TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Nhân Nhập Vai
Chương 30


Minh Nhiễm lui ra khỏi nội điện, trong lòng vẫn còn hơi hoang mang.
Nội thị bước đi vững vàng, lụa trắng trong tay khẽ động nhẹ nhàng, cần cổ thon dài và mái tóc đen óng đột nhiên buộc chặt cũng một chỗ.
Cổ họng Lý Thái hậu rên rỉ ư a, mười ngón tay cấu lên lụa trắng trên cổ, khớp xương cũng trở nên trắng bệch, gân xanh giật giật, móng tay ban ngày còn cẩn thẩn sửa sang lúc này cũng bị cắt đứt vài cái.
Tròng mắt bà ta đỏ như máu: “Tuân, Tuân…… Hoàng, hoàng đế……”
Giọng nói phát ra lại vô cùng bén nhọn, nghe vào trong tai rất là không thoải mái.
Tuân Nghiệp chậm rãi gác nắp trà xuống, đồ sứ nhẹ va vào nhau, nhìn hoa văn trắng xanh trên đó.
Hô hấp của Lý Thái hậu bị tắc nghẽn, trong mắt đỏ rực lên, trước khi chết bà ta nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, năm đó bà chọc cho tiên đế tức chết, chiếm lấy thánh chỉ, bà ta đắc ý làm càn.
Lý thị còn là con gái đã rất tôn quý, bà ta muốn thứ gì thì sẽ có ngay thứ đó, Thục Di Hoàng quý phi có giỏi giang hơn nữa cũng không phải chết thần không biết quỷ không hay trên tay bà ta sao, tiên đế có giỏi giang hơn còn không phải bị bà ta đội cho vô vàn nón xanh à, đứa con trai tốt của hắn không phải cũng xưng thần dưới váy của bà ta sao.
Bà ta còn trẻ, sau này ngày lành tiêu dao tự tài còn dài lắm, sao bà ta có thể chết được!
Tuân Chính Tông, kẻ giết người!
Tuân Nghiệp đúng không hổ danh là “con trai tốt” của lão chết tiệt kia!
Trong miệng Lý Thái hậu thổ huyết, bà ta mơ mơ hồ hồ nhìn chằm chằm những tua rua trên đỉnh giường rũ xuống, lắc qua lắc lại, cuối cùng chỉ còn lại những cái bóng lờ mờ.
Oán độc và không cam lòng cuối cùng trôi theo hơi thở cuối cùng.
Nội thị buông lụa trắng ra, người bọc áo choàng cứ thế ngã trên giường.
Ngọc Trân chứng kiến hết thảy sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt dập đầu kêu bang bang, rất nhanh trên trán đã bầm tím lại: “Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng!”

