“Tiểu huynh đệ, ngươi cho ta bái kiến lão tiền bối Kiếm Ma được không? Thân là một người dùng kiếm, nếu không được bái kiến tiền bối thì quả thực là nỗi tiếc nuối cả đời! Xin ngươi đấy!" Kiếm tiên hơi kích động và cũng hơi thấp thỏm.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng mong chờ.
Lâm Bắc Phàm bĩnh tĩnh đáp: “Không có cơ hội rồi, hắn đã chết!"
Kiếm tiên kinh ngạc: “Hắn chết rồi ư? Sao lại chết? Một người mạnh như thế.
“Người ở đời có ai không chết? Dù ngươi có độc. nhất vô nhị, có đẹp nhất thiên hạ thì đến tuổi vẫn phải trở về với cát bụi thôi! Dù ngươi là một thế hệ thiên kiêu, có tu vi tỉnh thông thì đến tuổi ngươi vẫn hóa thành nắm đất! Chẳng có ai địch lại được năm tháng cả đâu!” Lâm Bắc Phàm nói.
Kiếm tiên chấn kinh, đoạn cười khổ: “Nói cũng phải, bản tọa cố chấp quá rồi!”
Hắn ta chỉ đành buồn bực mà uống rượu, trong lòng ngập tràn nuối tiếc.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Thật ra ta còn biết một thanh kiếm..."
"Vẫn còn sao?" Kiếm tiên ngạc nhiên.
Phải biết là đối với hắn ta mà nói, cảnh giới Vô Kiếm đã là cảnh giới cao nhất của kiếm đạo rồi!
Không vướng bận thứ gì, không vướng bận cả kiếm, mọi thứ trên đời đều có thể làm kiếm!
Người và kiếm hợp nhất, bản thân chính là thanh. kiếm sắc bén nhất!
Vì bản thân chính là thanh kiếm ấy cho nên mới nói vô kiếm thắng hữu hữu kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu!
Đây là một cảnh giới có tu vi kiếm đạo vô cùng khủng khiếp, có lẽ cả đời này hắn ta cũng chưa chắc đã có cơ hội đạt tới cảnh giới này!
Nhưng thiếu niên trước mặt hắn ta lại nói vẫn còn một kiếm đỉnh hơn cả thanh kiếm vô địch này!
"Tất nhiên là có rôi!" Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp: "Ngươi phải biết rằng, con đường học tập không có điểm cuối cùng, con đường luyện võ cũng không có điểm kết thúc! Vậy thì tại sao lại không thể có cảnh giới nào cao. hơn cảnh giới Vô Kiếm cơ chứ?”
"Đó là thanh kiếm gì vậy?" Kiếm tiên sốt ruột dò hỏi.
Hai người Mạc Như Sương nghiêng tai lắng nghe, không muốn bỏ lỡ cơ duyên vĩ đại này.
"Cảnh giới Vô Kiếm mà chúng ta vừa nhắc tới, nhắc nhở chúng ta phải coi như trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm, bản thân mình mới chính là kiếm! Vì vậy cho dù không có kiếm thì vẫn vô địch thiên hạt! Ta nói có đúng không?”
"Không sai! Cảnh giới Vô Kiếm tức là trong tay: không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm!" Kiếm tiên gật đầu liên tục.
"Nhưng thanh kiếm đó vẫn có nhược điểm!"
Kiếm Tiên sửng sốt: "Sao lại có nhược điểm được? Trong tay ngươi không cầm kiếm, ngươi không cầm kiếm thì đối thủ sẽ không thể phá giải chiêu kiếm của ngươi, không thể phá giải thì không thể đánh bại ngươi, đây là thanh kiếm hoàn hảo lắm cơ mài"
"Bởi vì trong lòng người đó vẫn có kiếm!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Trong lòng có kiếm sao?" Kiếm Tiên không hiểu. "Trong lòng có kiếm thì không thể buông bỏ!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên, nói: "Bất kể hắn ra chiêu gì thì cũng sẽ dùng kiếm chiêu! Bất luận người đó gặp phải kẻ địch như thế nào cũng đều sẽ dùng kiếm để đánh trả! Cho dù người đó gặp phải chuyện phiền phức. gì thì cách giải quyết duy nhất cũng chỉ có kiếm pháp! Cuối cùng, thứ mà cả đời người đó theo đuổi chẳng qua cũng chỉ là kiếm đạo mà thôi! Nhưng ngươi phải biết rằng, võ đạo có muôn hình vạn trạng, kiếm đạo chỉ là một trong số đó mà thôi!"
Mọi người không kìm lòng được mà gật đầu: "Có lý lắm"
Kiếm tiên khiêm tốn xin Lâm Bắc Phàm chỉ bảo: "Xin hỏi thiếu niên, thanh kiếm thứ sáu này là..."
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: "Thanh kiếm thứ sáu mà ta nhắc tới chính là... trong tay không có kiếm mà trong lòng cũng không có kiếm!"
"Trong tay không có kiếm mà trong lòng vẫn có kiếm thì vẫn sẽ phải suy nghĩ về thanh kiếm trong lòng, không thể thoát ra được! Chỉ tới khi trong tay không có kiếm mà trong lòng cũng không có kiếm mới có thể không bị ràng buộc với thứ gì, cũng không bị ràng buộc với lòng, thích gì làm nấy!"
"Lúc này, thanh kiếm đã không còn là một thanh kiếm nữa! Nó có thể là một thanh đao, có thể là một cây thương, có thể là một cái rìu, tóm lại chỉ cần giết được. kẻ địch thì nó có thể trở thành bất cứ thứ gì! Không gì có thể ràng buộc được ngươi, giới hạn ngươi!"
"Đây là một cảnh giới trong truyền thuyết, ta gọi cảnh giới này là..."
Lâm Bắc Phàm nói từng chữ: "Cảnh giới Vô Vô!"
"Cảnh giới Vô Vô! Hay cho cảnh giới Vô Vô!"
Kiếm tiên vỗ tay khen hay, trông vẻ mặt vô cùng kích động: "Đây quả nhiên là cảnh giới cao hơn cảnh giới Vô Kiếm! Đạt tới cảnh giới này sẽ không bị giới hạn bởi kiếm đạo nữa mà có thể là đao đạo, có thể là thương đạo, có thể là bất cứ đạo gì, là gốc rễ của võ đạo!"
"Không sai! Trên đời có hàng nghìn hàng vạn con đường, trăm sông cũng đổ về một biển mà thôi!" Lâm Bắc Phàm tổng kết.
"Nói phải lắm! Giờ ta nên uống cạn một ly!" Kiếm tiên vô cùng kích động.
Hắn ta lập tức rót rượu cho Lâm Bắc Phàm rồi lại rót rượu cho mình.
Còn chưa chờ Lâm Bắc Phàm cầm ly rượu lên, hắn ta đã cầm ly rượu lên trước, uống cạn một hơi.
"Thật sảng khoái! Ha ha... Cả hai người các ngươi nữa cũng uống cạn một ly đi!"