Cảnh hương diễm kèm theo bóng người lay động trong trướng rủ, phải qua gần 2 khắc mới dừng lại, nam nhân quần áo nửa hở bị đá xuống giường, ngã bịch một tiếng. Từ góc độ của Minh Nhiễm thì không thấy được mặt người nọ, chỉ có thể nhìn thấy thân thể run run của hắn.
Rất nhanh đã có người đi vào từ bên ngoài, góc váy màu xanh thẫm, bước chân nhanh nhẹn, là Ngọc Trân cô cô của Trường Tín Cung.
Ngọc Trân cô cô vén màn lên, Lý Thái hậu nửa dựa vào giường, sắc mặt ửng hồng, chỗ có chỗ không kéo kéo áo mỏng trên người.
Nam nhân quỳ trên đất vội dập đầu, theo chân Ngọc Trân cô cô đi từ nội thất ra ngoài.
Ngọc Trân cô cô quay lại hết nhanh, Lý Thái hậu kéo xiêm y rớt khỏi bờ vài lên, hỏi: “Tiễn đi rồi?”
Ngọc Trân cô cô đáp: “Đi từ mật đạo ra rồi ạ.”
Lý Thái hậu ừ nhẹ một tiếng, cứ kệ cho áo choàng rơi xuống đất, cứ thế để nó kéo lê trên đất, quả nhiên là nhàn nhã.
Trong điện an tĩnh lạ thường, Ngọc Trân cô cô do dự lên tiếng: “Nương nương…..”
“Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng, học diễn xuất linh tinh từ nhà ai đấy?”
Ngọc Trân thở dài, “Nương nương, Bệ hạ phong toả Trường Tín Cung, trừ thái ý ra thì chỉ cho người đi vào không cho ai ra. Bên ngoài có người canh gác, mấy ngày này hay là đừng gọi người tới hầu hạ nữa đi ạ.”
Chẳng may bị những người đó phát hiện manh mối thì làm sao cho tốt đây?
Lý Thái hậu nhìn nàng ta một cái, “Ngươi không nói, ai gia không nói, ai biết được chứ? Lo bò trắng răng.”
Ngọc Trân trả lời: “Trong hậu cung này, chỉ có chuyện Bệ hạ không muốn biết, không có chuyện người không biết, nương nương à, muốn người không biết trừ phi mình không làm, trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió chứ.”
Lý Thái hậu nói: “Lúc nào thì lá gan ngươi nhỏ như vậy rồi? Ngọc Trân, thế này không giống ngươi tí nào cả. Cũng không phải lần đầu làm chuyện này rồi, sáu bảy năm liên tục, bây giờ ngươi mới lo lắng tới à.”
Bà ta cười một tiếng quái dị: “Chẳng lẽ ngươi tìm được đường ra khác, suy nghĩ muốn ra khỏi cung sống qua ngày rồi?”
Tiếng quần áo sột soạt, Ngọc Trân cô cô cuống quýt quỳ xuống đất, Minh Nhiễm cũng nhìn thấy hai bàn tay chồng lên nhau đặt trước người của nàng ta.
“Nương nương, tuổi tác nô tỳ đã thế này rồi còn ra cung làm gì? Việc này tóm lại rất không ổn, một lần hai lần còn được, số lần nhiều sẽ luôn làm lòng người sinh nghi. Bệ hạ đã quen coi thường mẹ kế là ngài, lại bởi vì chuyện năm đó mà nảy sinh chán ghét, nếu có tâm điều tra, ta nên làm gì để giấu diếm đây?”
Ngọc Trân nhắc tới Nguyên Hi đế, Lý Thái hậu rõ ràng im lặng trong chớp mắt, dùng giọng điệu quái gở nói: “Sợ gì chứ, nó nửa năm cũng không chắc sẽ tới hậu cung một chuyến, có thể biết được gì?”
“Ngươi xem nó mỗi ngày đểu rót thuốc uống như canh, sớm muộn gì cũng đi xuống đó với cha nó. Đến lúc đó tiểu tiện nhân Tuân Miễn kia thượng vị, Cảnh Vương phủ bọn họ cũng tự nhiên đắc đạo thăng thiên.”
Lý Thái hậu cười lạnh, “Chỉ cần di chiếu của tiên đế trong tay ai gia còn đó, Cảnh Vương phủ bọn họ nếu muốn chạm tới một sợi tóc của ai gia, cùng lắm thì chơi trò cá chết rách lưới ai ai cũng biết. Đến lúc đó một phủ của Tuân Miễn liên quan kia cũng phải chôn cùng với ai gia. A, tính như vậy thì, ai gia cũng không lỗ gì.”
