Nơi mà Khương Mặc Hiên sắp xếp cho Trình Sở Y ở gọi là Tình Tuyết Viện, vốn là một khu hẻo lánh trong Trữ cung rộng lớn của y, còn y thì ở Đan Dương Viện, gần đó chính là Trữ Lan Viện của Tô Như Bảo và Hàm Hương Viện của muội muội nàng ta Tô Như Thiện.
Trình Sở Y vốn không để tâm đến nơi ở.
Khương Mặc Hiên đã cho phép hắn tùy ý chọn tùy tùng, vậy nên hắn cũng không khách sáo gọi Sấu Tử cùng vài người thân tín từ phủ quốc sư tới và đuổi hết người của y đi, chỉ giữ lại một mình Toàn Tử.
Tiếp theo, Trình Sở Y còn cho thay mới mọi vật dụng và cách bày trí trong viện.
Khi tất cả người hầu bận rộn khiêng vác dời đổi những vật dụng bên ngoài, Trình Sở Y ở trong phòng chỉ luyện chữ và vẽ tranh, hoàn toàn án binh bất động.
Khương Mặc Hiên càng lúc càng thấy lạ, gọi Hà tổng quản đến Đan Dương Viện hỏi chuyện: “Thái tử phi đang làm gì?”
Hà tổng quản kiên nhẫn lặp lại câu trả lời mà ông đã trả lời suốt mấy ngày qua, trước sau không thêm bớt một từ một chữ: “Thái tử phi vẫn đang tu sửa Tình Tuyết Viện.”
Tô Như Bảo ở bên cạnh mài mực cho Khương Mặc Hiên nhẹ giọng xen vào: “Thái tử, người mới tác phong mới cũng là chuyện nên làm, sao người lại bận tâm như vậy?”
Khương Mặc Hiên cho Hà tổng quản lui ra ngoài mới nói: “Nàng có điều không biết.
Hắn là một kẻ rất phiền phức.
Vừa đến đã ngang nhiên đuổi hết người của ta, rõ ràng không xem ta ra gì.”
Tô Như Bảo thấy thái độ của Khương Mặc Hiên không thiện cảm gì với Trình Sở Y, sẵn tiện mượn đường công kích hắn: “Có lẽ thái tử phi nghĩ rằng nghĩa phụ của mình là quốc sư quyền cao chức trọng, cho nên mới tùy ý thích làm gì thì làm.”
Khương Mặc Hiên tức giận ném bút: “Vậy thì sao? Tể tướng là cửu cửu ruột của nàng và Thiện nhi mà hai nàng còn không dám lên mặt với ta.
Hắn chỉ là một nghĩa tử lại dám coi trời bằng vung.
Ta còn chẳng ưa nổi tên quốc sư đó.
Nếu không vì nể mặt phụ hoàng, ngay đến một viện nhỏ hắn cũng không có mà ở.”
Tô Như Bảo dừng mài mực, cầm lấy bàn tay của Khương Mặc Hiên xoa dịu: “Thái tử, đừng giận mà.
Người mới là chủ nhân của Trữ cung, ngày dài tháng rộng thái tử phi rồi sẽ hiểu được điều này mà tự thu liễm.”
Khương Mặc Hiên nắm lại bàn tay Tô Như Bảo: “Nàng nói đúng.
Phải dạy dỗ hắn lại từ đầu, để hắn biết ai mới là chủ của nơi này.
Đêm nay nàng chuẩn bị tiệc rượu đi.”
Tô Như Bảo hiểu ý cười: “Được, thiếp đi làm ngay.”
Trình Sở Y ngủ trưa một giấc dậy thì nghe Sấu Tử nói lại Khương Mặc Hiên cho Hà tổng quản đến mời hắn tham dự tiệc rượu.
Hắn thay y phục mới xong, hỏi: “Chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Thiếu gia…”
Trình Sở Y chắn ngang: “Sau này gọi ta là thái tử phi, tránh cho thái tử điện hạ của chúng ta lại có cớ bắt bẻ.”
Sấu Tử nghiêm túc ghi nhớ: “Ta biết rồi.
Ta nghe lời người đã tìm hiểu rất kỹ về những người trong Trữ cung, nhưng lại không biết phải nói ai trước.”
“Nói về thái tử trước đi.”
“Thái tử là do Du Ngọc phi sinh hạ.
Lúc thái tử chưa tròn một tháng tuổi thì Du Ngọc phi đã tự thắt cổ chết trong An Phúc Cung, sau đó lan truyền tin đồn vào mỗi đêm trăng tròn, từ An Phúc Cung sẽ vọng ra tiếng khóc nức nở của nữ nhân.
Có cung nữ còn nhìn thấy một dải lụa trắng treo đung đưa qua lại ở căn phòng mà Du Ngọc phi từng tự tử…”
Trình Sở Y ngắt ngang: “Dừng dừng! Mấy tin dân gian này ta nghe nhiều rồi.
Ta nghĩ đều là bịa đặt cho thêm màu sắc hấp dẫn thế thôi.
Có chuyện nào đặc biệt hơn không?”
Sấu Tử đảo mắt một vòng nghĩ: “Đặc biệt thì chắc chỉ có chuyện khảo thí năm nay sẽ do thái tử giám sát.
Còn có, thái tử cực kỳ tín nhiệm một võ tướng tùy thân gọi là Chúc Bình, tính tình thẳng thắn cương trực, rất thích trừ mạnh giúp yếu.
Hắn là con trai của thái phó Chúc Doãn từng dạy học cho thái tử.
Ngoài ra thái tử còn có một mưu sĩ, chính là Hàn Phi, người này cùng với thái tử phi được xếp chung tên trong tứ đại tài tử nổi tiếng kinh thành.
Hàn Phi tuy thông minh nhưng cực kỳ mê rượu, suốt ngày đều say khướt ở đầu đường xó chợ.
Nghe nói trước đây thê tử của y bỏ đi cũng vì cái tội mê rượu này, nhưng Hàn Phi nói thà bỏ thê tử chứ không thể bỏ nổi rượu.”
Trình Sở Y tư lự nói: “Hàn Phi này đúng thực là chẳng được mấy ngày tỉnh táo, không có tiền đồ.
Đến Tô Như Bảo và Tô Như Thiện đi.”
Sấu Tử nói tiếp: “Có một năm nạn đói hoành hành, phụ thân của bọn họ Tô Quý Lâm đã chủ động phân phát lương thực cho người nghèo, được mệnh danh là đại thiện nhân.
Hoàng thượng đặc biệt tán dương hành động này của ông ta, viết tặng ông ta một cặp câu đối và bảo thái tử đưa đến Tô gia.
Vì vậy, thái tử mới quen biết hai tỷ muội Tô Như Bảo Tô Như Thiện.
Tô Như Bảo kiệm lời ít nói, Tô Như Thiện hoạt bát vui vẻ, bọn họ giống như là bù đắp ưu khuyết cho nhau.
Sau đó mấy tháng, thái tử đã xin hoàng thượng lập họ làm thiếp.
Hoàng thượng đồng ý với điều kiện không được tấn phong trắc phi.
Còn một chuyện là Tô Như Bảo trước khi gả cho thái tử có hôn ước với tú tài Đỗ Thanh Vọng.
Tô Quý Lâm giàu có như vậy thì đời nào muốn gả nữ nhi cho kẻ nghèo hèn, vậy nên đã dùng tiền hủy hôn ước.
Đỗ Thanh Vọng không chịu nhận tiền, còn đòi kiện cáo lên quan, ngay lúc này lại bị cướp vào nhà giết chết.
Tô Như Bảo nghiễm nhiên giải thoát khỏi hôn sự.”
Trình Sở Y day day thái dương: “Tú tài này chết vào đúng lúc cần phải chết, thú vị thật.”
“Ai cũng nghi ngờ chuyện này là do Tô Quý Lâm làm, nhưng lại không có bằng chứng gì.”
“Tô Quý Lâm tiền của nhiều như vậy, đảm bảo cho con gái ông ta cả đời no ăn đủ mặc thì cần gì phải quan tâm hiền tế tương lai giàu hay nghèo? Chỉ sợ khi tiền tài đã quá mức dư thừa, thứ mà con người ta hướng tới lại là quyền lực.”
Sấu Tử hiểu ra vấn đề: “Ý của thiếu gia là Tô Quý Lâm vốn có ý gả con gái cho thái tử ngay từ lúc đầu?”
“Không bằng không chứng nói tới điều này thì cũng hơi võ đoán, nhưng ta cảm thấy phần nhiều là vậy.
