Lâm Tranh ngã vào góc tường, Chu Kỳ dội nước khoáng lên đầu cậu.
Đang mê mang thì bị nước lạnh kích thích, Lâm Tranh né đi theo bản năng.
Chu Kỳ ngồi xổm trước mặt cậu, nghiền ngẫm: “Mày muốn nói gì thì nói đi, dù sao ở đây cũng chán.”
Lâm Tranh giữ vững tinh thần: “Thật ra ông không hề muốn đòi tiền, mà muốn giết tôi, phải không?”
Chu Kỳ vo miếng băng keo thành cuộn tròn đầu nhọn đâm vào vết xước trên má Lâm Tranh, nhìn cậu đau đớn lùi lại, ông ta bỗng thấy rất thú vị, như thể tìm được chỗ để trút đi nỗi đau bao ngày.
Ông ta cười điên cuồng: “Trước khi Phong Duật Minh đến tao sẽ không giết mày.
Dù sao thằng Phong Duật Minh sống đơn thân độc mã đó cũng chỉ có một đứa cháu là mày, giết mày trước mặt nó, tuy không đau khổ lắm nhưng vẫn tốt hơn là thả mày đi.
Mày nói xem đúng không?”
Lâm Tranh hừ lạnh: “Hình như ông tính sai rồi, Phong Duật Minh là con riêng của ông nội tôi.
Mấy chục năm trước không về, cố tình hơn hai mươi tuổi lại về nhận thân, ông tưởng chú ấy thiếu thốn tình cha chắc? Chú ấy ước gì tảng đá chặn đường là tôi mau biến mất đi cho rảnh nợ.
Ông giết tôi, có khi hôm nay chú ấy sẽ đứng diễn cảnh khóc thương nức nở trước mặt cảnh sát nhưng sang ngày mai lại đến nhà giam tặng quà cho ông đấy.”
“Tao không cần biết chuyện nhà họ Lâm mày.
Giờ tao đây nhà tan cửa nát, không rảnh quan tâm ai sẽ là người nối nghiệp nhà họ Lâm.” Chu Kì không đủ kiên nhẫn để nghe chuyện xưa cậu kể, ông ta đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Còn hai tiếng nữa, chắc hẳn giờ này Phong Duật Minh đã xuất phát rồi.”
Lâm Tranh muốn hỏi xem ông ta yêu cầu Phong Duật Minh đi đâu, nhưng cậu sợ mình lên tiếng lại rước lấy một trận đòn nên đành mím môi im lặng.
Người Lâm Tranh ướt đẫm, cơ thể không còn nghe lời nữa, cậu rùng mình.
Thấy cậu càng nhếch nhác suy sụp Chu Kì lại càng khoái chí, dường như hoàn cảnh khốn khó bao năm qua đã khiến ông ta trở nên biến thái, giờ phút này cảm giác thích thú mất tích từ lâu lại ùa về.
Chu Kỳ biết dù Phong Duật Minh có báo cảnh sát họ cũng không thể tìm thấy ông ta trong thời gian ngắn, còn hơn một tiếng nữa là đến chín giờ, tất nhiên Phong Duật Minh phải lái xe đến cao tốc Thượng Hải – Bắc Kinh.
Dù cảnh sát có đi theo cũng không thể đi quá gần để tránh đánh rắn động cỏ.
Một khi Phong Duật Minh rẽ từ cao tốc sang huyện Gia Dụ, Chu Kì có thể dẫn anh đi một con đường nhỏ, chẳng mấy chốc là đến khu rừng cây.
Với ông ta mà nói thì chút thời gian trước khi cảnh sát ập đến là quá đủ.
Phong Duật Minh nấp sau cây, lén lút lẻn đến căn nhà gỗ sau khi nhắn tin cho đội trưởng Trần.
Phía trước căn nhà có một khoảng đất trống nhưng sau lưng cây cối lại mục um tùm, Phong Duật Minh men theo chiếc xe vòng ra đó.
