Xung quanh là các ca nhi và nữ nhân của Hoàng đế.
Đứng ở giữa chính là nàng Hoàng hậu kiêu căng và người đang quỳ không ai khác là nha hoàn của Trương Quý phi, A Kỳ.
A Kỳ khóc nấc: "Xin Hoàng hậu bớt giận, Hoàng hậu tha mạng!"
Trương Dương khẽ gọi: "A Kỳ!" Lật đật không quan tâm ai nữa chạy tới ôm y.
Lạc Minh tối mặt, giọng có chút trầm: "Nàng đang làm cái gì?"
Ánh Túc nghẹn họng, chỉ vào Ôn Ngọc: "Bệ hạ, hắn..."
"Ta làm sao cơ?" Ôn Ngọc nhắm hờ mắt, gương mặt hiện lên nét cười khinh bỉ.
"Bệ hạ! Người nghe tên nô bộc này hơn thiếp sao?"
"Nô bộc?" Hàn khí quanh Lạc Minh tỏa ra, bao trùm toàn bộ những người đang có mặt ở đó khiến họ hít thở cũng không thông.
"Người đâu?" Lạc Minh không nói hai lời, tâm trạng xấu xí ra lệnh: "Đem nàng ta đến cấm cung, bỏ đi tước vị Hoàng hậu."
"Bệ hạ, chuyện này hơi..." Nghiêm tổng quản xanh mặt.
Từ trước đến nay Lạc Minh chưa bao giờ tức giận như thế đâu.
Lại nói đày Ánh Túc vào cấm cung thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất!
Ôn Ngọc một mắt nhắm một mắt mở không quan tâm nhiều như vậy.
Hắn biết rõ gần hai phần ba quân lính triều đình nằm trong tay phụ thân Ánh Túc.
Nhưng mà, hắn cũng không ưa gì ả ta...
"Các người, các người không thể làm vậy! Hoàng thượng, người đã quên lời hứa hôm đó với phụ thân ta? Người không lo cho an nguy của người hay sao?"
Lạc Minh khẽ nhếch khóe môi: "Nếu trẫm chỉ biết lo cho an nguy chính mình mà không cần màng đúng sai thì nàng nghĩ, trẫm có đứng được ở đây ngày hôm nay hay không?"
"Hoàng thượng?" Ánh Túc hoảng loạn: "Phụ thân ta sẽ không để yên! Bệ hạ, người không thể đày ta vào cung cấm! Bệ hạ!" Mặc kệ ả có gào thét to hơn, có níu kéo hay làm gì đi chăng nữa.
Vào cung cấm thì chỉ có một con đường duy nhất, cô độc đến chết.
Những ca nhi hay nữ tử là phi tần của Hoàng đế còn đang hoang mang lo lắng nhìn nhau, không rõ vì sao chỉ vì một con nha hoàn của một nữ nhân thất sủng mà Hoàng thượng lại ra tay nặng như vậy.
Ôn Ngọc lại gần đỡ Trương Dương lên, thì thầm vào tai nàng: "Quý phi từ nay có muốn làm Hoàng hậu không?"
Trương Dương ngỡ ngàng, tất cả lời nói của hắn qua tai nàng đều biến thành dấu chấm hỏi.
Nàng lắc đầu: "Không thể, công tử."
"Tin ta đi!" Ôn Ngọc nhe răng cười tươi khẳng định một câu.
...
Trên đường quay về, Lạc Minh bắt chuyện: "Tổ phụ, người có cách để phụ thân nàng ta ngoan ngoãn sao?"
Hắn nhìn y cười khổ, lắc đầu: "Không có."
Lạc Minh không mất bình tĩnh, Ánh Túc làm tổ phụ không vui, đày nàng ta vào cấm cung là chuyện thường tình.
Y đã nhịn nàng ta quá lâu, cũng nên để người khác biết rằng y đã dung túng cho nàng quá nhiều.
"Lạc nhi không cần lo, ta không có cách không có nghĩa là Uyển Dung không có cách."
...
"Uyển nhi.
Vi phu cần giúp đỡ." Vừa vào tới cửa, Ôn Ngọc đã lao như bay về phía y cọ a cọ.
"Lại chuyện gì nữa?"
"Ngươi vẫn còn làm chủ Lưu Vân cung đúng không?"
"Hậu bối của ta." Uyển Dung đẩy mặt hắn ra: "Hiện tại ta không còn quyền hành gì tại đó nữa."
Ôn Ngọc thất vọng lại hỏi: "Ngươi nói cho ta biết chỗ của Lâm Uyên đi? Có phải Yến Hòa cung vẫn như xưa ở đó?"
Uyển Dung nghi hoặc: "Rốt cuộc là ngươi đã gặp phải cái chuyện gì nữa vậy?"
Hắn đành thở dài một mạch than vãn với tức phụ.
"Ngươi! Cái tên suốt ngày đi quậy phá này! Ta nhớ kiếp trước ngươi trưởng thành lắm mà nhỉ?"
"Ta?" Ôn Ngọc ngạc nhiên chỉ vào chính mình: "Trưởng thành?"
