Mấy con chim tước trên mái hiên đang hót líu lo, thời tiết dần tốt lên, chúng nó cũng vui vẻ hơn, vỗ cánh phành phạch bay lên cửa sổ.
Lúc này Minh Nhiễm mới hồi phục lại sau tiếng “Nhiễm Khanh” kia, nàng quay đầu lại, mắt đào hoa trong trẻo sạch sẽ nhìn sườn mặt của chàng.
Nhìn một lát nàng lại làm như không có việc gì quay đầu lại, nhéo bút, nhìn chằm chằm chữ Nhiễm được viết bên rìa bức tranh hoa đào, lại nhìn chữ mình vừa mới viết.
Trong lòng bấn, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi xấu hổ thế nào ấy?
Không nên chứ, chữ xấu thì có xấu chút, nhưng mà da mặt nàng dày như vậy, không nên có tình huống xấu hổ thế này chứ.
Minh Nhiễm nhẹ mấp máy môi, khuôn mặt trắng chút, nói chứ, tay cầm tay dạy nàng viết chữ có chút đả kích lòng tự trọng đấy…..
Rất nhanh Tuân Nghiệp đã buông tay nàng ra, đúng lúc Thanh Tùng đưa trà bánh vào, chàng lau tay, đứng trước cửa sổ nhìn hoa đào bên ngoài.
Nghiêng người đứng thẳng, tao nhã yếu ớt, giống như trúc xanh trong tuyết, rì rào trong gió lạnh.
Minh Nhiễm cầm một miếng bánh phù dung ngậm trong miệng, thỉnh thoảng liếc mắt về chỗ kia một chút, cân nhắc xem khi nào thì chàng đi. Trước đó nàng có tới trường đình một chuyến, mới vừa rồi lại đi dạo Mai Uyển một vòng, bây giờ chỉ muốn nằm bẹp trên giường tới tối thôi.
Bánh phù dung trong tay ít đi một nửa, Vương công công vén màn bước vào, nói là bên Tử Thần Điện có Đại Lý Tự Khanh Ân đại nhân cầu kiến, hình như có việc gấp cần tấu.
Tuân Nghiệp gật đầu, “Đã biết.”
Minh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cuộn bức tranh chàng mới vẽ lại, dâng lên, “Bệ hạ đi thong thả
Tuân Nghiệp lại không nhận lấy, cười nói: “Vẽ là hoa trong điện của Nhiễm khanh, viết là danh tự của Nhiễm khanh, Nhiễm khanh đưa trẫm làm gì?”
Nói xong lời này chàng đi vùng Vương công công, Minh Nhiễm cầm tranh, à một tiếng, quay đầu đưa cho Tây Tử, chính mình thì đi vào nội điện, lên giường dựa cột đọc sách.
………
Đột nhiên buổi chiều lại mưa, Lý Nam Nguyệt ở Trúc Vũ Hiên lại dài mặt, tiện tay ném bút lông lên bàn, màu mực đen lăn một vòng trên giấy chép kinh Phật, đen sì sì một khoảng khiến nàng ta càng phiền lòng.
Đột nhiên Lý Thái hậu chết bệnh, chắc chắn không thể nào không có mờ ám trong này. Hôm trước thái y vừa mới bắt mạch xong, lão bà kia sức khỏe tốt lắm, sống tới hai mươi năm nữa cũng vẫn nhảy nhót được.
Không thể nào đột nhiên đi đời nhà ma được, trong cung này cũng không ai tin lời chết bệnh này.
Lý Nam Nguyệt cười nhạt, nàng ta đoán quá nửa là nữ nhân kia bị lật xe rồi, ha, đáng đời bà ta, mất mạng cũng đáng.
Nói chứ, Lý Thái hậu chết rồi đương nhiên Lý Nam Nguyệt vui vẻ, trong lòng nàng ta không có suy nghĩ vinh quang gia tộc, chỉ cần biết không có lão yêu bà kia tra tấn nàng ta nữa, cuộc sống này ngày sau sẽ thoải mái hơn ngày trước thôi, sao có thể không sung sướng cho được?
Hôm nay nàng ta bực bội chuyện khác.
Bị ném vào thế giới trừng phạt hơn hai tháng rồi, đừng nói nhiệm vụ có tiến triển gì, đến đối tượng công lược mà nàng ta khả nghi trông như thế nào còn chưa biết đây này!
Dù có mọi thủ đoạn, không thấy người, sao mà làm ra được.
Nhiệm vụ lần này khó hơn tưởng tượng nhiều.
Lý Nam Nguyệt rầu đến đau cả ngực nhưng cũng không có cách nào. Lục Chương bưng canh đường phèn nấm tuyết đi vào, đặt lên bàn, thanh thúy nói: “Mỹ nhân, dùng chút gì đi ạ, buổi trưa ngài cũng chưa ăn được gì.”
Trong lòng Lý Nam Nguyệt đầy u sầu không nói ra được, đứng trước án thư, nâng chén chậm rãi thở ra một hơi, không vội, không vội, sẽ luôn nghