Ba ngày sau Lâm Tranh được chuyển lên bệnh viện thành phố, thế là địa điểm làm việc của Phong Duật Minh cũng chuyển sang đó luôn.
Nhưng trước đó, anh phải dẫn Lý Dược và luật sư đến trường đại học.
Địa vị tập đoàn Lâm thị nằm tít trên cao, cậu ấm nhà mình bị người ta bắt cóc ngay cửa trường học, suýt chết trên tay chúng.
Từ khi biết tin hiệu trưởng đã sợ mất mật, chắc chắn Lâm thị sẽ không chịu bỏ qua.
Hai ngày trước Lâm Tranh vẫn còn ở huyện Gia Dụ, hiệu trưởng định chờ cậu về đây rồi tới thăm nhưng không ngờ người nhà Lâm Tranh lại đến trước.
Hiệu trưởng Vương vội vàng chạy xuống, Phong Duật Minh từ ngoài cửa bước vào, ông ta vội vàng nghênh đón.
Bốn ngày nay Phong Duật Minh không thay quần áo, chiếc áo khoác bám đầy bụi và những vết máu nhòa đi khiến anh trông rất nhếch nhác.
Nhìn thấy hiệu trưởng, anh bước tới nói: “Chúng ta vào phòng làm việc của ông nói chuyện.”
Khí thế bức người khiến ông ta không dám để mắt đến quần áo trên người anh nữa.
Phong Duật Minh đi thẳng vào vấn đề: “Hiệu trưởng Vương, Lâm Tranh vẫn còn nằm trong bệnh viện nên tôi không có thời gian để tán dóc.
Hôm nay, tôi đến để làm rõ trách nhiệm với ông.
Năm ngoái chính quyền thành phố đã đưa ra luật cấm các quán hàng rong buôn bán trước các trường đại học, ít nhất phòng bảo vệ cũng phải đảm bảo được khu vực một trăm mét trước cổng trường, vậy mà Lâm Tranh lại bị người bán bắt đi ở nơi chưa đến khoảng cách đó.
Hơn nữa, nếu bạn học Lâm Tranh không kịp thời báo lại cho chúng tôi thì chắc đến bây giờ nhà trường vẫn chưa biết có sinh viên bị mất tích đâu nhỉ?”
Hiệu trưởng Vương biết nhà trường có trách nhiệm rất lớn trong chuyện Lâm Tranh bị bắt đi, Lâm thị muốn trách muốn mắng thế nào cũng được.
Ông ta ngượng ngùng nói: “Anh Phong à, là hiệu trưởng, tôi thành thật xin lỗi vì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra với em Lâm Tranh.
Song, chúng tôi cũng sẽ đưa ra mức bồi thường tương ứng và chỉnh đốn lại cách quản lý.
Chiều nay tôi sẽ thay mặt tập thể nhà trường đến thăm hỏi sức khỏe em ấy.”
Phong Duật Minh: “Không cần phải thăm hỏi và bồi thường, tôi chỉ đến để nghe xem hiệu trưởng Vương định chỉnh đốn lại thế nào thôi.”
Tất cả những lời hiệu trưởng Vương nói đều là những mánh lới thường dùng trong quan hệ xã giao, chủ yếu dùng để làm dịu đi cảm xúc cả hai phía, về phần chỉnh đốn cụ thể thì ông ta vẫn chưa nghĩ tới nên đành phải dùng kinh nghiệm cũ trình bày vài câu: “Một mặt, chúng tối sẽ siết chặt quản lý phòng bảo vệ.
Mặt khác, chúng tôi sẽ hoàn thiện chế độ điểm danh, sau này nhà trường sẽ kịp thời nắm bắt được toàn bộ hoạt động của sinh viên.”
Phong Duật Minh đưa tay về phía luật sư, nhận lấy tập tài liệu, nhìn hiệu trưởng nói: “Hiệu trưởng Vương, tôi không đến để đòi tiền bồi thường hay công khai chỉ trích chi vô nghĩa.
Lâm Tranh vẫn theo học ở đây, chuyện đã xảy ra rồi tôi không muốn xảy ra thêm lần nữa nên buộc phải nhấn mạnh những cái sai để yêu cầu nhà trường thay đổi.