Gió xuyên qua tán cây làm rừng cây rung rinh xào xạc, thêm vào đó là tiếng kêu vang của các loài động vật hoang dã nên tiếng bước chân rất nhỏ của Phong Duật Minh được che giấu bởi đủ loại âm thanh.
Căn nhà chỉ có một cánh cửa sổ rất nhỏ bên cạnh cửa ra vào, ba mặt khác hoàn toàn kín mít.
Phong Duật Minh nhặt gây gỗ, khom lưng kề sát góc tường vòng ra phía trước, lẳng lặng núp sau cửa, dán tai vào vách tường nghe ngóng.
Lâm Tranh vừa bị Chu Kỳ đánh hộc máu, đang nằm úp mặt dưới đất đau đớn rên rỉ.
Chu Kỳ bước tới, tai Lâm Tranh bắt đầu ù đi, cậu thấy mình sắp chết tới nơi rồi.
Phong Duật Minh cầm hai cục đá ném vào kính xe, tiếng động chói tai ấy đã quấy rầy Chu Kì trong nhà.
Ông ta rất tự tin về bản thân mình, đây là một mảnh rừng đã bị bỏ hoang vài chục năm, rất xa ruộng hoa cải dầu, cây cối trong rừng mọc rất lộn xộn nên nếu không có người chỉ đường, ai vào đây cũng phải lạc.
Hơn nữa, không ai có thể ngờ rằng ông ta sẽ dẫn Lâm Tranh vào rừng.
Dù cảnh sát có tìm khắp huyện Gia Dụ cũng không thể tìm tới đây.
Nhưng tiếng vang đột nhiên xuất hiện bên ngoài khiến ông ta lo lắng, ông ta bước đến cửa sổ ngó nghiêng, chỉ thấy được bóng cây lắc lư theo gió lóe lên trong màn đêm.
Xe đỗ bên trái, cửa sổ lại quá nhỏ nên Chu Kỳ không thể nghiêng người ra để thấy hết tình huống bên ngoài, nhưng ngẫm lại ông ta vẫn chọn ở bên trong.
Phong Duật Minh lại cầm đá ném cửa xe.
Chu Kì không thể ngồi yên được nữa, trước kia ông ta thường ra vào khu rừng này nên biết ở đây có nhiều động vật hoang dã, nếu không đuổi đi chúng nó sẽ liên tục phá xe.
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng động chói tai ấy trở nên cực kì rõ ràng.
Trong xe Chu Kì có đốt nhang hương đuổi động vật, mùi hương đó gay mũi khá nhiều loài động vật hoang dã nhưng hiệu quả không kéo dài, ngửi xong chúng sẽ phát hiện ra nó không gây hại nên không còn sợ nữa.
Ngày trước Chu Kì từng nghỉ ngơi trong rừng thời gian dài nên trong nhà luôn chuẩn bị loại hương này, hôm nay ra ngoài đã thuận tay mang theo một ít.
Ông ta nhìn giờ, định ra ngoài đốt thêm vài nén nhang đặt dưới xe, bằng không tiếng động cứ vang lên mãi sẽ khiến con người ta rất khó chịu.
Phong Duật Minh lùi ra sau nửa bước, nắm chắc thời cơ chờ Chu Kì vừa thò đầu ra lập tức đập mạnh gậy gỗ lên đầu ông ta, tóm lấy cổ tay kéo ông ta ra ngoài, đá bay khẩu súng bắn chim sau đó giữ chặt Chu Kì.
Chu Kì gần năm mươi tuổi, hoàn toàn không phải là đối thủ của Phong Duật Minh.
Ban nãy Phong Duật Minh đứng ngoài nghe lén, sau khi xác định trong phòng chỉ có hai người mới quyết định ra tay trước không chờ cảnh sát.
Chu Kì chưa kịp nhìn thấy mặt anh thì Phong Duật Minh đã bẻ tay ông ta trật khớp và đá mạnh vùng bụng đùi, đánh đến khi ông ta không thể đánh trả mới kéo người đang hấp hối vào nhà, cầm dây thừng trên vách tường trói lại rồi đá qua một bên.