"A, Uyển nhi.
Ngươi phải nhớ lại xem ta cũng đã trải qua những chuyện gì nha? Ngươi nghĩ ta sống lại một kiếp chỉ để ôn nhu như ngọc hay sao?" Nói rồi hắn tiếp tục nắm tay Uyển Dung lay lay: "Uyển nhi, giúp ta đi mà.
Phụ thân Ánh Túc chắc chắn sẽ không để yên cho chắt của ta..."
Uyển Dung xoa mi tâm, bất lực thừa nhận: "Lâm Uyên chết rồi."
"Nhưng không có nghĩa là Yến Hòa Cung sụp đổ đâu phải không?"
Năm xưa hắn đã hứa với Lâm Uyên sẽ làm rõ mọi chuyện cho phụ thân y.
Rốt cục vẫn là hắn thất hứa, lúc này quay lại cầu cứu.
Không biết...!
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Cấm Hôn Môi
3.
Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
4.
Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!
=====================================
"Ta không biết."
"Còn Diệp Uy! Diệp Uy còn sống mà phải không?" Ôn Ngọc nhảy dựng.
"Ta không cho phép ngươi tới đó." Uyển Dung gằn từng chữ một.
Như cố gắng để hắn phải khắc cốt ghi tâm: "Diệp Uy theo tà ma, không giống như ta nhờ có đoạn duyên phận với ngươi mà ngăn không bị hắc hóa.
Hắn chỉ mới gặp ngươi không lâu, lại lợi dụng ngươi để dụ ta ra.
Hắn không có ý tốt, đến gần hắn ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
"Ta sẽ không." Điều Ôn Ngọc cần bây giờ là binh lực, đương nhiên sẽ không quan tâm mấy thứ như nguy hiểm.
Hắn trải qua vô số chuyện, đối với hắn hiện tại chính là nguy hiểm rồi.
"Diệp Uy khi lên đoạt ngôi mà có quân binh trong tay chứng tỏ hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Kể từ khi ta vào thành, hắn đã biết trước.
Góa phụ kia, xem chừng cũng không phải là mẫu thân hắn."
"Ngươi nói gì?" Uyển Dung kinh ngạc.
"Ta cho rằng, kể cả việc ngươi bắt ta.
Hắn cũng đã biết hết thảy, Diệp Uy chắc chắn là một người thông minh.
Không có chuyện hắn khờ khạo như lúc đấy." Ôn Ngọc vuốt cằm: "Ta biết giữa ngươi và hắn là mối hận thù, nhưng ta thật sự đã hết cách."
"Không phải ta không tin ngươi, Uyển nhi.
Chỉ là, một đại tướng tay nắm hết hai phần ba binh lực triều đình như phụ thân Ánh Túc...!để khắc chế lão ta cần một kẻ như Diệp Uy."
"Nói cho ta biết, Diệp Uy đang ở đâu?" Ôn Ngọc hôn nhẹ lên môi Uyển Dung, kéo y về thực tại.
Rốt cục y cũng đồng ý nói: "Ở Yến Hòa cung."
"Yến Hòa cung? Tại sao Diệp Uy lại ở đó?"
"Ta nghĩ cũng là do ân nghĩa năm xưa."
"Từ một bát cháo sao?" Ôn Ngọc cảm thấy buồn cười quá đỗi.
Với loại người như Diệp Uy...!Ha, không cần nói nữa.
"Ta sẽ đến Yến Hòa cung!"
"Ta đi với ngươi." Uyển Dung kéo hắn lại.
Ôn Ngọc tức thì xua tay: "Ngươi cũng đi thì chắt của ta làm thế nào? Y tuy là đế vương, nhưng một mình chống lại cả lũ hổ báo triều đình trong một thời gian dài thì chắc sẽ không xong mất."
"Uyển nhi, ngươi từng là Hoàng đế.
Ngươi biết cách làm cho lũ người đó ngoan ngoãn vài ngày."
Uyển Dung cúi đầu nhỏ giọng: "Được."
Giây tiếp theo, y đè hắn ra hôn lấy.
Như là, một phần thưởng đặt trước.
Mặc dù người được lợi là ta...!Ôn Ngọc đỏ mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ.
...
"Vân Lạc, Thuần Nhã và Giai Thụy...!các ngươi cùng ta đến Yến Hòa cung nha?"
"Không." Vân Lạc mặt lạnh như than.
Tất nhiên hai người kia ý kiến cũng không khác lắm.
Có khác là khác cách biểu đạt thôi.
"Bọn ta là người Y Vân, hà cớ gì phải xen vào việc nước của láng giềng chứ?" Thuần Nhã nói như đương nhiên: "Huống hồ, là ngươi muốn chúng ta về đây.
Cũng không phải là bọn ta muốn, lý do gì phải nghe lời ngươi?"
Ôn Ngọc nghe cũng hợp lý, không còn cách nào...!nếu họ không muốn đi thì hắn cũng miễn cưỡng không được, đành phải ngao du đến Yến Hòa cung một mình vậy....