Cung cấp cho sinh viên môi trường học tập an toàn, dẹp yên lòng các bậc phụ huynh.
Đây là những biện pháp tôi nhờ luật sư chỉnh lại theo tình hình trường hiện nay, ông có thể xem thử.”
Hiệu trưởng Vương mở ra, trang đầu tiên chính là bản đồ cả trường đại học.
Trong đó yêu cầu nhà trường tăng thêm máy quay và người trực, bảo đảm máy quay phải bao quát từ vách tường ra tới đường cái.
Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều yêu cầu chi tiết về việc điểm danh.
Phong Duật Minh chờ hiệu trưởng xem hết mới gằn giọng nói: “Lâm thị sẽ dùng hình thức quyên tặng, tài trợ kinh phí để hỗ trợ trường hoàn thiện tất cả mọi thứ.”
Qua vài ngày nghỉ ngơi, tình trạng sức khỏe Lâm Tranh đã tốt lên đáng kể, không còn buồn ngủ như trước nữa.
Hôm qua Ngô Triết Thanh định dẫn bạn học đến thăm nhưng bị Phong Duật Minh cản lại, bây giờ cơ thể cậu không thích hợp hoạt động nhiều, phải nghỉ thêm vài ngày nữa mới cho vào thăm.
Nhưng từ đó, Lâm Tranh hết sức buồn chán.
Lần nào mở mắt ra cũng thấy Phong Duật Minh ngồi trên bàn giấy vùi đầu làm công việc, thỉnh thoảng mới liếc lên nhìn cậu một lần, nếu chạm phải mắt cậu, anh sẽ hỏi là muốn uống nước không.
Ngày trước Phong Duật Minh đối xử với cậu khá lạnh nhạt, Lâm Tranh đã quen rồi.
Nhưng lần này khác, cậu cảm thấy anh đang trốn tránh mình.
Đến nỗi cho uống nước mà tầm mắt cũng ngó đâu đâu.
Nhịn được hai ngày, đến khi anh lại đảo mắt đút trái cây gọt xong sang thì rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nói: “Phong Duật Minh, cháu không trách chú.
Chú đừng có như vậy.”
Phong Duật Minh ngẩng đầu, hai mắt Lâm Tranh trong suốt, vết thương nhỏ trên mặt đã đông vảy, vết trầy đen trên chóp mũi khiến cậu trông khá dí dỏm.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tranh thấy anh dùng ánh mắt đó nhìn mình, không sâu và khó lường như trước nữa mà chỉ có dịu dàng, cứ như… Anh rất thích cậu ấy.
Phong Duật Minh: “Cậu không trách tôi nhưng tôi tự trách mình.”
Lâm Tranh: “Chú tự chuốc lấy phiền phức.”
Phong Duật Minh: “Thôi đừng nói nữa, tiết trời hôm nay khá đẹp, tôi đẩy cậu ra vườn hoa dạo.”
Phong Duật Minh đẩy xe lăn tới, Lâm Tranh xốc chăn lên xuống giường.
Chân chạm đất chịu lực, miệng lập tức hít khí.
Hai chân cậu từng bị Chu Kì đá mạnh, nằm trên giường thì không sao nhưng dùng chút sức là xương cốt bắp cơ gì đau hết ráo.
Phong Duật Minh bước đến cúi người bế Lâm Tranh lên.
Đùi phải vướng dưới chân trái, vừa vặn chặn ngay trên vết thương chỗ đầu gối khiến chân cậu muốn vùng vẫy theo bản năng: “Đau đau đau…”
Hành động bất ngờ của Lâm Tranh khiến Phong Duật Minh lảo đảo, nghe cậu la đau, anh vội vàng quay lại giường, không kịp đổi tư thế nên ôm luôn Lâm Tranh ngồi xuống.
Phong Duật Minh: “Đau ở đâu?”
Lâm Tranh ngồi trên đùi anh đưa tay xoa đầu gối: “Không sao.”
Phong Duật Minh định xắn ống quần lên: “Tôi xem xem.”
Đầu gối đùi phải Lâm Tranh tím tái, màu chỗ khớp xương lại càng tối hơn.
Phong Duật Minh xoa trái xoa phải kiểm tra, nói: “Lát nữa đi ngang qua phòng bác sĩ bảo ông ấy khám lại xem.”
Lâm Tranh: “Không cần, chỉ là lúc nãy đụng phải thôi.”
Dứt lời, Lâm Tranh nhìn Phong Duật Minh, nghiêng đầu nói: “Chú không cười lên được hả? Lúc nào cũng ra vẻ dạy đời người ta thế không ai thích đâu.”
Phong Duật Minh nhìn Lâm Tranh bằng đôi mắt bình tĩnh và vẻ mặt thản nhiên hỏi: “Cậu ghét tôi lắm hả?”
Lâm Tranh đảo mắt vòng vo: “Lúc trước thì có chút chút, nhưng từ khi ông nội nằm viện cháu phát hiện ra chú đã phải vất vả nhiều, do trước kia cháu quá ngây thơ.”
Khóe môi mím chặt của Phong Duật Minh thả lỏng, trông giống như đang cười.
Hai người chưa từng tiếp xúc với nhau trong khoảng cách gần thế này nên sau khi tất cả âm thanh biến mất thì cảm giác lúng túng kì quái chợt nổi lên.
Phong Duật Minh ôm Lâm Tranh dậy, đặt cậu xuống xe lăn rồi đẩy ra ngoài.
Nằm trong bệnh viện nhiều ngày nay cuối cùng cũng được tiếp xúc với ánh nắng, Lâm Tranh định duỗi lưng nhưng vừa giơ tay lên xương sống lại bắt đầu nhức nhối.
Cậu thầm gào thét rụt tay lại, đanh mặt dạo vườn hoa.
Phong Duật Minh đứng sau lưng, tranh thủ lúc Lâm Tranh tập trung sự chú ý vào bồn hoa đặt tay lên vai cậu
Mặt Lâm Tranh thả lỏng, vươn tay cầm mảnh lá chuối Tây chìa ra ngoài bồn hoa ngắm, hoàn toàn không để ý tới hành động của Phong Duật Minh.
Phong Duật Minh thu tay về, tiếp tục đẩy Lâm Tranh đi dạo.
Từ khi cứu được Lâm Tranh đầy vết thương trở về, Phong Duật Minh hết sức lo lắng.
Từ trước đến nay cuộc sống của Lâm Tranh luôn thuận buồm xuôi gió, tuy cha mẹ mất đi nhưng ông nội vẫn còn đó, không ai dám tỏ chút thái độ trước mặt cậu chứ đừng nói là vung tay múa chân thế này.
Nếu tâm lý Lâm Tranh quá yếu ớt thì chuyện lần này chắc chắn sẽ để lại bóng ma cả đời.
Mấy ngày nay Phong Duật Minh thường đến hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý, ông ấy bảo còn tùy theo khả năng chịu đựng của mỗi người.
Theo kinh nghiệm của ông, một đứa trẻ đột nhiên gặp phải tổn thương chưa bao giờ phải gánh chịu thì xác suất để lại bóng ma tâm lý là 90%.
Người bị đánh đến nỗi trọng thương như Lâm Tranh thì biểu hiện điển hình của bóng ma tâm lý chính là phản ứng mâu thuẫn khi người ta chạm vào mình, có người thể hiện bằng tay chân, người khác lại thông qua tâm lý.
Vừa nãy Phong Duật Minh quan sát rất cẩn thận, cơ thể Lâm Tranh không phản ứng quá mạnh mẽ, vẻ mặt cũng khá bình thường.
Phong Duật Minh phải đắn đo rất lâu mới thử nói: “Lâm Tranh, Chu Kì sẽ bị phán chung thân.
Cảnh sát cũng đã tìm được tên bắt cóc còn lại.”
Lâm Tranh nhớ về ngày hôm đó: “Có lẽ tên đồng bọn đó được Chu Kì nhờ giúp đỡ, không có quan hệ gì với chúng ta.”
Phong Duật Minh đẩy Lâm Tranh đến hồ nước, ngồi trên bậc đá nhìn cậu hỏi: “Cậu vẫn còn nhớ lại chuyện hôm đó sao?”
Lâm Tranh: “Mới có vài ngày thôi, cháu không cần cố cũng nhớ rất rõ ràng.”
