Bạc Xuân Cao cho ngươi uống.
Thứ thuốc này có hại cho sức khỏe, tốt nhất ngươi nên tìm cách tránh né.
Bản vương không giúp được ngươi chuyện này, tự ngươi phải dựa vào sức mình thôi.”
Trình Sở Y kinh ngạc tiếp thu, muốn hỏi đó rốt cuộc là thuốc gì, lại sợ hỏi sẽ làm khó Khương Hạo Giai nên thôi.
Hắn chân thành nói: “Đa tạ vương gia nhắc nhở.”
Đợi Khương Hạo Giải đi xa, Trình Sở Y mới tiến vào Thanh Liễm Cục.
Có hai vị ma ma ra đón hắn từ xa, sau đó đưa hắn đến một gian phòng kín.
Bên trong phòng còn vài vị ma ma khác đã đứng chờ sẵn.
Gian phòng khá tối, không đốt nhiều đèn, lại còn có hương trầm nồng nặc bay ra khiến Trình Sở Y có chút hoảng loạn.
Vị ma ma trưởng quản tên Tôn Dung hướng hắn nói: “Thái tử phi, mời người cởi thượng y.”
Trình Sở Y rụt rè hỏi: “Tại sao phải cởi?”
Các vị ma ma khác mỉm cười.
Tôn Dung giải thích: “Đại Khương có quy tắc một khi đã gả vào hoàng tộc thì phải xăm nụ tịnh đế liên một trắng một đỏ sau vai phải.”
“Nói vậy tất cả phi tần của thái tử đều phải xăm sao?” Luật lệ kỳ quặc thế này hắn chưa từng nghe qua bao giờ.
Tôn Dung nói: “Thế thì không phải.
Nếu gả cho hoàng thượng, vậy chỉ có hoàng hậu mới có tư cách xăm.
Nếu gả cho thái tử, cũng chỉ có thái tử phi người mới có tư cách này.
Đây là một vinh dự tối cao dành cho chính thất.”
Trình Sở Y xám mặt.
Loại vinh dự này hắn không cần, nhưng chắc là cũng không có quyền phản đối.
“Được.”
Trình Sở Y ái ngại cởi từng lớp áo trên ra rồi nằm xuống nhuyễn tháp mà các ma ma chỉ định.
Hắn nghĩ chỉ xăm một cái hình, có lẽ không tốn bao nhiêu thời gian, thế nhưng hiện thực lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của hắn.
Từ khâu xăm hình đến khâu tẩm hương liệu đặc biệt lên da giữ cho hình xăm không bao giờ phai màu ngốn mất năm canh giờ.
Hắn vừa thoát khỏi nỗi đau bị kim châm bén nhọn đâm từng mũi lúc xăm, lại phải đối diện với chồng sách cao dạy cách đi đứng nói chuyện mà một vị thái tử phi nên có, thậm chí còn dạy cả những bí thuật phòng the chiều chuộng thái tử.
Khi Trình Sở Y học xong, nhìn ra ngoài thì trời đã sẫm tối.
Tôn Dung hỏi qua một lượt để kiểm tra xem hắn nhớ được bao nhiêu, lúc nghe hắn đọc vanh vách không sót chi tiết nào thì rất hài lòng nói: “Trí nhớ của thái tử phi thật tốt, trước nay chưa từng có ai học nhanh như người.”
“Vậy ta có thể quay về Trữ cung được chưa?”
Tôn Dung lắc đầu: “Vẫn còn một chuyện cuối cùng cần làm.”
Tôn Dung cho tất cả các vị ma ma lui hết ra ngoài, bước lại chiếc bàn đặt một cái hộp nhỏ vuông vức và mở nắp hộp lấy viên thuốc đỏ óng ánh từ bên trong ra.
Trình Sở Y đoán thầm.
Đây chắc chắn là Bạc Xuân Cao mà Khương Mặc Hiên và Khương Hạo Giai đều nhắc tới.
Tôn Dung giơ viên thuốc lên cho Trình Sở Y xem: “Thái tử phi, đây là Bạc Xuân Cao.
Người không phải là nam nhân đầu tiên được gả vào cung cấm này.
Trước kia rất lâu, Đại Khương từng có một vị hoàng đế chỉ sủng ái nam phi.
Tuy nhiên, nam phi thì không thể sinh con nối dõi cho hoàng gia.
Hoàng thái hậu lúc ấy đã tìm kiếm mỹ nhân khắp thiên hạ tuyển vào hậu cung với mong muốn hoàng đế sẽ thay đổi, khó khăn lắm mới khiến hoàng đế chịu sủng hạnh vài người.
Có điều, việc nam nữ chung đụng trong hậu cung khó tránh nhiều chuyện hàm hồ xảy ra, kéo theo không ít tai tiếng, vì vậy mà Bạc Xuân Cao được chế tạo ra.
Nó khiến cho những nam phi kia loại bỏ hoàn toàn mọi ham muốn bình thường nhất đối với nữ nhân, bảo đảm hậu cung yên bình, không sợ có kẻ tác loạn.”
Trình Sở Y co rúm mặt mày lại.
Nói cách khác, một khi uống thứ thuốc này vào, hắn chẳng khác nào biến thành thái giám trên danh nghĩa.
Ngay lúc Trình Sở Y đang run sợ đến mặt xanh môi tím, Tôn Dung lại nghiễm nhiên mở nắp lư hương bỏ viên thuốc kia vào đốt cháy.
Trình Sở Y hoàn hồn, gọi một tiếng: “Tôn ma ma…”
Tôn Dung quay đầu nhìn hắn nói: “Quốc sư có ơn với ta, chuyện ngài đã căn dặn cho dù phạm vào đại tội khi quân ta cũng sẽ dốc hết sức hoàn thành.
Thái tử phi, sau khi người bước ra khỏi cánh cửa này, xem như đã uống Bạc Xuân Cao rồi.
Trước mặt người khác, người nhất định phải diễn cho tròn vở kịch này, bằng không sẽ gây hại không chỉ bản thân người, còn liên lụy đến quốc sư.
Người hiểu rồi chứ?”
Trình Sở Y mờ mịt gật đầu.
Đạo lý hiển nhiên như thế, hắn không hiểu cũng không được.
Chỉ là, khi quân phạm thượng, tội này nào phải nhẹ? Lỡ như hắn sơ suất một chút, thật không dám nghĩ đến hậu quả.
Trình Sở Y rời khỏi Thanh Liễm Cục lúc trời tối mịt.
Tôn Dung phái hai thái giám cầm đèn soi đưa hắn về lại Trữ cung.
Trên đường, hắn vẫn miên man nghĩ về những chuyện vừa trải qua.
Thâm cung này quả thực đáng sợ.
Nếu không phải nghĩa phụ trải sẵn đường cho hắn, chỉ e hiện tại hắn đã trở thành một nửa phế nhân mà vẫn ngơ ngác chưa rõ là vì sao.
Thái tử đối với hắn càng đáng sợ hơn.
Ghét bỏ thì cũng đành đi, còn ác ý nhìn hắn bị hại không chút thương xót nào.
Hắn cứ nghĩ yên ổn sống qua ngày cùng thái tử, đợi đến khi y hưu hắn là mọi chuyện kết thúc êm đẹp, giờ xem ra đều là mơ mộng viễn vông..