Ban nãy Lâm Tranh nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài nhưng cậu không biết được người cứu mình là ai bèn cố gắng gượng không để mình ngất đi, nghe tiếng bọn bắt cóc bị đánh kêu la thảm thiết, sau đó là tiếng cơ thể va vào góc tường và tiếng bước chân đi đến.
Đang hốt hoảng nhích đi thì cơ thể bỗng chốc được người ta ôm lấy.
Người đó vuốt đi lọn tóc trên trán và xé đi miếng băng che mắt cậu.
Đôi mắt lòa nhòa chỉ thấy mỗi cơ thể cường tráng của phái nam.
Và tiếng Phong Duật Minh vang lên bên tai.
“Tiểu Tranh đừng sợ, là tôi.”
Âm thanh ấy khàn đặc nhưng quá đỗi êm tai, như tiếng thiên thần từ trên cao vọng xuống.
Cuối cùng Lâm Tranh cũng yên tâm rồi, cậu nhắm mắt ngã vào lòng anh.
Khi cảnh sát chạy tới, Phong Duật Minh đang ôm Lâm Tranh ra khỏi khu rừng.
Đội trưởng Trần bảo cấp dưới đi bắt Chu Kỳ.
Lý Dược bước đến gọi: “Phong tổng.”
“Cậu lái xe tôi, chúng ta lập tức đi bệnh viện.” Phong Duật Minh ôm Lâm Tranh bước nhanh khỏi rừng cây, Lý Dược đi trước một bước khởi động xe, lao đi.
Khoang xe mở đèn, Phong Duật Minh cầm khăn ướt lau vết máu trên mặt cậu, động tác dịu dàng không nói nên lời.
Lý Dược nhìn lên kính chiếu hậu, trước kia hắn là trợ lý của ông cụ, sau đó mới được ông cụ giao cho Phong Duật Minh.
Ngày đó chính hắn cũng không tin phục vụ quản lý cấp cao trẻ tuổi này, nhưng sau khi làm việc bên cạnh anh hắn mới biết anh là một người chín chắn, làm việc quyết đoán, là một quản lý rất có tương lai.
Nếu phải nhắc đến khuyết điểm thì chỉ một, đó chính là anh quá nghiêm túc, mặt lúc nào cũng lạnh như băng khiến không ai có thể biết được anh đang vui hay đang buồn.
Lý Dược chưa bao giờ thấy Phong Duật Minh bộc lộ tất cả cảm xúc ra ngoài như hôm nay.
Sự tức giận, lo lắng, sợ hãi, bối rối, tất cả được viết hết trên mặt anh.
Phong Duật Minh vẫn bình tĩnh sau tai nạn xe cộ của chủ tịch năm ngoái và anh của hôm nay cứ hai người khác nhau vậy.
Anh ôm Lâm Tranh nhưng lại không dám dùng sức vì sợ cậu sẽ đau.
Vẻ mặt đó khiến Lý Dược hết sức bất ngờ.
Từ khi bước vào nhà họ Lâm, tuy ông cụ không chính thức tuyên bố thân phận của anh với công chúng nhưng trong vô tình quan hệ cha con ấy đã lộ ra.
Ai cũng nghĩ rằng Phong Duật Minh là người được coi trọng và có đủ năng lực, thay thế cậu ấm được nuông chiều từ tấm bé để leo lên làm chủ nhà họ Lâm chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Đến tận hôm nay họ vẫn thấy ngày đó rồi sẽ đến.
Ở bên cạnh Phong Duật Minh vài năm, Lý Dược thấy anh lạnh nhạt và chẳng mấy thân thiết với Lâm Tranh, nhưng đến hôm nay hắn mới biết rằng mình sai rồi.
Có lẽ là do cách thể hiện tình cảm của anh quá khác biệt, rõ ràng anh quan tâm người ta muốn chết.
Xe phóng đi nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện huyện gần nhất.
Bác sĩ đẩy Lâm Tranh vào phòng cấp cứu, Phong Duật Minh đứng ngoài trông rất lúng túng và hoang mang.
Lý Dược bước tới nhìn anh: “Phong tổng, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã.”