Phong Duật Minh im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định hỏi: “Cậu có hận Chu Kì không?”
Lâm Tranh cụp mắt suy nghĩ, hôm đó cậu bị bịt mắt trong suốt quá trình xảy ra nên mặt mũi Chu Kì thế nào còn chưa thấy.
Bị ông ta ngược đãi trong bóng đêm, thay vì nói cậu hận cụ thể một người, chi bằng nói cậu sợ hãi kiểu bạo lực không thể đoán trước kia thì hơn.
Trên đời này chẳng có ai không sợ bạo lực, nếu là bạo lực đến từ người thân có thể sẽ hình thành nỗi hận.
Nhưng với Lâm Tranh mà nói, Chu Kì là một người hoàn toàn xa lạ, ông ta trút giận như một tên điên.
Nói trắng ra thì, ai rảnh đi hận một gã điên bao giờ?
“Cháu chưa từng gặp ông ta thì nói chi tới hận.
Chỉ là cháu thấy rất ghét, giống như gặp được một người vô duyên vô cớ nổi điên với mình, cháu thà né đi còn hơn phải tiếp xúc.” Lâm Tranh đưa ra hướng so sánh không mấy hợp lý, sau đó nói tiếp: “Từ khi còn rất nhỏ ông nội đã nói với cháu rằng, nếu một gia đình phú quý chỉ có duy nhất một đứa con thì đứa con ấy sẽ được cưng chiều hết mực, nhưng cùng lúc đó nó cũng phải đối mặt với vô vàn hiểm nguy.
Giữ ngọc có tội*, chỉ cần đó không phải là lỗi mình gây ra, cháu sẽ không làm khó bản thân vì người khác.
Ông ta phạm pháp thì pháp luật sẽ trừng trị, cần gì cháu phải quan tâm.”
(*) Giữ ngọc có tội – 怀璧其罪 : Trích trong câu《匹夫无罪, 怀璧其罪》, tạm dịch: người thường (thất phu) vô tội, giữ ngọc (hoài bích) có tội.
Điển tích về Ngu Công và Ngu thúc: Ngu thúc có được một khối ngọc tốt, Ngu Công muốn có nhưng Ngu thúc không cho, sau lại vì thế mà hối hận bèn dâng tặng.
Sau đó Ngu Công lại yêu cầu Ngu thúc thêm thanh bảo kiếm, Ngu thúc nói: “Quả là lòng tham không đáy.
Tham lam như thế ắt sẽ dẫn ta đến họa sát thân.” Thế là ông dẫn binh tiến đánh.
Ban đầu vì Ngu thúc có ngọc nên mới khiến những người có lòng tham không đáy ước ao, và kéo theo những việc xảy ra sau đó.
Lâm Tranh nói xong, Phong Duật Minh nhìn cậu vài giây rồi cười nhạt đứng dậy, tiếp tục đẩy xe về phía trước.
Anh đã phải cố hết sức để đè nén xúc động ôm lấy Lâm Tranh.
Sang sáng thứ bảy, nhóm bạn học đến bệnh viện thăm bệnh.
Phong Duật Minh biết có mình ở đây mọi người sẽ bị gò bó nên ôm máy tính ra ngoài.
Triệu Hàm đi quanh giường bệnh, đau lòng nhìn Lâm Tranh: “Chậc chậc chậc, lũ bắt cóc này đúng là không phải người! Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của em trai đi, nhan sắc bị hủy hết!”
Bạch Hi lại gần xem vết thương trên mặt cậu: “Sẽ ổn thôi, toàn là vết thương nhỏ cả.”
Lâm Tranh nằm trên giường trợn mắt: “Vết thương ngoài da có là gì, nội thương mới nghiêm trọng.
Lục phủ ngũ tạng* của tớ suýt bị ông ta đá lòi ra đấy.”
(*) Lục phủ ngũ tạng – 五脏六腑: Ngũ tạng gồm lá lách, phổi, thận, gan, tim.
Lục phủ gồm dạ dày, ruột non, ruột già, tam tiêu (cách gọi của Đông Y, thượng tiêu là lưỡi, thực quản, tim phổi; trung tiêu là dạ dày; hạ tiêu là ruột non, ruột già, thận và bàng quang), bàng quang, mật.
