Ôn Ngọc lên đường đến Yến Hòa Cung, hắn không phải danh chính ngôn thuận rời đi mà là hắn trốn đi.
Theo xe ngựa của các thương nhân, hắn xuyên qua khu rừng với những âm thanh xào xạc do sự ma sát của những chiếc lá, hắn lại băng qua một đồng cỏ xanh mát.
Đồng lúa ngát thơm tỏa mùi hương sữa, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm xúc bồi hồi.
Nhớ lại ngày đầu khi đến đây.
Hắn cứ nghĩ bản thân sẽ bắt đầu một cuộc sống giản dị yên bình tại một thế giới mới.
Rồi sẽ không phải bị cuốn vào dòng người tấp nập như trước, cứ mãi nghĩ rằng lão thiên gia sẽ cho hắn một cuộc đời yên yên ổn ổn...
Ai mà biết, vừa đến lại gặp phải đế vương đi kén rể? Mấy người kia cứ bám lấy hắn không thôi, còn dùng cách thức bá đạo để đem hắn đi.
Ôn Ngọc càng nghĩ càng buồn cười, thời gian trôi nhanh đến mức chính hắn còn thấy bất ngờ nữa là.
Sau đó hắn lên được chức Nam hoàng hậu, nếu là ở thế giới cũ người ta sẽ phụt cười vào mặt hắn mất.
Cái gì mà Nam hoàng hậu cơ chứ? Đúng là tam quan vặn vẹo đến bị mất hình dạng luôn mà.
Rồi kế tiếp được làm Hoàng hậu vài năm, hắn bị vị Cung chủ kiêu ngạo kia bắt đến Lưu Vân cung ở hẳn năm năm.
Bao ăn bao ngủ trọn gói luôn cơ chứ.
Ôn Ngọc ôm đầu, nếu Uyển Trúc không bắt hắn đi, thì có phải cuộc đời hắn đã bớt sóng gió hơn rồi không?
Lại nói, sau khi được thả ra tức phụ cũng không muốn nhìn mặt.
Kế tiếp là bị mất trí nhớ rồi lại tổn thương những tâm can bảo bối.
Và...!Ôn Ngọc bất ngờ ba chấm toàn tập với chính mình.
Hắn lại bị tấn công ngay sau đó!
Hắn có thể nhớ rõ người đã cứu hắn tại ngôi làng không ai khác chính là Uyển Trúc và người đã tấn công hắn...!cũng chẳng còn ai ngoài Diệp Uy.
Trước đó...!Hắn còn xém chút nữa bị làm nhục...
Thanh danh vàng ngọc quý báu của ta...!Ôn Ngọc chỉ còn biết than trời, ai dám nói với hắn hán tử ở thời đại này được cung phụng lắm cơ? Nhìn lại hắn mà xem, từ đầu đến cuối đều là trái bóng để cho những ca nhi kia đá qua đá lại.
Mà xét kĩ thì, Ôn Ngọc cũng thật thích Tam hoàng.
Mỗi người một vẻ, một tính cách khác nhau.
Chỉ có chung một cái là luôn nghĩ hắn thành trẻ con.
Họ yêu chiều hắn đến mức tưởng chừng như là phụ thân chăm sóc con trai chứ đừng nói tình yêu gì xuất hiện ở đây.
Họ dâng hết tất cả những gì bản thân có cho hắn, cả tấm lòng chân thành và cơ thể xinh đẹp.
Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác cô phụ họ.
Hắn hối hận, vì đã không sớm nhận ra một chút...!Không sớm yêu họ nhiều hơn một chút.
Lúc ở núi Vương Sơn, đáng ra hắn nên mặt dày chai lỳ hơn một chút để bản thân không bị mất trí nhớ.
Cũng không làm tổn thương đến Lạc Hà.
Bây giờ, chỉ còn lại hắn mà ba người kia...!
Ôn Ngọc cười khẩy, đầu thai chuyển kiếp thì làm sao nhớ được chuyện trước kia?
Thôi thì, cứ từ từ vậy...!Cuộc đời này của hắn còn dài.
Xe dừng trước cửa cung, một cái bảng đề ba chữ "Yến Hòa Cung" xuất hiện lọt vào tầm mắt hắn.
Trước cửa có vài ba người gác canh, Ôn Ngọc thấy vậy bèn đi xuống dò xét.
"Ngươi là ai?" Tên lính gác chặn lại, giọng nói vô cùng nghiêm nghị.
"Cho tại hạ hỏi một chút..."
"Chuyện gì?"