Phong Duật Minh xoa huyệt Thái Dương, dặn: “Cậu đến cục cảnh sát theo dõi tình hình đi, còn một tên bắt cóc nữa chưa bị bắt.
Tôi phải biết người đó là ai, chuyện này không thể xảy ra thêm lần nào nữa.”
Phong Duật Minh đi qua đi lại ngoài phòng, thấy bác sĩ ra lập tức bước tới.
“Trên đầu bệnh nhân có vết thương hở, nhiều phần mềm trên người bị tổn thương, lá lách bị tổn thương nhẹ, tổng thể mà nói là khá nặng.
Bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành khâu lại, đồng thời kiểm tra tình trạng tổn thương trong hộp sọ.
Căn cứ vào vết thương ngoài, chắc chắn đầu bệnh nhân từng bị đập rất mạnh.”
Từng câu từng chữ bác sĩ nói như kim đâm vào lòng anh.
Nghe xong, anh nắm mắt trầm giọng hỏi: “Khi nào có thể chuyển viện?”
Bác sĩ hiểu Phong Duật Minh đang lo lắng khả năng khám chữa bệnh của bệnh viện huyện bèn giải thích: “Bệnh nhân không mắc phải chứng bệnh gì đặc biệt nên mong người nhà yên tâm, bệnh viện chúng tôi hoàn toàn có thể xử lý được.
Hai ngày sau khi cậu ấy tỉnh lại người nhà có thể chuyển viện.”
Phong Duật Minh: “Phiền bác sĩ.”
Từ rạng sáng đến hừng đông, rốt cuộc anh cũng được nhìn thấy Lâm Tranh quấn đầy băng vải.
Lâm Tranh đang hôn mê, lẳng lặng nằm trên giường bệnh, đầu quấn đầy băng gạc, mặt mũi đầy vết thương nhỏ, chỉ có đôi mắt vẫn còn lành lặn.
Phong Duật Minh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tranh.
Anh theo ông cụ đến nhà lớn Lâm gia, Lâm Tranh đứng trên ban công lầu hai, gọi họ bằng chất giọng trong vắt: “Ông nội, ông về rồi!”
Phong Duật Minh ngẩng lên, thấy một cậu nhóc mười mấy tuổi đang cười, hoạt bát đáng yêu hơn tất cả những người anh từng gặp.
Trước khi đến đây, ông cụ từng nói với anh trong nhà có một bảo bối nhỏ, vẫn còn trẻ con không hiểu chuyện nên mong anh có thể dạy dỗ cậu nhiều hơn.
Khi đó anh thoải mái đồng ý, rất sảng khoái, nhưng sau này anh mới biết công việc đó khó khăn thế nào.
Anh không thể tới gần cậu.
Càng ngày anh càng không dám tới gần cậu.
Cảm giác đau trở về với Lâm Tranh nhanh hơn ý thức, mắt vẫn chưa mở nhưng đau đớn đã bao trùm lấy cậu từ bốn phương tám hướng.
Dường như từ đầu đến cậu đang chảy máu, không có một miếng da nào được lành lặn.
Mi mắt không ngừng run rẩy, tiếng rên rỉ tràn ra khóe môi.
Phong Duật Minh nghiêng người quan sát sắc mặt cậu.
Môi Lâm Tranh khô nứt, mê mang thốt ra một chữ: “Đau…”
Mắt Phong Duật Minh giật giật, cắn chặt răng đè nén xúc động chạm vào Lâm Tranh.
Ngoài phòng bệnh chợt vang lên tiếng đập cửa, Phong Duật Minh điều chỉnh lại tâm trạng bước ra mở.
Từ khi biết Lâm Tranh mất tích, Lâm Tư Nhu không thể ngồi yên.
Ở nhà chờ một đêm, vừa biết Lâm Tranh được cứu lập tức chạy tới.
Bà bước tới giường bệnh, đỏ mắt nhìn Lâm Tranh sau đó che miệng đứng lùi qua một bên bắt đầu khóc.
Phong Duật Minh đứng ngay cạnh.