Nếu không phải đã suy xét kỹ đường lui, bà ta đã sớm tìm mọi cách chơi chết Tuân Miễn rồi, cho dù không làm cho y chết, tâm can bảo bối của y ở Minh gia kia bà còn không có biện pháp chơi chết à?
Bây giờ bà ta tìm rắc rối cho tiểu tiện nhân đó, chẳng qua là để trút giận trong lòng ra thôi, bà ta vẫn còn nắm chắc mức độ trong đó.
Hoàng đế không chết thì thôi đi, nếu chết rồi, đăng cơ kế vị nhật định phải là Tuân Miễn kia, những đứa khác trong Vương phủ nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Chỉ có Tuân Miễn của Cảnh Vương phủ thành hoàng đế, dùng di chiếu nắm bóp mạch máu Cảnh Vương phủ bà ta mới có thể tiêu sái tự tại.
Lý Thái hậu nói đến di chiếu với Ngọc Trân cô cô, trong lòng Minh Nhiễm biết đó là phần tiên đế ban chết cho Cảnh Vương trong nhiệm vụ kia. Nàng dựng lỗ tai lên, tập trung tinh thần nghe không muốn bỏ sót từ nào.
Nhưng mà hai người bên ngoài lại không nói thêm về vấn đề di chiếu này nữa, thứ dùng để làm đường lui bảo vệ tính mạng, đương nhiên là phải cẩn thận.
Minh Nhiễm cũng không vội, quỳ rạp trên mặt đất cố gắng hô hấp thật nhẹ.
Ngọc Trân cô cô im lặng một lát lại nói chuyện: “Nương nương, ngài cần gì phải như vậy?”
So với việc lo lắng đề phòng trì hoãn mọi thứ, còn không bằng buông tay an ổn ngồi trên vị trí Thái hậu, vinh hoa quyền thế cũng không kém chút nào, thế thì có gì mà khó chịu đâu?
Lý Thái hậu lại không nghĩ như vậy, bà ta vân vê ngọc trâm trong tay, khảy khảy lọn tóc trước ngực, cười nhạo nói: “Ngọc Trân ngươi không hiểu, ai gia như bây giờ mới là tự tại. Chỉ cho phép tiên đế hậu cung 3000 giai lệ lại không cho ta tiêu dao sung sướng à? Năm đó hắn đối xử với ai gia thế nào, giờ chết cũng đã chết rồi, còn trông cậy ai gia thủ tiết cho hắn? Hắn đừng mơ mộng hão huyền nữa, nam nhân cặn bã.”
Lý Thái hậu trước mặt người ngoài đoan trang hào phóng, sau lưng người khác là một người hoàn toàn khác, âm ngoan độc ác, xấu xa vô tình.
Có đôi khi Ngọc Trân không hiểu nổi, rốt cuộc đâu mới là con người thực của bà ta.
Ngọc Trân trộm nhìn sắc mặt của bà ta, cũng không lạc quan như bà ta được. Những người làm hạ nhân như các nàng không có can đảm đâm thủng bộ mặt của bề trên.
Ai, chỉ mong những ngày sau này sẽ thuận lợi y như trong suy nghĩ vậy thôi.
Đồ vật trên giường không tiện gọi cung nữ vào thu dọn, tự mình Ngọc Trân làm, thay lại giường chiếu từ đầu tới đuôi, lúc nào mới dìu Lý Thái hậu vào trắc gian tắm rửa.
Trong nội điện không một bóng người, Lý Thái hậu vừa làm xong chuyện này cũng sẽ không gọi người khác đi vào đây, Minh Nhiễm tự mình bỏ ra khỏi gầm giường.
Đêm nay không phải là Đàn Nhi trực, là một đại cung nữ. Nàng ta cũng có một căn phòng nhỏ cho riêng mình, lặng lẽ chuồn êm ra không để ai biết, lúc này Minh Nhiễm cũng không vội vàng đi ngay, thừa dịp này nhanh chóng đánh giá làm quen với các trang trí trong điện.
Di chiếu không phải là đồ vật lớn gì, bất cứ chỗ nào cũng có thể cất giấu được hết. Đàn Nhi được trọng dụng này lặng lẽ lục soát một năm rất nhiều chỗ rồi, vẫn không phát hiện ra thứ gì cả.
Vân Thái phi trong Cảnh Vương phủ giục rất gấp, bên này cả năm vẫn không có tiến triển gì, Đàn Nhi nghĩ nát óc cũng không nghĩ được Lý Thái hậu giấu di chiếu ở đâu. Kẻ trong cuộc u mê, người đứng ngoài tỉnh táo, nàng ta ký hợp đồng với Thất Thất, đổi Minh Nhiễm qua đây chẳng qua vì muốn tìm chỗ đột phá thôi.
Minh Nhiễm dạo qua hết một vòng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có được thu hoạch gì.