Hà tổng quản thì sao? Tuy thái tử giữ đúng lời hứa không cho người canh chừng ta nữa, nhưng Hà tổng quản này cứ thường xuyên ra ra vào vào Tình Tuyết Viện, chắc cũng là thân tín của thái tử muốn dò xem nhất cử nhất động của ta thế nào.”
“Hà tổng quản ban đầu theo hầu Du Ngọc phi, sau khi Du Ngọc phi qua đời lại được cử đến hầu thái tử.
Ông ta là người an thường thủ phận, không dám sinh sự với ai cả, nhìn chung thì không có gì đặc biệt.”
Trình Sở Y cười nói: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Càng là người khiêm tốn nhường nhịn thì đôi khi càng có nhiều mặt muốn che giấu.”
“Ta sẽ lưu ý.
Thái tử phi, nếu người dè chừng đám người bên phía thái tử như vậy, vì sao còn giữ lại Toàn Tử? Thế chẳng khác nào nuôi ong tay áo?”
“Ta thấy hắn khá nhanh nhạy, biết đâu có một ngày sẽ dùng tới.
Bình thường để cho hắn quét dọn thư phòng cũng không ảnh hưởng nhiều đến ta.”
“Vậy tiệc rượu đêm nay người có dẫn hắn theo cùng không?”
Trình Sở Y ngẫm nghĩ một lúc nói: “Tiệc rượu đêm nay ta sẽ đi một mình, ngươi cũng không cần theo.
Thái tử muốn ra oai với ta, vừa hay cũng là dịp để ta cho y biết Trình Sở Y này không phải người dễ bị bắt nạt.”
Giờ Hợi đến, Khương Mặc Hiên cùng với Tô Như Bảo và Tô Như Thiện đến Lan Uyển Đình.
Trước đó, Khương Mặc Hiên đặc biệt dặn dò Hà tổng quản sắp xếp bàn tiệc của Tô Như Bảo và Tô Như Thiện ở hai bên trái phải, ngang hàng với bàn tiệc của y trên đài cao, trong khi bàn tiệc của Trình Sở Y lại bị đặt ở dưới đài.
Hà tổng quản rất khổ não với việc thê thiếp bị đảo ngược vị trí thế này nhưng ý chủ tử đã muốn vậy thì ông chẳng còn cách nào khác.
Khương Mặc Hiên vừa ngồi xuống bàn tiệc đã hỏi Hà tổng quản: “Thái tử phi sao vẫn chưa đến? Hắn còn dám đến muộn hơn bản thái tử sao?”
Hà tổng quản cúi người nói: “Nô tài đã cho người đến gọi thái tử phi lần nữa.”
Khương Mặc Hiên hừ lạnh.
Tô Như Bảo hướng Khương Mặc Hiên hỏi: “Có cần thần thiếp thay người đi đón thái tử phi?”
“Hắn có chân tự biết tìm đường tới.
Nếu không tới, bản thái tử liền trừng trị hắn thật nghiêm cho chừa cái thói bất phân tôn ti.”
Tô Như Thiện cười nhỏ: “Thái tử đừng giận, chẳng phải còn có hai tỷ muội của muội ở bên người hay sao? Nào, Thiện nhi kính thái tử một ly trước.”
Tô Như Thiện rót rượu ra ly rồi nâng lên mời Khương Mặc Hiên.
Khương Mặc Hiên chưa kịp cầm ly rượu đáp lại thì từ xa đã nghe giọng của Liên Cẩn tung hô: “Hoàng thượng giá lâm!”
Khương Mặc Hiên vội vàng cùng Tô Như Bảo và Tô Như Thiện bước xuống đài nghênh đón.
Ở phía xa, Khương Linh Đế đi giữa, Khương Hạo Giai bên phải, còn có cả Trình Sở Y bên trái đang cười nói vui vẻ tiến tới.
Phía sau họ là Liên Cẩn và một đoàn tùy tùng.
Khương Mặc Hiên thất thần, không hiểu vì sao Khương Linh Đế lại đến.
Đây chỉ là một tiệc rượu nhỏ mà y cố tình bày ra để làm khó Trình Sở Y, vốn chẳng có mục đích sâu xa gì.
Khương Mặc Hiên hành lễ trước, tiếp đó Tô Như Bảo và Tô Như Thiện cũng hành lễ theo.
Khương Linh Đế miễn lễ cho họ.