Bạch Hi ngồi lên giường, tức giận nói: “Sao lại không có tính người như vậy? Hay là trước kia cậu kết thù với ai?”
Lâm Tranh giơ tay: “Trời đất làm chứng, tớ chưa gây thù với ai bao giờ.”
Phong Duật Minh đứng ngoài cửa Lâm Tranh cười đùa với bạn trong phòng.
Mấy hôm nay anh luôn quan sát cậu rất cẩn thận nhưng trừ thỉnh thoảng kêu đau vì vết thương thì dường như tâm lý Lâm Tranh chẳng có gì thay đổi.
Và bây giờ đây, thấy cậu có thể thoải mái hòa đồng với bạn học, cuối cùng tảng đá trong lòng anh cũng buông xuống.
Mấy ngày nay Phong Duật Minh hay tán gẫu với Lâm Tranh về chuyện đã xảy ra, ban đầu Lâm Tranh tưởng Chu Kì muốn đòi tiền nên định ngoan ngoãn phối hợp để không phải chịu khổ.
Nhưng sau đó cậu nhận ra Chu Kì muốn dùng cậu để dụ Phong Duật Minh rồi giết luôn hai chú cháu nên mới tìm cách tự cứu lấy mình.
Nếu muốn Phong Duật Minh nghe lời, Chu Kì phải đảm bảo rằng Lâm Tranh còn sống cho đến khi giao dịch.
Nên trước đó, nếu Lâm Tranh có thể nói được một câu có ích thì sẽ có hy vọng được cứu.
Về phần cuối cùng câu đó có hiệu quả không thì phải trông mong vào số phận.
Phong Duật Minh không ngờ Lâm Tranh đang bị người ta ngược đãi mà vẫn còn lòng dạ đi cảm nhận xung quanh, hơn nữa còn dám bóp hoa cải dầu để lại dấu hiệu.
Càng không ngờ sau khi trải qua việc tra tấn sống còn đó cậu vẫn cởi mở vui tươi như lúc đầu.
Bất tri bất giác, Lâm Tranh đã trưởng thành.
Phong Duật Minh xoay người sang hướng phòng nghỉ, đối mặt với An Tĩnh Gia đứng đó cùng lẵng hoa.
An Tĩnh Gia chạy vội đến: “Chú Phong, Lâm Tranh sao rồi? Cháu đến thăm cậu ấy.”
Phong Duật Minh: “Rất khỏe, bạn học đang ở trong đó, cô vào đi.”
An Tĩnh Gia đẩy cửa phòng bệnh, Triệu Hàm thấy cô tới lập tức kéo Bạch Hi và Trương Xuân Dương lùi xuống: “Mau nhường chỗ ngồi đi nào!”
An Tĩnh Gia bước tới đặt lẵng hoa trên tủ đầu giường, cúi người quan sát mặt Lâm Tranh: “Hôm bữa tớ hỏi Ngô Triết Thanh, anh ấy nói người cậu từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào lành lặn khiến tớ sợ muốn chết.
Lúc nãy trước kia vào cửa tớ còn chuẩn bị tinh thần thấy xác ướp đây.
Nhưng bây giờ xem ra vẫn còn ổn lắm.”
Lâm Tranh cười nói: “Anh ấy nói chuyện không đáng tin đâu, nghe anh ấy chẳng ích gì cả.”
An Tĩnh Gia: “Tớ hỏi bác sĩ rồi, cậu bị thương thế này cần nghỉ ngơi lâu dài.
Dì giúp việc nhà tớ là người Quảng Đông, hầm canh ăn ngon lắm.
Hay là sau này tớ nhờ dì làm đưa tới đây cho cậu.”
Lâm Tranh vội đáp: “Không cần, không cần đâu.”
Triệu Hàm đứng bên cạnh lên tiếng: “Lâm Tranh, cậu thong thả nói chuyện với An Tĩnh Gia nha, bọn này đi trước.”
Lâm Tranh: “Mấy người vừa tới đã đi rồi hả!”
Triệu Hàm đẩy hai người kia ra ngoài, cười hì hì nói: “Mai bọn này trở lại thăm cậu sau—“
— Hết chương 11 —.