Tuân Nghiệp không nói, Vương công công thấy bà ta ầm ĩ quá mức, đi lên cười lạnh, nói với người hai bên, “Bịt miệng nàng ta lại, kéo sang một bên đi.”
Rất nhanh có người đi lên, tiện tay nhét một miếng vải bố vào trong miệng Ngọc Trân, trói gô bà ta lại, ném sáng bên.
Vương công công nhìn thấy, âm thầm lắc đầu.
Ngọc Trân đi theo làm tùy tùng cho Lý Thái hậu, chuyện mờ ám làm nhiều không kể xiết, nói bà ta là người tâm địa độc ác cũng không hắn, trong cung ngoài cung này, ngoài Cảnh Vương phi ra thì sợ là cũng chỉ có mình ba ta còn nhớ tới đứa nhỏ mới sinh ra đã không còn kia thôi.
Đáng tiếc mà, lại theo một kẻ rắn rết không an phận.
“Bệ hạ, ngài xem Ngọc Trân này…. Nên xử lý như thế nào à?”
Tuân Nghiệp phủi áo đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Nên làm gì thì nên làm đó thôi.”
Vương công công hiểu rõ, sai người lôi xuống.
Minh Nhiễm đang ở bên ngoài nghe ngón, động tĩnh của bên trong không nhỏ, một lúc lâu mới dừng lại, lúc Tuân Nghiệp và mấy người Vương công công ra tới, nàng đang nghiêng đầu lắng nghe tiếng nói chuyện bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng vội vàng quỳ xuống, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình đi.
Vương công công liếc nhìn hai cái, lại nhìn Tuân Nghiệp, nhớ tới thái độ mới rồi của chàng, phút chốc cũng lưỡng lữ có nên xử lý chung với Ngọc Trân luôn không, lại thử dò hỏi: “Bệ hạ, ngài xem Đàn Nhi này…..”
Tuân Nghiệp nhìn nàng một cái, “Đưa vào trường đình.”
Cảnh Vương phủ cài vào Trường Tín Cung, chàng cứ lưu lại cho Cảnh Vương phủ trước.
“Vâng.”
Minh Nhiễm đi theo nội thị trường đình ra khỏi Trường Tín Cung, bên ngoài sao trời có vẻ cũng bắt đầu sáng hơn chút rồi, nàng với Đàn Nhi đều cho rằng lần này chết chắc rồi, không nghĩ tới vẫn còn mạng đi vào trường đình. Ngày sống ở trường đình không được tốt lắm, khổ chút, nhưng ít ra cũng giữ được cái mạng.
Trường Tín Cung đèn đuốc sáng trưng, Vương công công lại đưa áo choàng tố cẩm cho chàng khoảng lên, “Bệ hạ, giờ đi ạ?”
Tuân Nghiệp cười khẽ, “Đi thôi.”
Vương công công nghĩ chắc là phải về Tử Thần Điện nghỉ tạm, ai nghĩ tới vòng vèo quanh co ngự giá lại rẽ tới Phù Vân Điện.
Phù Vân Điện vẫn còn sáng ánh nến, dưới mái hiên đèn cung đình vẫn còn cháy rực, cô cô chưởng sự Thanh Tùng mới đi từ chính điện ra thì thấy ngự liễn ngay trước cổng, bị dọa đến nhảy dựng lên.
Vân Thọ đã tiến lên đón, Thanh Tùng vội quay lại nội thất.
Đêm nay Tây Tử trước đêm, đang ôm chăn tới gian nhỏ cách vách trải lên giường chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy Thanh Tùng vừa đi vừa nói, hoảng sợ vội vàng nhảy xuống luôn.
Lúc Minh Nhiễm được hai người lôi ra thì cũng đúng lúc Tuân Nghiệp mới vừa vào chính điện, áo choàng tố cẩm khoác trên người chàng càng toát lên vẻ phong lưu nho nhã.
“Bệ hạ vạn an.”
Tuân Nghiệp ôn tồn miễn lễ cho nàng.
Minh Nhiễm cảm thấy kỳ lạ không hiểu sao chàng từ Trường Tín Cung ra lại ghé sang chỗ này của nàng, vẻ mặt nàng lấy làm lạ: “Bệ hạ tới Phù Vân Điện là có gì sai bảo sao ạ?”
Tuân Nghiệp không trả lời, cởi áo choàng xuống đưa cho Vương Hiền Hải, chậm rãi đi vào nội điện, Thanh Tùng vội vàng vén rèm lên, mí mắt Minh Nhiễm nhảy dựng, miết miết chân hai cái mới chậm chạp theo sau.
Trong phòng không cần người hầu hạ, mấy người Vương công công đều chờ ở cửa.
Cửa sổ nhỏ mở một nửa, vài luồng gió lạnh len vào, Minh Nhiễm đóng cửa sổ lại, rót cho chàng một chén nước, đứng bên cạnh xem mình như khúc gỗ.
Tuân Nghiệp nhìn nàng, cười cười.
Chàng ngồi một lát rồi lại đi, Minh Nhiễm cảm thấy kỳ cục ghê, vị hoàng đế này vừa mới xử lí Lý Thái hậu xong rồi mò sang chỗ nàng rốt cuộc là tới làm gì vậy?
Trong lòng nàng ngập ngừng: “…..” Không phải là muốn tiễn nàng đi đấy chứ.

Nàng ôm ngực lăn lên giường, bên này Tuân Nghiệp ra khỏi Phù Vân Điện, gió lạnh luồn qua góc áo.
Chàng nhẹ cài khuy cổ tay áo lại, đuôi mắt khẽ nhếch, từ Trường Tín Cung đến Phù Vân Điện, nàng chạy trốn cũng nhanh ghê.