Một lát sau, Lâm Tư Nhu bình tĩnh lại, rút khăn tay ra lau mắt, nức nở hỏi Phong Duật Minh: “Ngày đó cậu đã ký hợp đồng thế nào vậy?”
Phong Duật Minh: “Năm đó, gỗ do xưởng Chu Kỳ cung cấp đều là hàng loại hai, kéo dài suốt hai năm liền nên em mới ngừng hẳn hợp đồng với ông ấy.”
Lâm Tư Như: “Vậy tại sao ông ta lại đổ thù hận lên đầu Tiểu Tranh? Cậu xem thằng bé kìa, có phải dọa dẫm vơ vét tài sản thông thường đâu? Rõ ràng ông ta muốn đánh chết nó mà!”
Hôm qua Phong Duật Minh đã bảo Lý Dược đi điều tra tình hình của Chu Kì, chất lượng gỗ ông ta cung cấp đột nhiên xuống dốc vì ông ta cảm thấy việc kinh doanh gỗ ngày càng kém, chẳng bằng tiết kiệm thêm chút tiền để trong nhà nên mới chọn những loại hàng thấp kém.
Quan hệ hợp tác của ông ta với nhà họ Lâm khá ổn định nên năm nào cũng có một khoảng thu nhập cố định đến từ Lâm thị rót vào hoạt động của xưởng gỗ.
Nhưng không ngờ năm đó nhà xưởng lại gặp chuyện không may, công nhân bị thương còn Lâm thị thì đột nhiên ngừng hợp đồng vì chất lượng gỗ, Chu Kì đi đến bước đường cùng.
Trên người này có vài người như thế, rõ ràng nguyên nhân gây ra thảm cảnh là mình nhưng luôn muốn đổ lên đầu người khác, tựa như làm vậy thì có thể tha thứ cho bản thân, sau đó chuyển sang oán trách sự bất công của ông trời.
Phong Duật Minh giải thích đầu đuôi với Lâm Tư Nhu.
Bà nghĩ mà phát sợ, nói: “Vậy là không được, nhà chúng ta làm ăn bao năm nay, đâu biết đã đắc tội với người nào.
Tôi thấy sau này Lâm Tranh ra ngoài nên cho người đi theo, nếu không tôi sẽ lo lắng.”
Hôm qua Phong Duật Minh cũng có cùng suy nghĩ với Lâm Tư Nhu, thậm chí anh còn muốn để Lâm Tranh học ở nhà, không có nguy hiểm gì cả.
Nhưng ngồi canh bên cạnh Lâm Tranh một đêm, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh cậu vui vẻ đầy sức sống bên cạnh bạn học hôm sinh nhật đó.
Anh sẽ nghĩ cách bảo vệ cậu nhưng phải giấu ngầm trong bóng tối, Lâm Tranh thích đi học, vậy thì cứ để cậu không lo không nghĩ ở trong trường như trước đi.
Gần giữa trưa Lâm Tranh mới tỉnh lại, từ sáng sớm hôm qua bị bắt cóc đi đến giờ cậu luôn chìm trong bóng tối, phải dùng tai và mũi để cảm nhận thế giới bên ngoài, bây giờ mở mắt ra, ánh sáng chói mắt khiến cậu không thể thích ứng, phải khép mắt thật lâu mới dám mở ra.
Lâm Tư Nhu tới gần: “Tiểu Tranh, cháu tỉnh rồi hả? Bây giờ chúng ta đang ở bệnh viện, Chu Kì đã bị tóm rồi, cháu rất an toàn.”
Lâm Tranh chậm chạp nháy mắt, uất ức mím môi sau đó mở miệng nói: “Bác, cháu đau quá…”
Phong Duật Minh đứng ngay cuối giường nghe thấy, anh liếc ra cửa sổ, ngón tay nắm lại, siết chặt.
Lâm Tư Như muốn sờ Lâm Tranh như thường ngày nhưng bà lại không biết nên đặt tay ở đâu, sợ chạm vào lại đụng đến vết thương trên người cậu.