Nàng nhớ mới vừa rồi Ngọc Trân cô cô nói đưa nam nhân ra ngoài bằng mật đạo. Di chiếu Đàn Nhi không tìm thấy trong Trường Tín Cung có khi nào để trong mật đạo không?
Nam nhân vụng trộm yêu đương với Lý Thái hậu tuyệt đối sẽ không phải là người ngoài cung. Cung quy nghiêm ngặt, nếu thật có người muốn xây mật đạo dẫn ra ngoài cung cũng chỉ có thể xây ở thường cư Tử Thần Điện của hoàng đế.
Đàn Nhi cũng không biết cái mật đạo này, có lẽ nàng có thể tìm thử xem, bây giờ canh giờ cũng còn sớm, không có vấn đề gì.
Minh Nhiễm lén la lén lút khẽ bước ra ngoài, nàng đi qua cửa nội điện, vòng qua màn che, mới rồi Ngọc Trân cô cô vừa đi vừa về trong khoảng thời gian rất ngắn. Minh Nhiễm bắt chước tốc độ của bà ấy, vừa tính thời gian vừa đi về một vài hướng bất kỳ, cuối cùng dừng lại trước giường nhỏ thường ngày Lý Thái hậu thích nằm.
Minh Nhiễm sờ sờ cằm, theo kịch bản cả.
Dưới cái giường nhỏ có một mật đạo vừa cho một người, rất hẹp. Cách một đoạn thì có khảm một cục ngọc thạch phát sáng lên vách tường, gắng gượng cũng có thể nhìn rõ con đường phía trước.
Minh Nhiễm mở to mắt suốt dọc đường, sợ bỏ lỡ cái gì.
Tuy cẩn thận nhưng đi cũng rất nhanh.
Mật đạo một đường thẳng tắp, nối thẳng tới Lâm Vũ Các trong Ngự Hoa Viên, lộ trình rất ngắn, đi cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Ngoài việc phát hiện được một mật đạo không muốn người biết, Minh Nhiễm không phát hiện thứ gì liên quan đến di chiếu.
Nàng lắc đầu, nhanh chóng đi về.
Lý Thái hậu tắm gội thường thích ngâm mình lâu một chút nhưng thời gian cũng không dài lắm. Nàng phải về tới trước khi bà ta tắm gội xong. Trường Tín Cung chỉ cho vào không cho ra, chờ Ngọc Trần hầu hạ Lý Thái hậu xong thì thấy mật đạo còn chưa có đóng kỹ lại, nàng thảm chắc luôn.
Trong điện Trường Tín Cung không nghe thấy tiếng động, Minh Nhiễm chui ra khỏi mật đạo, thở dài một hơi.
Minh Nhiễm nhíu mày, mệt thật.
Một chuyến này cảm thấy như dùng hết sức lực toàn thân luôn, nàng muốn thoát khỏi trò chơi nghỉ ngơi tí đã.
Vào lúc nghĩ như vậy thì bên trong vang lên tiếng bước chân của Lý Thái hậu và tiếng nói chuyện của Ngọc Trân cô cô.
Giọng nói sát bên tai rồi, ngoại điện ngoài hai cái ghế dựa thì không có chỗ nào trốn được. Minh Nhiễm nhăn mặt, đành phải ngồi xổm sau ghế dựa dài bên phải.
Nàng cuộn mình thành một đống, cẩn thận dịch người vào trong, xụ mặt, đúng là xu cà na☺
Quả nhiên, nàng không nên đi vào mật đạo kia làm gì, “Tích cực tiến về phía trước” chỉ có khắc với nàng thôi.
Vẫn nên cần củ chăm chỉ làm người lười đi, hoàn thành nhiệm vụ theo cách Phật hệ thích hợp với nàng hơn.
Thần lười sẽ phù hộ nàng.
Trong lòng nàng đang nói thầm, cũng không trốn tránh Thất Thất.
Thất Thất mở miệng giảng đạo lý cho nàng: “Người chơi, suy nghĩ này của bạn rất có hại cho thể xác và tinh thần đó. Chăm chỉ tích cực tiến về phía trước làm một công dân tốt mới là có đạo đức, thần yêu thế nhân nhưng thần vẫn yêu nhất người cần lao đó.”
Thất Thất vừa dứt lời, Lý Thái hậu và Ngọc Trân cô cô càng tới gần hơn, Minh Nhiễm mím môi, cố gắng cuộn mình cho nhỏ nhất, “Tôi tin cô cái bíp í.”
Thất Thất: “……”
Hai người đối diện không nói gì, đúng lúc này có cung nhân chạy vào, dừng trước mặt Lý Thái hậu: “Thái Hậu nương nương, Bệ hạ tới rồi.”