“Ta biết có một thanh kiếm tên là Thanh Cương Lợi Kiếm!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách thong thả: “Sắc bén và vô cùng cứng cáp, có thể tranh hùng xưng bá!”
“Thanh kiếm này không tồi! Người dùng kiếm có thể nói là một vị thiếu hiệp võ lâm!” Kiếm tiên gật đầu, cười: “Nhưng so với kiếm của bản tọa thì vẫn còn kém xa lắm, không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc đến!”
“Ta biết có một thanh kiếm tên là Tử Vi Nhuyễn Kiếm!"
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Thanh kiếm này nhẹ nhưng lại sắc nhọn và biến hóa linh hoạt, tốc độ nhanh, đi sau mà lại tới trước!”
“Thanh kiếm này không tồi! Người dùng kiếm có thể coi là một đại hiệp võ lâm hoặc là một người giỏi dùng kiếm!” Kiếm tiên đánh giá: “Song nếu so với kiếm của bản tọa thì vẫn còn kém lắm!”
“Ta còn biết một thanh kiếm tên Huyền Thiết Trọng Kiếm!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Thanh kiếm này nặng hơn ba mươi cân, không có mũi kiếm! Thế nhưng, kiếm nặng không sắc bén, tuy thô mà lại thật, có thể xuất chiêu phong phú, một nhưng có thể địch lại cả mười!”
“Hay cho một thanh Huyền Thiết trọng kiếm!”
“Hay cho một câu kiếm nặng không sắc bén, tuy thô mà lại thật!”
“Hay cho xuất chiêu phong phú, một nhưng có thể địch lại cả mười!"
Kiếm tiên nói liến thoắng: “Người sở hữu thanh kiếm này có thể coi là hào kiệt võ lâm, cao thủ trong kiếm đạo! Nếu có vinh dự được gặp, bản tọa muốn thỉnh giáo hắn †a một phen! Có điều kiếm của hẳn ta vẫn không bằng kiếm của bản tọa đâu!”
“Ta còn biết một thanh kiếm tên là Mộc Kiếm!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Thanh kiếm này được làm từ. gỗ thông thường, không mạnh mẽ như Thanh Cương Lợi Kiếm, không nhẹ nhàng như Tử Vi Nhuyễn Kiếm, cũng không nặng như Huyền Thiết Trọng Kiếm, song lại có thể khiến người không bị ngoại vật ngăn cản, biến cỏ cây, đá tảng thành kiếm!”
Sắc mặt kiếm tiên thay đổi: “Kiếm tốt! Đây là thanh kiếm hiếm có khó tìm! Một thanh kiếm tuyệt vời! Thanh kiếm này có thể so sánh với kiếm của bản tọa đấy! Ngươi xeml”
Trong tay hắn ta xuất hiện một chiếc lá, sau đó chiếc lá quẹt một đường nhẹ.
Ly rượu trên bàn bị chém rất ngọt, rượu tràn ra ngoài.
Cả quá trình, hẳn ta chẳng cần dùng đến nội lực, thậm chí còn chẳng dùng đến kiếm khí.
Hắn ta chỉ dùng kiếm ý đã chém vỡ ly rượu.
Kiếm tiên đắc ý vô cùng: “Ngươi xem kiếm của bản tọa có đạt được đến cảnh giới đó hay không?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng là không tồi! Ngươi đã đạt đến cảnh giới của Mộc kiếm rồi đấy!”
“Ha ha!” Kiếm tiên mỉm cười một cách đắc ý.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại chuyển chủ đề: “Nhưng ta còn biết một thanh kiếm nữa tên Vô Kiếm, thanh kiếm này còn mạnh hơn!”
“Vẫn còn kiếm mạnh hơn cả Mộc Kiếm nữa sao?” Kiếm tiên kinh ngạc, đoạn hỏi: “Đó là kiếm gì?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào ly rượu đã rỗng.
Hăn ta lập tức rót rượu cho Lâm Bắc Phàm: “Mau nói đi!"
Uống rượu xong, Lâm Bắc Phàm thong thả bảo: “Thật ra cũng không tồn tại kiếm, kiếm chính là bản thân, bản thân chính là kiếm! Người và kiếm hợp làm một, Vô kiếm thắng hữu kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu!”
“Kiếm và người hợp làm một! Vô kiếm thắng hữu kiếm... một thanh kiếm tuyệt vời làm sao! Người sở hữu thanh kiếm này chắc chăn là một Tông Sư kiếm đạo!
Kiếm của ta không sánh bằng được!”
Kiếm tiên lẩm bẩm, trong lòng như đã ngộ ra điều gì đó.
“Đúng là một thanh kiếm tốt! Nếu như ta có kiếm thuật như vậy thì chắc chắn sẽ vô địch thiên hạ!” Quách Thiếu Soái si mê.
“Không cần theo đuổi cảnh giới của Vô Kiếm, chỉ cần đến cảnh giới Nhuyễn Kiếm thôi ta cũng đã hài lòng rồi!” Mạc Như Sương nói.
Lúc này, kiếm tiên vội vã bảo: “Ai sở hữu thanh kiếm này thế? Tại sao đó giờ bản tọa chưa từng nghe danh hắn? Mau nói cho bản tọa biết là ai, hắn ở đâu, bản tọa nhất định phải thảo luận kiếm đạo với hắn!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Ta đã nói rồi đó!”
Kiếm tiên sững sờ: “Ngươi nói rồi?”
“Đúng vậy, ta đã nói mấy lần rồi!”
Lâm Bắc Phàm cười: “Thanh Cương Lợi Kiếm là hắn, Tử Vi Nhuyễn Kiếm là hắn, Huyền Thiết Trọng Kiếm là hắn, Mộc Kiếm là hắn, và Vô Kiếm cũng là hắn! Năm thanh kiếm này đều là hắn!”
“Năm thanh kiếm... đều là hắn!” Kiếm tiên cực kì bất ngờ.
Kiếm tiên nhắm mắt, nhớ lại những gì Lâm Bắc Phàm vừa nói.
Hắn ta phát hiện năm thanh kiếm này chính là kinh nghiệm và sự giác ngộ của người luyện kiếm kia!
Nói một cách khác, người đó chính là kiếm đạo phiên bản hoàn chỉnh!
Người đó đã gợi mở cho hẳn ta quá nhiều, đã vẽ đường chỉ lối cho tương lai của hắn ta!
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Người này tự xưng là Kiếm Ma, học kiếm từ nhỏ, vì khắp thiên hạ không có địch thủ nên bình sinh chỉ mong thất bại một lần mà không được. nên còn xưng là... Độc Cô Cầu Bại!”
Độc Cô Cầu Bại! Hay lắm, hay lắm! Ta bái phục!” Kiếm tiên phục sát đất.
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái ở bên cạnh cũng khâm phục bội phần.
Một tiếng Kiếm Ma đã thể hiện được hết sự đam mê của hắn ta dành cho kiếm!
Một tiếng Độc Cô Cầu Bại đã minh chứng cho việc hắn ta chính là người vô địch!
'Từ xưa đến nay liệu có ai sánh ngang được với hắn ta?
Lâm Bắc Phàm cười thầm trong lòng, xem ta lừa chết ngươi này!
Mặc dù thực lực của Kiếm Ma không bằng ngươi thật nhưng đạo lý về kiếm và kiếm đạo thì hắn ta tỉnh thông lắm.