Lâm Tư Nhu vừa ngừng khóc, bây giờ nước mắt lại dâng đầy, bà vừa lau nước mắt vừa ôm mặt cậu, dỗ: “Bảo bối đừng sợ, người cháu đã được bôi thuốc, qua vài ngày nữa sẽ hết đau thôi, ngoan.”
Lâm Tranh phì cười: “Sao bác lại khóc, cháu còn chưa khóc đây.”
Lâm Tư Nhu nín khóc mỉm cười, cầm khăn tay lau khóe mắt: “Bác đau lòng.”
Lâm Tranh đảo mắt, đối mặt với Phong Duật Minh cuối giường.
Hôm qua cậu có nghe thấy lời hai tên bắt cóc, nhớ tới giọng điệu nghiến răng nghiến lợi khi Chu Kì nhắc đến ông nội và Phong Duật Minh cậu có thể đoán ra được ông ta từng hợp tác với Lâm thị.
Tuy không rõ lí do Phong Duật Minh kết thù lớn với người đó, nhưng cậu hiểu những chuyện anh làm chắc chắn đều vì nhà họ Lâm.
Phong Duật Minh bị nhấn chìm trong áy náy, chần chừ mãi vẫn không lên tiếng, đôi mắt tối đen như đầm nước lẳng lặng nhìn Lâm Tranh.
Phòng bệnh yên tĩnh một lúc lâu, Phong Duật Mình xem giờ, nói với Lâm Tư Nhu: “Chị cả, phiền chị trông Lâm Tranh, em đến cục cảnh sát một chuyến.”
Mắt Lâm Tranh chuyển động theo bóng anh, mãi đến khi anh biến mất sau cửa.
Lâm Tư Như: “Chú nhỏ của cháu áy náy, chờ cháu khỏe lại hẵng tới tìm chú trút giận.”
Đôi mắt tròn đen láy như đá Hắc Diệu xoay tròn, khẽ nói: “Cháu đâu có giận.”
Phong Duật Minh tới chỗ cảnh sát, đội trưởng Trần phân tích và trình bày với anh về mức hình phạt cân nhắc cho Chu Kì.
Chu Kì mang theo ba bình thuốc diệt cỏ, ban đầu ông ta định dùng Lâm Tranh làm con tin cùng Hạ Cường không chế Phong Duật Minh, còn chuyện sau khi đuổi Hạ Cường đi sẽ giết chết cả hai chú cháu hay để lại Lâm Tranh thì phải xem tâm trạng ông ta lúc đó.
Nhưng Lâm Tranh tiết lộ địa điểm của kẻ bắt cóc đã khiến Chu Kì rơi vào thế bị động, trước tiên là đuổi Hạ Cường, một mình ông ta không thể chắc chắn mình đủ khả năng đối phó nhưng ít ra Lâm Tranh vẫn nằm trong tay ông ta, đến khi Phong Duật Minh đuổi tới sẵn lòng thế chỗ vậy cũng được.
Nếu Phong Duật Minh không uống, ông ta đút cho Lâm Tranh, kiểu nào cũng là người Lâm thị, chết người nào hay người đó.
Đội trưởng Trần hỏi: “Anh có muốn gặp Chu Kì không? Sáng nay ông ta nói muốn được gặp anh.”
Mắt Phong Duật Minh lạnh lẽo: “Không gặp.”
Đội trưởng Trần: “Anh Phong, sau này anh nhớ phải kiềm chế lại, Chu Kì suýt bị anh đánh chết, lỡ đâu không cứu được người, chính mình lại dính vào chẳng phải mệt hơn sao?”
“Suýt hả?” Phong Duật Minh nhướng mày: “Quả là may mắn.”
Đội trưởng Trần nghẹn, tuy những lời đó không thích hợp nói ở cục cảnh sát nhưng người nhà xúc động, ông có thể hiểu được.
Phong Duật Minh: “Còn một tên bắt cóc nữa, đến giờ vẫn chưa tóm được hả?”
Đội trưởng Trần: “Chúng tôi vẫn đang điều tra, chờ đến khi có tin tức tôi sẽ báo ngay cho các anh.”
— Hết chương 10 —.