TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 136: C136: Không nên như vậy

Ôn Chi Huyền không lên tiếng.

“Thật đấy à! Ngươi còn chưa gặp phải nó à?” Phản ứng của Ôn Chi Huyền càng khiến cho Trần Phong cảm thấy bối rối.

Không nên như vậy!

“Ngươi đang bối rối à!” Ôn Chi Huyền nhìn Trân Mộc bằng đôi mắt xinh đẹp, đột nhiên nói”

“Cái gì?” Trần Mộc sững sờ một lát, không kịp phản ứng.

Ôn Chi Huyền nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Trần Mộc, hơi nhíu mày, cười nói: “Không ngờ rằng, một người luôn rất nhạy bén như ngươi, lại có những lúc không hiểu được!”

Ở trước mặt thanh niên sáng suốt giống như quỷ này, dường như cuối cùng Ôn Chi Huyền cũng tìm được chút kiêu ngạo, nói tiếp: “Cha ta từng nói với ta, tâm phải tịnh mới bình yên, dù đi đâu cũng không được để cho trái tim bị xao động!”

“Mặc dù ta không biết Mê Chướng Cốc này như thế nào, nhưng ta nghĩ lý do tại sao ta không gặp phải những điều kỳ lạ như ngươi là vì ta luôn giữ trái tim mình như một tấm gương trong suốt, tự nhiên những thứ như tà ma sẽ không thể đến gần được!”


Lông mày Trần Mộc nhíu chặt, hắn không ngốc, rất nhanh đã hiểu được lời nói của Ôn Chi Huyền.

Lúc này hắn mới nhớ ra, quả thật là bởi vì lúc trước trong lòng hắn có chút bối rối, nghĩ đến Liễu Thanh Hân và Mục Thần, cho nên mới gặp nhiều tai nạn và thay đổi như vậy.

Mà Ôn Chi Huyền này vẫn luôn duy trì tâm thái bình tĩnh, tự nhiên sẽ không gặp phải nhiều ảo giác như vậy.

Trần Mộc cười khổ, hắn không thể tưởng tượng được mình đã trải qua được hai kiếp, mà hắn vẫn bất cẩn như vậy!

Khi ảo ảnh đầu tiên xuất hiện, đó là lúc hắn đang lo lắng cho mấy tên nhóc khốn nạn.

“Sương mù trong Mê Chướng Cốc này chắc chắn là do đại trưởng lão của Thất Huyền Tông tạo ra trước khi chết!”

Trần Mộc ngẩng đầu nhìn xung quanh, sương mù cực kỳ dày đặc, trận pháp kỳ dị đến mức cản trở rất nhiều người cố gắng thăm dò di tàng của hắn ta.

Ngay cả trình độ như hắn sau khi vào đây cũng bị lừa, huống chỉ là người khác.

Rốt cuộc, không phải ai cũng có thể giống như Ôn Chỉ Huyền, luôn nhớ đến cụm từ “tâm tĩnh sẽ bình yên”.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Ngay cả khi chúng ta có thể ngăn chặn ảo ảnh của màn sương mù hỗn loạn này, chúng ta cũng không thể thoát ra được!” Ôn Chi Huyền cắn răng, vẻ mặt có chút khó coi.

Mặc dù nàng không thể bị ảnh hưởng bởi sương mù ở đây, nhưng sương mù ở đây quá dày để phân biệt giữa phía đông nam và tây bắc, nên mọi người rất dễ đi lạc trong đó.

Chưa kể đến việc đi tìm di tàng, có thể không bị mắc kẹt ở đây cả đời đã tốt lắm rồi.

“Nếu là trận pháp, nhất định phải có tâm trận, nơi trung tâm chính là vị trí mà đại trưởng lão Thất Huyền Tông đã chết!” Trần Mộc nói, sau đó ánh mắt nhìn Ôn Chi huyền, mỉm cười nói: “Ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“Ngươi có biết giải trừ trận pháp không?” Ôn Chi Huyền ngạc nhiên hỏi.


“Không sao đâu, nếu ngươi tin ta, chỉ cần đi theo ta, dù sao gặp được nhau ở đây cũng tính là một loại duyên phận! Đương nhiên, nếu cô không tin, cô cũng có thể tự mình làm!” Trần Mộc mỉm cười.

Sau đó, hắn không nói thêm gì nữa, bước chân đi về phía xa, mặc dù Mê Chướng Cốc này đã được bố trí một trận pháp.

Nhưng hắn là một người đã sống trong hai kiếp, với sức mạnh linh hồn siêu phàm của mình, hắn vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được một làn sóng thần bí đang nằm ở một hướng nào đó.

Nghĩ thử mà xem, đó chính là trung tâm của trận pháp.

Ôn Chi Huyền nhìn theo bóng lưng của Trần Mộc, do dự một chút rồi cũng đi theo hắn.

Hiện tại nàng không am hiểu gì về thung lũng này, mà Trần Mộc lại có rất nhiều thủ đoạn, có lẽ thực sự sẽ có biện pháp.

Trong sương mù, hai bóng người gầy gò từng bước đi về phía vực sâu.

Khi hắn càng ngày càng tiến gần đến trung tâm của trận pháp đó, màn sương xám đen trôi ra khỏi môi trường xung quanh càng trở nên dày đặc hơn.

Khi hắn đến đây, hắn không thể nhìn thấy khung cảnh cách đó một mát.


“Tốt nhất là cô nên năm lấy áo của ta, nếu không ta sẽ không thể tìm thấy cô nếu cô bị lạc đâu!”

Trần Mộc nhìn sương mù xung quanh, sau đó lại nhìn Ôn Chi Huyền vẫn luôn duy trì khoảng cách một mét ở phía sau hắn, nhẹ giọng nói.

Ôn Chi Huyền do dự, liếc nhìn sương mù xung quanh, cuối cùng bước lên phía trước, nắm lấy ống tay áo của Trần Mộc, thỉnh thoảng lại nhìn Trân Mộc bằng đôi mắt màu hổ phách cao quý và †ao nhã.

Trên thực tế, sau khi hội trưởng Ôn có ý định thiết lập hôn sự cho hai người vào ngày hôm đó, sau khi Trần Mộc rời đi, hội trưởng Ôn đã liên tục nhắc tới Trần Mộc khi ở bên cạnh nàng.

Đương nhiên nàng rất tò mò về chàng thiên tài này, là người nào mà có thể khiến cha nàng tôn trọng tới vậy chứ?

Ngay khi suy nghĩ của Ôn Chi Huyền lướt qua, Trần Mộc trước mặt đột nhiên dừng lại, Ôn Chi Huyền theo sát phía sau cũng trực tiếp đâm sầm vào lưng hắn.

Ngay lúc hai má Ôn Chi Huyền lộ ra một chút tức giận, nàng đã nhìn thấy một cái xác khô nằm trước mặt hắn, từ quần áo mà ông ta đang mặc, không khó để nhận ra đây chính là đại trưởng lão của Thất Huyền Tông!

“Tìm được rồi?” Hai má Ôn Chi Huyền lộ ra vẻ kinh ngạc.


Đọc truyện chữ Full