Lý Thái hậu được chiêu cáo là bệnh chết, tội danh yêu đương vụng trộm không dễ nghe, cho dù Nguyên Hi đế cũng không để ý tới những thứ này nhưng nữ nhi chưa gả trong hoàng tộc còn nhiều, sẽ có người sẽ để ý tới.
Chẳng qua chưa tới nửa đêm tin tức đã truyền khắp hoàng thành, người trong hậu cung suốt đêm cũng chưa chợp mắt.
Minh Nhiễm thì lại ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm đã dậy, ngày mới tờ mờ sáng, tiếng chuông tang gõ vang khắp hoàng cung.
Tang sự của Lý Thái hậu tiến hành theo nghi lễ, đặt linh cữu, động quan, lăn lộn một trận.
Nguyên hậu của tiên đế, tức Tuệ An Hoàng thái hậu có lăng tẩm riêng, chưa bao giờ an táng chung với tiên đế, nhưng Thục Di Hoàng quý phi lại làm bạn với bà, Tuân Nghiệp cũng rất tốt bụng nhập Lý Thái hậu vào hoàng lăng của tiên đế, lời hay là, bọn họ sống cùng tẩm, chết cùng huyệt.
Minh Nhiễm thầm nghĩ nếu tiên đế biết con của ông ta “hiếu thuận” như vậy, không biết ông ta có tức đến mức sống lại không nữa.
Lý Thái hậu qua đời đột ngột, Minh Ngạn cũng không được thả ra, vẫn bị nhốt trong trường đình, bình thường còn phải làm chút việc.
Tang lễ của Lý Thái hậu qua đi, Minh Nhiễm mới nhớ tới đường muội này, bớt thời gian đi qua trường đình một chút.
Viện nhỏ trống trải, Minh Ngạn với Loan Nha đứng bên cạnh giếng múc nước, phí rất nhiều sức mới có thể kéo lên non nửa thùng nước, lúc xách thùng gỗ xuống còn bị sánh ra không ít, dội ướt mặt đất.
“Tam tỷ tỷ!” Minh Ngạn nhìn thấy Minh Nhiễm rất là kinh ngạc, vui mừng, nàng ta vốn muốn chạy qua, đi được hai bước lại câu nệ dừng lại, nắm chặt váy vải bố, dáng vẻ rất sợ sệt.
Nhưng Loan Nha lại liên thanh thỉnh an với nàng: “Tiệp dư vào trong ngồi đi ạ, nô tỳ đi châm trà cho ngài.”
“Không cần.” Minh Nhiễm gọi nàng ta lại, đảo mắt nhìn về phía Minh Ngạn. “Ta tới đây xem xem thôi.”
Nàng không thân thiết với Minh Ngạn, cũng bất mãn với chuyện nàng ta làm ngày hôm đó, hơn nữa Minh Ngạn còn quen diễn xuất giống Trình thị, nàng không hòa hợp được.
Gọi Tây Tử đem một ít đồ dùng thường ngày tới đưa cho nàng ta, vẫy vẫy tay rồi đi luôn.
Nàng làm thế này cũng xem như tận tình tận nghĩa một người tỷ tỷ, sau này thì đường ai nấy đi đi, đừng hòng hy vọng nàng lại chùi đít cho nàng ta nữa.
Tây Tử đi chậm lại một bước, nhìn về phía Minh Ngạn hừ một tiếng.
Đôi mắt Minh Ngạn đỏ lên, không lên tiếng. Tuy là nàng ta tránh được một kiếp, bảo vệ được tính mạng của mình, nhưng trong trường đình quạnh quẽ khổ sở, người cũng gầy đi một vòng.
Bây giờ đứng trước Tam tỷ tỷ sắc mặt lạnh lùng, nàng ta càng nhớ mong tới những điều tốt đẹp trong nhà, một lát thì nhớ mẫu thân đệ đệ một lát lại nhớ tới Nhị tỷ tỷ ôn nhu cẩn thận.
Loan Nha đi theo cạnh nàng ta lâu, sao lại không biết nàng ta đang nghĩ gì, nhíu mày thở dài, sao nàng ta phải đi theo một chủ tử như này chứ.
Cuộc sống như thế này biết sống làm sao đây.
Sau khi Minh Nhiễm ra khỏi trường đình thì nghe thấy Thanh Tùng nói mấy người Hàn Quý phi đang ở Mai Uyển chờ nàng.
Sau khi sửa sang lại một chút rồi đi qua đó, Nguyễn Thục phi lôi kéo nàng ngồi xuống, nhiều ngày nay bận rộn, cũng không rảnh ngồi tán gẫu. Bây giờ rảnh rỗi rồi, sao có thể nghẹn nổi lời muốn nói lại được.
Vài người mồm năm miệng mười nói đến chuyện Lý Thái hậu, nói nói một hồi lại leo lên người Lý Mỹ nhân.
Nguyễn Thục phi: “Nghe cung nhân gần Trúc Vũ Hiên nói nàng ta không chịu ra ngoài, nói phải niệm kinh cầu phúc cho Lý Thái hậu đến hết năm.”
Trần Đức phi: “Làm bộ làm tịch.”
Tôn Hiền phi: “Dường như nàng ta đổi tính, như đổi thành người khác vậy.”
Ân Dung hoa: “Còn không phải sao, hôm trước đi trên đường nàng ta còn vấn an ta với Phương Tài nhân nữa cơ, dọa ta một trận nghĩ có khi nào nàng ta bị quỷ bám lên người rồi không.”
Phương Tài nhân: “Đúng vậy đúng vậy.”