Trình Sở Y tranh thủ nhìn cách bày trí bàn tiệc đài cao, rồi lại nhìn xuống chiếc bàn lẻ loi dưới đài, thầm hiểu thì ra thái tử điện hạ không chỉ muốn làm khó hắn, còn kéo theo cả thị thiếp lên mặt với hắn.
Khương Hạo Giai trùng hợp cũng nhìn cùng hướng với Trình Sở Y, trong lòng tự có suy xét riêng.
Khương Linh Đế nói: “Nghe thái tử phi nói đêm nay trong Trữ cung có tiệc, trẫm đến chung vui cùng các ngươi nhưng đừng quá câu nệ.
Thật ra trẫm chỉ muốn hoàn thành cho xong ván cờ còn dang dở cùng thái tử phi thôi.”
Khương Mặc Hiên nhìn đến Khương Hạo Giai.
Khương Linh Đế là do Trình Sở Y mời đến, vậy còn hoàng thúc của y sao cũng có mặt ở đây?
Khương Hạo Giai tinh ý nhận ra và nói: “Bản vương trùng hợp đang cùng hoàng thượng chơi ném tên thì thái tử phi đến.
Nghe được chuyện vui thế này bản vương mạo muội xin tham gia, chắc là không phiền thái tử chứ?”
Khương Mặc Hiên giả vờ cười nói: “Hoàng thúc đến là vinh hạnh cho ta, sao dám gọi là phiền được?”
Khương Mặc Hiên hướng lên đài cao mời Khương Linh Đế và Khương Hạo Giai an tọa.
Khương Linh Đế ngồi ở giữa.
Khương Hạo Giai ngồi bên phải.
Khương Mặc Hiên đi sang bên trái, nhẫn nhịn cùng Trình Sở Y ngồi chung một chiếc ghế.
Chiếc bàn cô độc bên dưới trở thành chỗ bất đắc dĩ cho Tô Như Bảo và Tô Như Thiện chen chúc.
Hà tổng quản lập tức cho ca vũ tiến lên, đồng thời gọi thêm người tới hầu rượu và dâng thức ăn.
Khương Linh Đế suốt buổi không gắp đũa nào, nhìn sang Trình Sở Y hỏi: “Thái tử phi, ngươi sống ở Trữ cung này đã quen chưa?”
“Tạ hoàng thượng quan tâm, thần đang tập làm quen dần.
Thái tử cùng các tỷ muội cũng chiếu cố thần không ít, điển hình như hôm nay còn cố tình vì thần mà sắp xếp yến tiệc này.”
Trình Sở Y nhìn Khương Mặc Hiên cười hỏi: “Đúng không thái tử?”
Khương Mặc Hiên gật đầu, sau đó nhân lúc Khương Linh Đế xem tiếp ca vũ nói nhỏ với Trình Sở Y: “Ngươi đừng có được nước mà làm tới.”
Trình Sở Y nâng ly rượu lên, che tay áo nhưng không uống mà nói: “Thái tử, ta chỉ là dùng lễ đáp lễ mà thôi.” Sau đó, hắn đặt ly rượu xuống.
Khương Mặc Hiên nhìn thức ăn còn đầy ắp trên bàn của Khương Linh Đế nên hỏi: “Phụ hoàng, thức ăn không hợp với khẩu vị của người sao?”
Khương Linh Đế trả lời qua loa: “Trẫm không thấy đói.”
Khương Linh Đế chuyển tầm mắt sang Khương Hạo Giai, thấy Khương Hạo Giai đang nhàn nhã gắp thịt uống rượu, bên hông có giắt cây bạch ngọc tiêu Trường Ý bèn nói: “Thập tam đệ, đệ bảo cùng trẫm đến chung vui với thái tử và thái tử phi mà chỉ biết ngồi ăn thôi sao? Đệ cũng nên tỏ chút thành ý gì đi chứ.”
Khương Hạo Giai đặt đũa xuống, cười tươi nhìn Khương Linh Đế hỏi: “Có phải hoàng huynh lại nhớ tiếng tiêu của đệ rồi không? Người thế mà lại lấy thái tử và thái tử phi ra làm cái cớ.”
Khương Linh Đế bật cười: “Dạo trước đệ bảo không tìm được cây tiêu tốt, trẫm đã cho người đến tận Đông Hải tìm khối bạch ngọc hoàn hảo không tì vết chỉ để làm ra Trường Ý cho đệ.
