Người mặc áo choàng hoa văn đám mây sương tuyết tự mình đi từ cửa vào, hoa vân phù điêu trên giá nến kéo dài bóng dáng ra thật dài.
Lục Tử nhắm mắt theo đuôi, hành lễ đơn giản với Lý Thái hậu đầu tiên.
Lý Thái hậu vân chưa để ý tới y, mắt phượng nhìn chằm chằm vào một người khác, bà ta ngẫm lại, phải đến 1-2 tháng rồi hoàng đế không bước vào Trường Tín Cung.
Ngày xưa cho người mời ba lần bốn lượt cũng không thèm đến, chẳng qua đêm nay bà ta tự ý bảo một người qua thử xem sao, quả nhiên tới đây thật.
Lý Thái hậu ngồi xuống gần đó, nghịch nghịch vòng tay lưu ly phỉ thúy trên cổ tay, “Hôm nay cơn gió nào thổi mà lại thổi hoàng đế ngài qua đây thế?”
Tuân Nghiệp liếc mắt lạnh nhạt nhìn bà ta một cái, chợt thu tầm mắt lại, chàng cũng không đáp lời, hiển nhiên là tôn kính ngoài mặt với cái vị Thái hậu trên danh nghĩa này cũng lười làm.
Lý Thái hậu có hơi bực mình, Lục Tử cười nói: “Thái Hậu nương nương, sức khỏe Bệ hạ không tốt, không nên ở bên ngoài nhiều nhỡ trúng gió, ngài cố tình cho người tới mời Bệ hạ lại đây, có chuyện gì cứ việc nói thẳng ạ.”
“Chỗ này lúc nào tới phiên ngươi xen miệng vào?” Lý Thái hậu không vui, trách mắng: “Thứ khốn nạn không biết lễ nghĩa!”
Ngoài miệng Lục Tử vội nhận tội, Tuân Nghiệp nhìn qua, trong mắt thâm trầm sâu thẳm, nói một câu đầu tiên kể từ lúc bước vào điện.
“Người của trẫm, lúc nào tới phiên bà mở miệng mắng?”
Bị vả mặt ngay tại chỗ, Lý Thái hậu choáng váng, sửng sốt nhưng lại không dám bác bỏ. Trên danh nghĩa bà ta là Thái hậu, nhưng nếu chọc tới vị hoàng đế này, lần tới sẽ không chỉ đơn giản là phong tỏa Trường Tín Cung không thôi đâu.
Tuân Nghiệp người này chẳng để tâm tới chuyện gì, nhưng mà chuyện gì để trong lòng chàng, chỉnh chết người khác như thế nào cũng không nói được đâu.
Lý Thái hậu nắm chặt vòng tay, xoa dịu tâm trạng nóng nảy trong lòng, nói chuyện chính sự: “Ai gia đã khỏe rồi, lúc nào thì bỏ lệnh cấm Trường Tín Cung, chẳng lẽ ngươi muốn giam ai gia cả đời?”
Vốn dĩ Tuân Nghiệp không tính toán đi tới Trường Tín Cung, chỉ là sau khi Thẩm Nguyên Quy ra khỏi cung, ở Tử Thần Điện cũng nhàn tới phát sợ, muốn ra Ngự Hoa Viên đi dạo, đúng lúc gặp phải thái giám của Trường Tín Cung, thuận thế tới đây luôn. Dù sao chàng cũng chả có việc gì, qua xem Lý thị diễn trò.
Bây giờ nghe thấy bà ta nhắc tới chuyện bỏ lệnh cấm Trường Tín Cung, cảm thấy không thú vị gì, xoay người muốn đi, khóe mắt thoáng nhìn thì thấy góc váy đỏ tươi quen thuộc.
Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, lại ngừng bước chân lại, lạnh nhạt nói với Lý Thái hậu: “Khỏe hay không khỏe phải do thái y nói, Thái hận vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nói thì nói thế thôi nhưng Lý Thái hậu sao lại không biết, đám thái y chó chết trong Thái Y viện kia đều nghe ngươi cả, gì mà do thái y nói chứ, phi, nói tới nói lui còn không phải là ý kia à!
Lý Thái hậu tức đến mức thiếu tí nữa thì bẻ gãy móng tay, cắn răng nói: “Được, được được! Được lắm! Đúng là một hoàng đế hiếu thuận!”