Hàn Quý phi cười nói: “Tóm lại là không liên quan gì tới chúng ta cả, quản chuyện người ta làm gì.”
Minh Nhiễm lột vỏ đậu phộng, nhớ tới lời Thất Thất nói, rũ mắt cười, quỷ bám lên người,…. Nói còn đúng ghê ấy chứ.
Hoa mai sớm đã tàn hết rồi, Mai Uyển trụi lủi, đúng là không có cảnh sắc gì đẹp, mấy người nói nói một lát rồi tan.
Minh Nhiễm cũng tính về ngủ trưa một giấc.
Mới vừa vào đến cửa Phù Vân Điện, Vân Thọ công eo đi tới, nhỏ giọng nói: “Nương nương, Bệ hạ ở bên trong đó ạ.”
Hoa mai vừa tàn lại đúng lúc hoa đào nở, trong Phù Vân Điện vừa hay có hai cây hoa đào, xuyên qua cửa sổ đúng lúc có thể nhìn thấy được.
Trên án thư gỗ đỏ, bình sứ bạch ngọc cổ ngắn cạnh giá bút đàn hương cũng cắm mấy cành, xem như đồ trang trí.
Người ngồi trước án, trường bào lụa trắng, trắng tựa tuyết sương, eo thắt ngọc bội, thanh nhã vô cùng.
Trong tay chàng cầm bút, dường như đang vẽ gì đó.
Tuân Nghiệp nhướng mắt, kêu nàng tới gần, Minh Nhiễm đi qua thì thấy trên giấy Tuyên Thành vẽ hoa đào trong viện, vừa mới thêm màu.
Minh Nhiễm không biết thưởng tranh lắm, đó là thú vui tao nhã của văn nhân tài tử, nàng không hiểu lắm, nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới nàng nịnh hót, mồm mép lưu loát: “Bệ hạ vẽ đẹp quá.”
Nàng cười tủm tỉm, mi cong mắt cười, vừa nhìn là biết không phải thật lòng.
Tuân Nghiệp nhìn nàng, cười như không cười, cũng không vạch trần nàng, nói sang chuyện khác, hỏi: “Minh Tiệp dư khuê danh là gì?”
Minh Nhiễm nghiêng nghiêng đầu, “Nhiễm.”
Tuân Nghiệp lại hỏi: “Chữ nào?” Đưa bút trong tay cho nàng, “Viết ra xem.”
Gần đây Minh Nhiễm cũng dần quen với vị hoàng đế bệ hạ này, cũng không khách sáo, cầm lấy bút dừng trước án, đề bút xuống viết một chữ Nhiễm rõ to. Nàng rất ít khi viết chữ, chữ vừa lớn lại không có lực gì, nhìn mềm mềm, lại không đẹp.
Nàng cũng không ngại, xoay đầu nói: “Chữ này.”
Tuân Nghiệp nhìn nhìn, chợt khẽ cười nói: “Chữ của nàng không được đẹp.”
Minh Nhiễm gật gật đầu, thành thật nói: “Đúng là không đẹp.” Lúc trước nàng thành quỷ, quỷ đâu có thịnh hàng viết chữ đâu.
Tuân Nghiệp nghe thế trong mắt mỉm cười, mặt mày dịu dàng, đứng sau lưng nàng, cánh tay dài vươn qua người, ngón tay khớp xương rõ ràng bao lên tay cầm bút của nàng.
Lòng bàn tay dán mu bàn tay nàng, ấm áp.
Hai người cách nhau khá gần, Minh Nhiễm ngẩn người, trước mắt là tay áo choàng lụa trắng thêu hoa văn sẫm màu, trong hơi thở vương vấn vị thuốc trên người chàng.
Chàng nắm tay nàng, chậm rãi viết một chữ Nhiễm khác lên trên bức tranh hoa đào kia, quả nhiên tiên châu minh lộ, đẹp đẽ mê hôn.
Chàng  nhẹ giọng nói: “Nhiễm khanh, chữ nên viết như vậy.”

 


Đọc truyện chữ Full