Nhưng đệ thì hay rồi, tới bây giờ vẫn chưa thổi cho trẫm nghe được khúc nào.”
Khương Mặc Hiên không vui uống một hớp rượu.
Trình Sở Y cũng hiểu được vì sao y lại có thái độ này.
Khương Linh Đế và Khương Hạo Giai nói chuyện thân thiết không hề có kiêng cử, trong khi Khương Mặc Hiên là con trai ruột của Khương Linh Đế lại không được tự nhiên như vậy.
Y đối với Khương Linh Đế luôn phải rào trước đón sau dò xét thánh ý.
Phụ tử lại giống hệt người xa lạ, thử hỏi có ai không xót xa?
Khương Hạo Giai nói: “Đệ thổi một mình thì cô độc quá rồi, chi bằng có người hợp tấu cùng đệ.”
Tô Như Thiện Mao Toại tự tiến nói: “Thần thiếp sở trường về tỳ bà, trong kinh thành này nhận đứng thứ nhì thì không ai dám nhận đứng thứ nhất, không biết có thể phụng bồi vương gia không?”
Khương Hạo Giai không đếm xiả tới Tô Như Thiện, nhìn về phía Trình Sở Y hỏi: “Thái tử phi, ngươi biết gảy cầm không?”
Tô Như Thiện mất mặt ngậm miệng lại.
Tô Như Bảo ngầm kéo tay nàng khuyên giải.
Trình Sở Y nói: “Thần biết một chút, nhưng so với cầm, thần tinh thông đàn sắt (1) hơn.”
Khương Linh Đế nói với Liên Cẩn: “Mang đàn sắt đến.”
Liên Cẩn lập tức vâng lệnh đi chuẩn bị ngay.
Tầm thời gian vừa vặn uống cạn một tách trà, Liên Cẩn quay trở lại với hai người thái giám khiêng bàn đàn và ghế đến, đốt thêm trầm hương, sau đó mới cẩn thận đặt đàn sắt xuống.
Trình Sở Y ngồi vào bàn, so dây rồi hỏi Khương Hạo Giai: “Chẳng hay vương gia muốn hợp tấu khúc nhạc nào?”
“Hoàng thượng thích nhất khúc Hữu Sở Tư, (2) vậy thì chọn khúc này đi.”
Khương Hạo Giai đứng lên, rút Trường Ý ra nâng lên môi bắt đầu thổi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Trình Sở Y hợp tấu cùng vị vương gia này, chưa hiểu về thói quen chơi nhạc của y, cho nên kiên nhẫn nghe hết câu thổi mới chậm rãi gảy theo, cố gắng hòa hợp với tiết tấu mà y thổi.
Khương Linh Đế nhắm mắt chú tâm thưởng thức.
Trình Sở Y thầm khen tiếng tiêu của Khương Hạo Giai quá sức truyền thần, vừa trầm buồn da diết, vừa sâu hun hút như sóng ngầm cuồn cuộn dưới đáy biển, chả trách Khương Linh Đế lại yêu thích đến vậy.
Hắn trước đây tự nghĩ năng lực chơi đàn không tồi, tuy chẳng đến mức khoa trương như Tô Như Thiện nhận đứng nhì thì không ai dám nhận đứng nhất, nhưng cũng là trăm người khó gặp được một.
Vậy mà, khi nghe tiếng tiêu kia, có lúc lại lơ đễnh gảy sai một nhịp.
Vẫn may chỉ là một nhịp mà thôi, Khương Linh Đế không nhận ra, còn Khương Hạo Giai dường như đã biết, dùng ánh mắt cười đầy thiện ý nhìn hắn.
Tương tư một đêm hoa mai đã nở rồi
Chợt rơi đến trước cửa sổ, cứ ngỡ là người
Khương Hạo Giai dứt câu cuối thì hạ tiêu xuống.
Trình Sở Y nán lại ngón tay trên dây đàn như vẫn còn lưu luyến.
Thuở nhỏ hắn học đàn chỉ vì nghĩa phụ muốn hắn lớn lên trở thành người tài năng vượt bậc, không nghĩ đến yêu thích gì.
Giờ đây hắn mới chân chính cảm nhận được cái gọi là quân tử chi giao, cùng luận âm nhạc là thế nào.
Chỉ hổ thẹn lúc nhỏ hắn vẫn chưa dốc hết sức mà học, tài nghệ kém hơn nhiều so với Khương Hạo Giai, đúng là múa rìu qua mắt thợ, khiến lòng áy náy.
Khương Linh Đế mở mắt vỗ tay.
Mọi người có mặt đều phụ họa theo cười vui, chỉ riêng có Khương Mặc Hiên là không cười.
Y nhìn về phía Trình Sở Y, mang theo chút biểu cảm không ngờ tới.
Có lẽ Trình Sở Y vẫn chưa hiểu rõ về hoàng thúc của y.
Khương Hạo Giai là người có đòi hỏi rất cao về âm luật.
Trước đây Khương Mặc Hiên đã tặng cho Khương Hạo Giai hai nhạc cơ nổi tiếng bầu bạn, nhưng bọn họ còn chẳng tiếp nổi một đoạn ngắn mà Khương Hạo Giai thổi, vì thế bị Khương Hạo Giai trả lại cho y.
Hiếm thay hôm nay Khương Hạo Giai lại chịu thổi hết cả khúc như vậy.
Tàn tiệc, Khương Linh Đế gọi Liên Cẩn dọn đến một chiếc bàn thấp cùng Trình Sở Y đánh cờ, chỉ giữ lại Khương Hạo Giai và Khương Mặc Hiên, còn lại cho lui hết.
Liên Cẩn, Hà tổng quản và đám tùy tùng thì đứng chờ hầu từ xa.
Khương Linh Đế lúc nào cũng theo thói quen chọn cờ đen.
Ván cờ đánh được một nửa, Khương Mặc Hiên gọi Hà tổng quản dâng điểm tâm lên.
Khương Linh Đế chỉ ăn tạm một mẩu bánh rồi khen: “Thái tử phi, chiêu lấy lui làm tiến này của ngươi rất được.”
Trình Sở Y bị nhìn ra chiến thuật, có chút ngượng nói: “Hoàng thượng cao minh.”
Khương Hạo Giai trêu chọc Khương Linh Đế: “Hoàng huynh, huynh sắp thua rồi thì phải?”
Khương Linh Đế nhếch môi nhìn Khương Hạo Giai: “Đệ nghĩ có khả năng không?”
Trình Sở Y nhận ra thần thái ngạo nghễ này giống hệt như khuôn đúc với Khương Mặc Hiên.
Đúng thật là phụ tử trời sinh khó che giấu.
Khương Hạo Giai lại châm chọc nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”
Khương Linh Đế nói: “Nếu trẫm thua, đệ muốn sao cũng được, nếu trẫm thắng, đệ chờ bị phạt đi.”
Khương Hạo Giai chỉ cười rộ không nói gì nữa.
Khương Mặc Hiên có cảm giác như người thừa thãi, cũng chẳng buồn nói.
Thêm hai nén hương nữa trôi qua, Khương Linh Đế dứt khoát hạ xuống con cờ đen cuối cùng quyết định toàn cục.
Trình Sở Y hít hà, hết gặp phải một cao thủ về âm luật, lại gặp phải một cao thủ về kỳ nghệ.
Trong một đêm này, hai sở học mà hắn từng rất đỗi tự hào đồng loạt bị đánh bại.
Hắn thành tâm chịu thua nói: “Hoàng thượng, người thắng rồi.
Thần cam bái hạ phong.”
Khương Linh Đế nhìn hắn thưởng thức nói: “Thái tử phi, ngươi chỉ thua trẫm có một nước cờ, thật sự làm trẫm rất kinh ngạc.” Tiếp đó ông quay sang Khương Hạo Giai: “Đệ xem, muốn phạt thế nào?”
“Vậy phạt đệ mỗi ngày đều chơi ném tên cùng hoàng huynh.”
Khương Linh Đế đứng lên, vươn tay ra.
Khương Hạo Giai sợ bị đánh nên né sang chỗ khác.
Khương Linh Đế vẫn cố chấp vươn tay ra thêm chút nữa cốc vào đầu y: “Cho đệ tránh! Xem tránh được không?”
Khương Hạo Giai xoa đầu cười ngượng.
Khương Linh Đế hỏi tới Trình Sở Y: “Kỳ nghệ của thái tử phi là học từ ai?”
“Lúc nhỏ thần rất phá phách, nghĩa phụ đã phải mời liên tiếp nhiều phu tử dạy thần.
Phu tử nào cũng không dạy nổi quá ba tháng.
Vì vậy thần không còn nhớ là học được từ ai.
Sau này trưởng thành, thần đọc thêm nhiều sách, lại giao kết với bằng hữu cùng sở thích, tiếp thu được thêm không ít.”
Khương Linh Đế trầm ngâm đánh giá: “Vậy khá giống với thái tử.
Lúc nhỏ thái tử cũng chỉ thích trốn khỏi cung đi chơi, trẫm đã phải đổi hơn hai mươi thầy dạy học cho thái tử.”
Trình Sở Y cười trộm nghía mắt sang chỗ Khương Mặc Hiên.
Khương Mặc Hiên xấu hổ nói: “Phụ hoàng, đừng nhắc chuyện cũ nữa.”
Trình Sở Y chợt hiếu kỳ hỏi: “Hoàng thượng, vậy kỳ nghệ của người là tự học hay có cao sư chỉ bảo?”
Khương Linh Đế im lặng, một lúc sau mới chịu mở miệng: “Là Du Ngọc phi dạy cờ cho trẫm.
Trước khi gặp nàng, trẫm là người thô thiển, chỉ biết tới đao kiếm, làm gì biết mấy thứ phong nhã này?”
Khương Mặc Hiên hít sâu, khẽ thúc vào khuỷu tay của Trình Sở Y giục y hỏi tiếp nhưng Trình Sở Y lại thản nhiên xem như không xảy ra chuyện gì, nói: “Cũng đã khuya rồi, để thần và thái tử tiễn hoàng thượng cùng Dự vương về nghỉ ngơi.”
Khương Linh Đế nhìn vầng trăng treo cao nói: “Không cần.
Trẫm cùng Dự vương muốn đi dạo thêm một lúc nữa.”
Nói rồi, Khương Linh Đế và Khương Hạo Giai rời đi.
Ra khỏi Trữ cung, Khương Linh Đế miễn cho Liên Cẩn gọi ngự xa, thật sự có ý tản bộ dưới trăng sáng cùng Khương Hạo Giai.
Hai người thong thả đi về trước, đám tùy tùng theo sát phía sau, không dám gây ra tiếng động gì lớn.
Khương Linh Đế hỏi: “Thập tam đệ, đệ cảm thấy thái tử phi thế nào?”
“Đã là người hoàng huynh chọn thì đương nhiên phải tốt rồi.”
Khương Linh Đế lại nói: “Xem ra đệ khá có thiện cảm với y.
Thái tử phi giống như viên hộ tâm đan vậy, không cần biết thái tử yêu ghét y thế nào, chỉ cần luôn giữ bên mình là tốt.”
“Mai này thái tử sẽ hiểu được nỗi khổ của hoàng huynh.”
Khương Linh Đế cảm thán: “Mong được như đệ nói.”
Trình Sở Y ngồi đánh cờ cả buổi rất mỏi lưng, muốn về Tình Tuyết Viện nghỉ ngơi nhưng bị Khương Mặc Hiên chặn đường, giọng lấn lướt hỏi: “Khi nãy khó khăn lắm phụ hoàng mới chịu nhắc đến mẫu phi, sao ngươi không hỏi thêm vài điều nữa, xem thử người nói sao về mẫu phi?”
“À…” Trình Sở Y vén mái tóc bị gió thổi tung sang một bên, “Tại sao ta phải hỏi thêm?”
Khương Mặc Hiên trợn mắt với hắn: “Ngươi đã nói sẽ điều tra về cái chết của mẫu phi ta.
Đừng nói với ta ngươi lại có thể quên chuyện quan trọng như thế?”
Trình Sở Y chất vấn ngược lại: “Thái tử, người quên là ngươi mới đúng.
Ta hứa điều tra sự thật, với điều kiện ngươi đáp ứng ta ba việc.
Ngươi đã làm đủ chưa? Nếu ngươi không làm đủ thì chỉ có thể nói là ngươi tự hủy giao dịch, không thể trách là ta thất hứa.
Ngươi nói không có bữa ăn nào là miễn phí, nhưng lẽ nào thái tử điện hạ cao cao tại thượng lại muốn ăn miễn phí bữa ăn của ta?”
Khương Mặc Hiên nghẹn họng, không nói được lời nào nữa nên đành để cho Trình Sở Y bỏ đi.
(1) Thủy tổ của đàn tranh.
(2) Hữu Sở Tư của Lư Đồng.