Ôn Ngọc hạ giọng: "Diệp Uy công tử, có ở đây hay không?"
Tên lính gác sững sờ vài giây, kế tiếp Ôn Ngọc bị hắn đặt mũi thương ngay họng.
Cả người gã tỏa ra khí lạnh: "Sao ngươi lại biết công tử còn sống?"
Ôn Ngọc cười ha ha, nhưng trong lòng lại khóc tám mươi mấy dòng sông.
Vừa mới nói mạng kiếp này dài, hiện giờ lại ngàn cân treo sợi tóc!
"Đại nhân, tại hạ chỉ là người quen cũ.
Có thể cho ta gặp mặt công tử được không?"
Bất luận là ai, người biết Diệp Uy còn sống không nhiều.
Tên lính nhìn một lượt Ôn Ngọc từ trên xuống, đề phòng gật đầu.
Hắn vào không lâu thì quay ra, cẩn thận nói: "Công tử đã đồng ý, ngươi đi theo ta."
Ôn Ngọc hí ha hí hửng theo sau, nhớ lại thì kiếp trước hắn bị Lâm Uyên bắt đến đây, chưa kịp vào đã phải rời đi.
Đây chính xác là dịp tốt để hắn xem Yến Hòa cung trong lời đồn, hắc hắc.
Đến chính phòng, tên lính lui ra để lại hắn bơ vơ lạc lõng ngó nghiêng.
Nhưng Ôn Ngọc không bơ vơ quá lâu, hắn đã tìm thấy được niềm vui của mình.
Một bộ ấm trà đẹp đẽ với hoa văn khắc tinh xảo và màu sắc tinh tế, mùi trà bên trong thoang thoảng hòa vào không khí mới thật dễ chịu làm sao...!Ôn Ngọc thỏa mãn, đổ ra một ít trà rồi đưa lên miệng thưởng thức...
A, đúng là mỹ vị nhân gian...
Hắn không biết là từ khi nào bản thân lại mê trà như thế.
Ít ra kiếp trước là hoàn toàn không thích.
"Sướng quá nhỉ? Đến gặp ta hay là đến thưởng trà?" Diệp Uy oai phong lẫm liệt bước ra.
Vừa rồi nghe lính gác báo hắn còn tưởng là ai, không ngờ lại gặp được cố nhân.
"A! Sao ngài biết ta là ai?" Ôn Ngọc ngu ngơ buột miệng hỏi.
Diệp Uy giựt giựt khóe miệng, dùng cán quạt đang cầm nâng mặt hắn: "Ngươi nói xem, làm sao ta biết hử?"
"Ta gặp ngươi cũng không bao nhiêu lần.
Nếu biết ta là Ôn Ngọc, vậy có phải là ta đối với ngươi rất đặc biệt không?" Hắn hào hứng: "Ta đúng là cho dù chuyển kiếp bao nhiêu lần đều rất có sức hút nha!"
Diệp Uy nhịn không được, trán nổi gân xanh.
Không chút thương tiếc mà gõ lên đầu hắn một cái đau điếng.
"Ui da!" Ôn Ngọc xoa xoa đầu: "Tự nhiên lại đánh ta!"
"Đừng nhiều lời.
Đến đây có việc gì?"
Ôn Ngọc nuốt nước bọt một cái, bắt đầu kể lại mọi chuyện.
...
"Diệp Uy, ngươi...!giúp ta một lần được không?"
Diệp Uy nhàm chán chống tay: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"
Ôn Ngọc ấp úng: "Ta..."
"Ôn Ngọc, ta không phải Tam đế hay tên Uyển Trúc kia...!Ngươi có thể ra lệnh thì bọn chúng lập tức phải nghe theo."
"Không phải.
Ý ta không phải là như vậy."
"Chứ ý gì?" Diệp Uy giương ánh nhìn như thấu hết tâm tình của hắn.
Ôn Ngọc có chút chột dạ run lên một cái cười khì khì.
"Diệp Uy à...!Ngươi không giúp thật sao..."
"Không muốn." Nhìn ánh mắt lấp la lấp lánh kia hắn liền yên lặng chửi một tiếng trong lòng.
Cái tên khốn Ôn Ngọc này rất thích giả nai.
"Ta phải làm sao thì ngươi mới chịu giúp ta?"
Diệp Uy nhìn một lượt, cuối cùng ồ lên một tiếng thích thú: "Vậy phải xem ngươi thế nào đã."
Ôn Ngọc: "..."
Tháng ngày làm nô bộc thật sự giờ mới bắt đầu...
- ------- Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng năm mới 2022.????.