Nữ đế nổi giận bừng bừng: “Làm gì có cái lí ấy! Nạn mã tặc bành trướng mà giờ mới bẩm báo lên? Trước đó các ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
“Bệ hạ, bọn mã tặc đó đến từ Kí Bắc, chắc sẽ liên quan đến Kí Bắc vương! Đây là một chuyện lớn nên các quan viên bên dưới không ai dám manh động, mong bệ hạ lượng thứ!”
Một vị lão thần nói.
“Được lắm Kí Bắc vương! Nếu chuyện này trẫm mà tra ra có liên quan đến ngươi thì trãm nhất quyết sẽ không tha cho ngươi!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Các vị ái khanh có kế sách gì hay để giải quyết nạn mã tặc này không?”
“Bệ hạ, có thể cho châu phủ phái binh đi trấn áp sào. huyệt của bọn chúng!”
“Nhưng mà bọn mã tặc hành động vô cùng nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, làm sao mà phái binh đi trấn áp. được? Đến khi ấy nói không chừng bọn chúng đã chạy đi hết rồi!"
“Thế ngươi còn có cách gì không, hả Vương đại nhân?”
Mọi người bèn nói lên ý kiến của mình.
Nữ đế không hài lòng cho lắm, ánh mắt nàng dời đến Lâm Bắc Phàm đang đứng trộm lười biếng phía dưới, nàng mỉm cười: “Lâm ái khanh, ngươi có kế sách gì không?”
Lâm Bắc Phàm đứng ra, lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không có kế sách gì, mong bệ hạ minh giám!”
Trong lòng hắn thầm nhủ, vương gia à ngươi cứ yên †âm, ta chắc chắn sẽ không phản bội ngươi đâu! Ta là thuộc hạ trung thành nhất của ngươi, không khuất phục trước quyền uy, không mờ mắt trước giàu sang, ngươi mau bắn một trăm tim đi!
Nữ đế vẫn giữ nguyên nụ cười của mình: “Ái khanh à, nếu ngươi đưa ra được kế sách hay thì trẫm sẽ cho. ngươi ba ngày nghỉ!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần vừa mới nghĩ ra được một kế, có lẽ sẽ giải quyết được. nạn mã tặc này!”
Trong lòng hắn thầm rơi lệ, xin lỗi nhé vương gia!
Không phải là ta phản bội ngươi đâu mà lạ bệ hạ cho. †a quá nhiều rồi!
Nữ đế thầm cười hai tiếng.
Ta biết ngay mà, nếu không cho chút lợi lộc thì làm sao bắt con cá lười như ngươi làm việc được!
“Ái khanh có kế gì thì mau nói đi!”
Nữ đế mong chờ hỏi.
“Bệ hạ, sở dĩ chúng ta khó tiêu diệt được bọn mã tặc là bởi chúng hành động nhanh chóng, thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa còn hoạt động riêng lẻ. Nếu dùng quân đội bao vây chúng thì chỉ tổn phí công sức, mà hiệu quả lại thấp, không phù hợp với tình hình thực tế! Đối phó với lũ mã tặc xảo quyệt này thì không thể dùng quân đội bình thường được, chúng ta có thể xem xét vấn đề dưới một góc độ khác, hãy thử đối phó với chúng bằng các cao. thủ võ lâm xem sao?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các cao thủ võ lâm cũng hành động rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa còn là những người sở hữu sức mạnh võ công cao cường, rất thích hợp để đối phó với lũ mã tặc! Thế nên chúng ta có thể phát động một bảng treo thưởng, một cái đầu của bọn mã tặc sẽ được thưởng mười lượng bạc! Bọn họ. thay chúng ta đi giết mã tặc, còn chúng ta ở phía sau bỏ tiền ra là được!”
“Cách này không tồi!" Hai mắt nữ đế sáng lên.
“Thế nhưng một đầu người mà có mười lượng bạc thì ít quá, không thể thu hút các cao thủ có thực lực. mạnh mế! Mà những người không đủ thực lực thì lại không thể đối đầu với lũ mã tặc! Có lẽ chúng ta nên nâng mức thưởng lên một chút?”
Một vị lão thần nói.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Không cần đâu! Trừ bảng treo thưởng ra chúng ta còn lập thêm một bảng anh hùng để biểu dương! Xếp hạng dựa theo số đầu người, ai giết được càng nhiều thì vị trí sẽ càng cao! Phần lớn những kẻ trong giang hồ đều rất hám danh, vì để xếp hạng của mình cao hơn, bọn họ chắc chắn sẽ tích cực đi đuổi giết mã tặc để cố gắng lọt vào bảng, trở thành anh hùng!”
“Bảng anh hùng này hay đấy!” Hai mắt nữ đế càng sáng hơn nữa.
“Ngoài ra, chúng ta có thể hứa hẹn rằng triều đình sẽ thỏa mãn một điều kiện mà người đứng đầu bảng anh hùng đưa ra! Cứ thế chẳng phải sẽ thu hút được rất nhiều cao thủ hay sao?”
Lâm Bắc Phàm đắc ý nói: “Đám mã tặc này nhiều nhất có khoảng bốn đến năm nghìn người, chúng ta chỉ bỏ ra có bốn, năm vạn lượng, cộng thêm điều kiện không được quá đáng là đã có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng. Bệ hạ, bệ hạ thấy cách này có được không ạ?
Nữ đế lắc đầu cười: “Lâm ái khanh, vẫn là ngươi mới có thể nghĩ ra kế sách hay như vậy! Trẫm thấy rất được, các ái khanh còn ý kiến gì hay muốn bổ sung gì không?”
Bách quan nhìn nhau, đoạn đồng thanh đáp: “Chúng thần không có ý kiến gì!”
“Được! Vậy cứ làm theo lời Lâm ái khanh đi!”
Chuyện này liên quan đến mọi người trong giang hồ nên tất nhiên sẽ do Lục Phiến Môn phụ trách. Cứ thế, bảng treo thưởng được đưa ra.
Để giải quyết nạn mã tặc ở Kí Bắc, triều đình sẽ trọng thưởng cho mỗi một đầu người của bọn mã tặc là mười lượng bạc.
Đồng thời, bảng anh hùng cũng được đưa ra. Mười người giết được số mã tặc nhiều nhất sẽ lọt vào bảng này và được xưng là anh hùng, lưu danh tứ phương để vạn dân được biết.
Người đứng thứ nhất sẽ là vinh danh là đại anh hùng và có thể đưa ra một điều kiện không được quá đáng với triều đình, triều đình sẽ xem xét và đồng ý.