“Hả? Sao thế được, không làm gì thì sao có thể hưởng thụ bổng lộc!”
“Đại nhân, mong đại nhân đừng từ chối, đây là điều duy nhất dân nữ có thể làm! Đại nhân giúp tâm huyết của ông nội được xuất bản, còn tham gia chỉnh sửa sách y, để lại cho chúng ta biết bao điều tốt đẹp, dân nữ không biết phải báo đáp thế nào, đây là điều duy nhất là dân nữ có thể cố gắng hết sức rồi!”
Lý Ngọc Tâm nói một cách thành khẩn.
Thành ý của nàng đã làm Lâm Bắc Phàm rung động: “Thôi được rồi, vất vả cho ngươi vậy!”
“Đại nhân khách khí rồi
Lý Ngọc Tâm khẽ mỉm cười, trong lòng nàng đang vô cùng vui vẻ!
Sau này nàng có thể thường xuyên tới gặp đại nhân rồi!
Nửa canh giờ sau, Lý Ngọc Tâm xoa bóp xong. Lâm Bắc Phàm phát hiện ngón tay của nàng có hơi run rẩy, chắc hẳn ban nấy nàng đã cố gắng rất nhiều.
'Thế nên hắn bèn bảo nàng ở lại ăn cơm, sau đó bảo Mạc Như Sương đưa nàng về nhà.
Lúc này, tại Kí Bắc.
Quân sư Gia Cát tiên sinh đứng trước cửa lưỡng lự hồi lâu, hắn ta suy đi tính lại, cuối cùng cắn răng bước vào thư phòng của vương gia.
Gia Cát tiên sinh chắp tay bảo: “Khởi bẩm vương gia, không tìm được hung thủ giết chết Mộc lão, xin vương gia trách phạt!”
Kí Bắc vương lập tức nổi giận: “Đồ vô dụng! Bổn vương cho người thời gian lâu như thế mà đến một người thôi ngươi cũng không tìm được? Bổn vương nuôi các ngươi để làm gì hả?”
Gia Cát tiên sinh cúi đầu nghe mắng, trong lòng hắn †a đắng cay vô cùng. Mấy tháng nay vương gia càng lúc càng nóng nảy!
Vương phủ trống rỗng, tiền tài chẳng còn là bao!
Khinh khí cầu và thuyền đệm hơi đã tiêu tốn một lượng người và vật lớn, thế những mãi vẫn chưa thể chế tạo được.
Cộng thêm việc chết mất rất nhiều cao thủ, thậm chí ba cao thủ tiên thiên cũng chết mất hai người, một người hấp hối! Đoàn binh giả làm mã tặc cũng bị người ta hủy hoại đến cả trăm người!
Có thể nói là cả năm bất lợi!
Thế nên vương gia mới vô cùng tức giận, không đánh thì cũng mắng!
Còn hắn ta thân là thân tín của vương gia, phụ trách rất nhiều việc nên mới là nơi mà vương gia trút giận nhiều nhất!
Có thể nói trong lòng còn đau khổ hơn cả cơ thể!
Mắng xong vương gia cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, hắn ta hỏi: “Vương phủ còn bao nhiêu tiền? Lấy cho bổn vương một ít, khoảng năm mươi vạn lượng để bổn vương đi tiếp đón khách quý!”
Gia Cát tiên sinh cúi đầu đáp: “Vương gia, giờ vương phủ đã không còn nhiều tiền như vậy nữa rồi.”
Vương gia lại nổi giận: “Sao lại không có tiền? Trước kia đã cướp được rất nhiều tiền cơ mà, tiêu đi đâu hết rồi?”
Gia Cát tiên sinh run rẩy nói: “Vương gia, trước kia chúng ta đã giành được hơn ba trăm vạn lượng, nhưng đã tiêu một trăm vạn vào việc chế tạo túi khí! Một trăm vạn lượng khác thì chi cho quân đội và các cao thủ võ lâm trong phủ! Còn năm mươi vạn lượng khác thì tặng cho trạng nguyên ở mãi tận kinh thành! Thế nên giờ vương phủ còn không đến năm mươi vạn lượng đâu ạ!”
Vương gia nổi điên: “Nếu đã hết tiền thì sao còn không đi cướp đi?”
Gia Cát tiên sinh hoảng loạn: “Vương gia, không thể cướp được nữa đâu ại!”
“Tại sao không thể?”
“Vương gia, cái gì cướp được thì chúng ta đã cướp hết rồi, dân chúng giờ chẳng còn tài sản gì nữa! Ngoài ra do mã tặc hoành hành, nhiều người dân đã rời khỏi Kí Bắc và không còn trồng trọt làm nông nữa! Các thương nhân cũng không tới làm ăn với chúng ta, kinh tế suy thoái, tiền thuế cũng chẳng thu được bao nhiêu! Thế nên hiện giờ chúng ta nên nhanh chóng phục hồi kinh tế đi ạt"
“Nhưng không có tiền thì sao làm được?”
Vương gia tức giận quát: “Không có tiền thì sao nuôi quân đội được? Không có tiền thì nuôi các cao thủ bằng cái gì? Đừng thấy đám cao thủ võ lâm đó nghe lời mà tưởng bở, bọn họ ai cũng là những kẻ gạo cội chốn giang hồ, nếu không có tiền thì bọn họ là những kẻ chạy nhanh nhất! Khó khăn lắm chúng ta mới lập được một cục diện có lợi, há lại để nó sụp đổ dễ dàng như thế?”
“Vương gia nói chí phải! Thế nhưng chúng ta thực sự không còn tiền...”
Gia Cát tiên sinh luống cuống lau mồ hôi.
“Nếu không có tiền thì ngươi làm cách nào đó để moi tiền ra cho bổn vương!”
Vương gia lớn giọng nói. “Nhưng thuộc hạ không biết làm thế nào...”
Gia Cát tiên sinh cười khổ, trong hắn ta bất lực vô cùng.
Hắn ta là quân sư, có thể nghĩ mưu bày kế, nhưng nếu bảo hắn ta đi làm kinh tế kiếm tiền thì hắn ta chịu.
Vương gia cũng biết làm vậy là gây khó dễ cho người †a, hắn ta bèn bình tĩnh lại và bảo: “Nếu đã không thể cướp trên đất của bổn vương thì chúng ta có thể phái người đến những châu phủ khác, cướp từ chỗ của bọn họi”
Gia Cát tiên sinh kinh ngạc: “Vương gia, làm vậy sẽ rất nguy hiểm! Nếu chúng ta không âm thầm bảo vệ thì tỉ lệ thương vong sẽ tăng lên rất nhiều!”
Vương gia lại quát: “Thế ngươi có cách gì khác không?”
Gia Cát tiên sinh rụt đầu lại. “Cứ làm theo cách của bổn vương đi!”
Thế là đám mã tặc vốn đang làm mưa làm gió ở Kí Bắc đã chia nhau ra và phân tán đi khắp nơi.
Bọn họ trở về bẩm báo với tỉ lệ thương vong vô cùng lớn.