Lý Thái hậu phất tay áo rời đi, Ngọc Trân bái lạy với Tuân Nghiệp rồi cuống quýt đuổi theo Lý Thái hậu vào nội điện, đi gần tới trong mới nhẹ nhõm chút.
Bên trong không có ai, Tuân Nghiệp thoáng đứng nghiêm, nhìn chằm chằm vào chỗ ghế hoa lê kia, “Ra đây.”
Minh Nhiễm ngồi xổm không động đậy, nhìn không thấy nàng, nhìn không thấy nàng…… Không có khả năng thấy nàng……
Khóe môi Tuân Nghiệp khẽ nhúc nhích, cười như không cười.
Chàng không lên tiếng nữa, không biết bây giờ đối phương là thân phận gì, chàng cũng không tiện ra tay.
Nhưng Lục Tử nghe thế thì đi qua chỗ ghế nằm bò xuống, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Tử lấy lại tinh thần, ơ một tiếng: “Đàn Nhi? Ngươi làm gì ở đây thế? Lau nhà à? Buổi tối Trường Tín Cung còn lau nhà sao?”
Minh Nhiễm cúi đầu nhìn xung quanh, thò tay sờ sờ chỗ này tí, chỗ kia tí. Làm dáng đủ rồi mới ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lục Tử, trợn mắt nói dối, “Không phải, mũ phượng của Thái Hậu nương nương rơi mất một hạt trân châu, ta đang tìm xem, nương nương nói ta phải tự làm.”
Nàng cũng không quan tâm Lục Tử có tin hay không, dù sao cũng không chạy tới trước mặt Lý Thái hậu hỏi một câu: “Thái Hậu nương nương, có phải ngài bị mất một hạt trân châu không?” được.
Thứ đồ chơi nhỏ xíu này trên thứ huy hoàng tráng lệ đó thì có là gì.
Nói xong với Lục Tử rồi nàng đi tới trước mặt hoàng đế quỳ xuống cáo lui: “Bệ hạ vạn an, nô tỳ xin phép lui xuống luôn.”
Giờ không đi, chờ Lý Thái hậu ra đây, thế thì đi đời nhà ma luôn.
Nàng rủ đầu, dáng vẻ rất là cung kính, Tuân Nghiệp hơi cúi mắt một chút là có thể nhìn thấy mái tóc đen bóng dài của nàng, cùng với trâm gỗ cài ở giữa.
Đàn Nhi?
Chàng lẳng lặng nhìn trong chốc lát, Trường Tín Cung cũng không phải là chỗ để nói chuyện, gật gật đầu cho nàng lui ra.
Minh Nhiễm chắp tay cúi đầu lui ra ngoài, Tuân Nghiệp cũng đi ra theo luôn.
Lý Thái hậu yêu đương vụng trộm, thủ vệ thủ ngoài tiền điện đã bị đuổi đi từ lâu, Minh Nhiễm đi ra không đụng phải người nào, đương nhiên cũng bớt phải giải thích lần nữa.
Bây giờ nàng còn không rõ Đàn Nhi ở chỗ nào lắm, có điều hệ thống trò chơi thăng cấp, Thất Thất cũng có thể trực tiếp chỉ đường cho nàng, không đến mức làm ra chuyện xấu hổ đi nhầm chỗ mình ở.
“Đàn Nhi.” Đột nhiên Tuân Nghiệp gọi nàng một tiếng.
Minh Nhiễm đi thêm hai bước về phía trước nữa mới phản ứng lại, đang gọi nàng à, lại chạy chậm quay về, “Bệ hạ.”
Tuân Nghiệp nâng tay lên, dưới dự ra hiệu của chàng, Minh Nhiễm nghi hoặc mở lòng bàn tay ra, đầu ngón tay thả hạt trân châu trong trịa trắng nõn xuống, hạt xoay vòng vòng trong tay nàng, có hơi ngưa ngứa.
Minh Nhiễm giật mình, bỗng nghe thấy người nọ nhẹ giọng nói: “Trân châu mà ngươi tìm.”
Chàng nói xong mấy chữ này thì dẫn theo Lục Tử đi khỏi, đi được một đoạn rồi nàng vẫn nghe được Lục Tử nói chuyện với chàng: “Đàn Nhi thật sự tìm trân châu ở trong đó sao? Bệ hạ nhặt được lúc nào thế ạ?”
Minh Nhiễm nhéo trân châu trong tay, nhẹ mím môi, ngẩng đầu ngắm trăng, thở dài một tiếng, “Thì ra trong Trường Tín Cung có làm mất trân châu thật.” Thế này mà cũng nói bậy bạ trúng được, vận may của nàng tốt thế cơ à?
Thất Thất không cảm thấy vậy, đâu có thể nào trùng hợp thế được chứ, người chơi lại chả phải ngôn linh, nói một câu thế mà lại thành thật được?
Hơn nữa, thứ gì tốt mà hoàng đế chưa thấy qua đâu, thấy một viên trân châu nhỏ còn khom lưng nhặt tới à? Vị hoàng đế bệ hạ này nhìn càng giống như đang giúp người chơi diễn cho xong chuyện hơn.
Đương nhiên trong lòng nó nghĩ như vậy nhưng lại không nói nhiều, dù sao cũng chỉ là suy đoán của nó thôi.
Minh Nhiễm về tới chỗ Đàn Nhi ở thì thoát khỏi trò chơi, đứng dậy khỏi giường xuống uống chén nước rồi mới trở lại giường nằm ngủ.
Ban đêm gió lạnh buốt, xào xạc luồn qua lá rừng, ào ào rung động.
Nội thị nhấc đèn, chiếu sáng đường đi dưới chân.
Tuân Nghiệp ra khỏi Trường Tín Cung cũng không có vội vàng về lại Tử Thần Điện mà đi về phía Thủy Dao hồ dạo một lát.
Lục Tử chỉ vào đình cách đó không xa, nói: “Bệ hạ có muốn qua đó ngồi một lát không ạ? Bên hồ này không tốt lắm, lần trước Lý Mỹ nhân rơi xuống hò là ơ chính chỗ này không cẩn thận trượt chân, cẩn thận vẫn tốt hơn ạ.”
Nói đến Lý Mỹ nhân, Lục Tử lại nói thầm trong lòng vài câu, mấy ngày gần đây Lý Mỹ nhân này cũng không biết bị làm sao, đột nhiên lại dùng vẻ mặt hiền hòa với cung nhân, cứ như đổi tính đổi nết vậy, đúng là kỳ lạ.
Tuân Nghiệp không để ý tới Lục Tử, nghe thấy Lý Mỹ nhân chàng rất tự nhiên liên tưởng tới chuyện mới rồi ở Trường Tín Cung.
Lúc này không đóng giả đại thần, đổi sang cung nữ rồi.
Chàng kéo áo choàng lại, lòng bàn tay nhẹ ve vuốt hoa văn đám mây ở bên viền, hơi hơi mỉm cười.
Cung nữ…… thế cũng tốt rồi.
Sắc trời càng tối xuống, Tuân Nghiệp xoay người đi về, vừa đi vừa dặn dò Lục Tử, nói: “Từ ngày mai bắt đầu bỏ lệnh cấm Trường Tín Cung, cho người ra vào, bên người bên ngoài rút đi.”
Lục Tử đáp vâng, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, lúc ở Trường Tín Cung thái hậu bảo bỏ lệnh cấm, rõ ràng Bệ hạ không đồng ý, sao đột nhiên lại bảo người rút hết rồi?
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ rõ ràng được, chỉ thiếu vò đầu bứt tai.
Y nghi ngờ đầy bụng, còn ngầm so sánh mình với cha nuôi Vương công công, mình vẫn chưa luyện đủ, quân tâm đúng thật không dễ dò mà.
…………
Tuy là lúc sắp cuối đông nhưng ở kinh thành hiếm có được ngày nắng, hôm nay sáng sớm đã nổi gió rồi, bầu trời cũng u ám.
Tối qua Minh Nhiễm ngủ sớm, tỉnh lại cũng sớm, Tây Tử với Lan Hương tiến vào giúp nàng đánh răng rửa mặt.
Tây Tử vắt khô khăn ướt nóng, nói tin tức mới nhất ra: “Nghe Vân Thọ nói, hôm nay sáng sớm người bên ngoài Trường Tín Cung cũng lui đi hết rồi, cửa lớn cũng mở ra.”
Minh Nhiễm tự lau mặt, sửng sốt chớp mắt một cái: “Bỏ lệnh cấm?”
Tây Tử trả lời, “Vâng ja, có lẽ là sức khỏe của Thái Hậu nương nương tốt nhiều rồi.”
Minh Nhiễm lại đổi sang một cái khăn khác, chậm rãi lau mặt tiếp, sức khỏe Lý Thái hậu đã tốt từ lâu rồi, hoặc là nói sức khỏe của bà ta vốn dĩ chả có vấn đề gì.
Chẳng qua… Sao lại đột nhiên như thế? Tối hôm qua nghe ý tứ của hoàng thượng, rõ ràng không định bỏ lệnh của Trường Tín Cung, không muốn cho Lý Thái hậu tự do hoạt động.
“Đúng rồi Tiệp dư, Thanh Tùng cô cô nói trời chưa sáng bên Thừa Ninh Cung Quý phi nương nương đã cho người qua truyền lời, nói là trước canh ba giờ Thìn nhớ phải đến Trường Tín Cung thỉnh an.” Lan Hương lên tiếng, nói.
Minh Nhiễm gật đầu, nói là đã biết.
Sau khi đánh răng rửa mặt chải đầu một chập rồi sửa sang lại, nàng đi ra bên ngoài dùng đồ ăn sáng. Người trong cung không nhiều lắm, sáng trưa chiều, đồ ăn của các cùng đều do Ngự Thiện Phòng chuẩn bị, phòng bếp nhỏ không mấy khi nổi lửa.
Một chén cháo măng gà nóng hôi hổi, ăn kèm với dưa chua, bánh như ý, một đĩa bánh hoa mai rồi thêm mấy cái bánh bao phỉ thúy, đây chính là bữa sáng hôm nay.
Đơn giản lại tinh tế, nàng ăn cũng chậm, ăn xong thì đã tới đầu giờ Thìn.
Từ Phù Vân Điện đến Trường Tín Cung cũng không xa lắm, đi hơi nhanh chút cũng chỉ tốn hơn chừng 15 phút, chờ Minh Nhiễm qua đó, bên ngoài Trường Tín Cung ngoài Trần Đức phi và Lý Mỹ nhân ra thì mấy người còn lại đều tới đủ cả.
“Tam tỷ tỷ.”
Minh Ngạn vấn ann trước nhất, hôm nay nàng ta mặc cung trang đính hạt châu sa, không có yếu ớt như Trình thị hay khóc mỗi ngày, nhìn có vẻ nhu nhã.
Minh Nhiễm cũng không thân thiết với nàng ta lắm, cười cười với nàng ta thôi.
Nguyễn Thục phi thấy nàng thì kéo sang một bên, cười tủm tỉm nói nhỏ: “Muội hôm nay phải cẩn thận đấy. Nhất định Thái hậu sẽ gây phiền phức cho muội với Minh Bảo lâm, mới rồi ta còn nghe cung nhân nói Vân thái phi giờ cũng đang trong Trường Tín Cung đấy. Trong lòng thái hậu lửa đang ngùn ngụt cho xem.”
Minh Nhiễm cong mắt hỏi: “Vân Thái phi?”
Nguyễn Thục phi lại hạ giọng, “Chứ sao, xưa nay thái hậu luôn bất hòa với Vân Thái phi, chọc cho Lý Thái hậu nổi nóng, không chừng cuối cùng lại lấy muội ra chút giận đấy, Minh Bảo lâm còn được, muội tự để ý chút.”
Tôn Hiền phi cũng lách qua, rụt rè vặn tay áo mình, ra dáng người từng trải truyền đạt kinh nghiệm cho nàng: “Bà nói gì muội cứ nghe theo hết, đừng quan tâm bà nói cạnh nói khóe, muội cứ đáp: Thái Hậu nương nương ngài nói phải, Thái Hậu nương nương ngài nói đúng, Thái Hậu nương nương ngài nói đúng quá, là ta nhỏ dại không hiểu chuyện, Thái Hậu nương nương người đừng tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Nàng ấy khẽ hừ một tiếng: “Cứ nói mấy câu đó đổ ngược lại cho bà ta, xem bà ta còn làm thế nào được, cho bà ta nghẹn chết luôn.”
Nguyễn Thục phi mừng rỡ vỗ vỗ tay, “Đúng vậy, cứ làm như thế, cứ tới tới lui lui cung kính như thế mấy mươi lần, chắc chắn làm bà ta tức giận đến một Phật ra đời Phật thứ hai về trời, còn không tìm được cớ tra tấn muội.”
Minh Nhiễm: “……” Không nghĩ tới các người lại là người như thế đó, Hiền phi, Thục phi☺.