TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 135: C135: Không tin sao

Tuy nhiên, hắn rất tò mò vì sao nó lại có hình dạng giống hệt như Tôn Hiểu Thiên như vậy, nếu không phải do hắn phản ứng nhanh, có lẽ bây giờ hắn đã chết rồi.

Lúc Trần Mộc đến gần, hắn phát hiện ra cái thứ tà ác đột nhiên xuất hiện này không có trí tuệ linh lực quá cao, đồng tử màu đỏ, sát khí trong mắt vô cùng lạnh lùng và tà ác.

“Đây là thứ gì đó bắt nguồn từ sức mạnh của mặt đất, hay là thứ mà Mê Chướng Cốc đã có sẵn từ trước đó?”

Trong lòng Trần Mộc chợt hiện lên một luồng suy nghĩ.

Sau đó, tay hắn dùng lực, vô số sợi dây vàng đã hoàn toàn siết chặt và làm nổ tung cái thứ tà ác màu xám đen kia, không có máu b ắn ra, chỉ có Tôn Hiểu Thiên biến thành sương mù, sau đó hợp nhất với làn sương của Mê Chướng Cốc.

Trần Mộc lại ngẩng đầu lên lần nữa, làn sương mù đang trôi nổi bên trong thung lũng này tạo thành một bầu không khí kỳ lạ.



“Thật thú vị!” Khóe miệng của Trần Mộc nhếch lên lộ ra vẻ lạnh lùng.


Trong lòng hăn chỉ có suy nghĩ về sự an toàn của Tôn Hiểu Thiên, nhưng thung lũng này lại thật sự có thể sinh ra ảo ảnh giống hệt như vậy theo suy nghĩ trong lòng hắn.

Cảnh tượng trước đó đã khơi dậy sự tò mò trong lòng hắn.

Hắn muốn xem trong Mê Chướng Cốc này còn kỳ lạ đến mức nào nữal

Trong suốt thời gian còn lại của ngày, Trần Mộc tiếp tục lang thang trong thung lũng và những gì xảy ra tiếp theo đúng như những gì hắn dự đoán.

Không chỉ có Tôn Hiểu Thiên, mà cả Mục Thần, Đàm Tùng, Liễu Thanh Hân, Phong Vu Mộc đều lần lượt xuất hiện.

Chỉ là mỗi lần bọn họ xuất hiện, Trần Mộc đều có thể lập tức cảm nhận được sự thù địch của bọn họ, hắn cũng không cho đối phương cơ hội, cho nên hắn trực tiếp xông vào chiến đấu, phân tán tất cả.

Trên đường đi, Trần Mộc không bị bất kỳ vết thương nào. Nhưng hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác xuất hiện những nhân vật quen thuộc, khiến cho hắn cảm thấy rất không vui.

Mê Chướng Cốc chết tiệt này thật sự đã sao chép các nhân vật quen thuộc theo ký ức của hắn và tấn công hắn.

“Bùm!”

Cuối cùng, trong màn sương xám đen kia, Trần Mộc lại một lần nữa phá tan một bóng người cải trang thành Liễu Thanh Hân vào trong sương mù, sắc mặt của hắn trở nên u ám hơn một chút sau khi sương mù tan biến.

Dòng chảy liên tục của những sinh vật tà ác do đám sương mù này tạo ra cũng khiến hắn mất đi một chút kiên nhãn.

Sau khi tiêu diệt những thứ tà ác này, hắn thấy rằng trong màn sương xám đen mờ ảo, lại có một cái bóng xuất hiện.

Mà người xuất hiện lần này không còn là Trần Mộc và những người trong nhóm của hắn nữa, mà là “Ôn Chi Huyền” hắn chỉ mới gặp qua vài lần.


Khi nhìn thấy Trân Mộc, Ôn Chi Huyền mở miệng, vừa định nói gì đó, nàng đã nhìn thấy Trần Mộc lao tới, một nắm đấm nhắm thẳng vào cổ họng nàng.

Đôi má lạnh lùng của Ôn Chi Huyền hơi sững sờ, giữa hai người dường như không có bất kỳ mối hận thù nào, Ôn Chi Huyền bước nhẹ, né tránh một đấm của hắn trong tư thế thần bí.

“Hả?” Thấy đòn tấn công của mình bị né tránh, trong mắt Trần Mộc hiện lên vẻ kinh ngạc, nhân vật lần này mà sương mù tạo ra, trí tuệ ngày càng cao, ngay cả nắm đấm của hắn mà cũng có thể né tránh được.

Tuy nhiên, điều đó không khó đối với hắn.

Khi đòn tấn công thất bại, Tràn Mộc dậm lòng bàn chân hắn xuống, một lần nữa tiếp cận thân hình mảnh khảnh kia và một cú đấm lại được tung ra.

Nhìn thấy sự công kích của Trần Mộc, trong đôi mắt xinh đẹp của Ôn Chi Huyền lộ ra vẻ tức giận, nàng giơ bàn tay ngọc lên, lòng bàn tay tích tụ linh lực cường đại va chạm với nắm đấm của Trần Mộc.

Ẩm.

Một âm thanh rất trầm vang lên, gió mạnh cuốn đi, thực sự xua tan đi rất nhiều sương mù xám đen ở xung quanh.

Bóng dáng của hai người cũng đồng thời lùi về phía sau vài bước.


“Ta đã đắc tội gì tới ngươi sao?” Ôn Chi Huyền ngẩng đầu lên, lông mày hơi nhíu lại, trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lộ ra một chút tức giận.

Trần Mộc khế cau mày, sau đó nhìn Ôn Chi Huyền có chút nghỉ ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Cô là người thật sao?”

Ôn Chi Huyền nhìn Trần Mộc bằng đôi mắt xinh đẹp, mơ hồ có chút oán hận: “Chẳng lẽ là ngươi đang tìm cách để trả thù ta bởi vì ta cự tuyệt cha ta nói về hôn sự của ta với ngươi sao?”

Ánh mắt Trần Mộc có chút kỳ quái, sau khi xác nhận đối phương là người thật, hắn không khỏi gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ.

“Không, không, không!” Trần Mộc cười nói.

“Chỉ là ta vừa gặp rất nhiều hình nộm được sinh ra từ Mê Chướng Cốc này, và chúng đã biến thành những người mà ta quen biết để tấn công ta, vì vậy nên ta mới tấn công cô!” Trần Mộc giải thích.

Chỉ là Ôn Chi Huyền vẫn nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.

“Không tin sao?” Trần Mộc cau mày.


Đọc truyện chữ Full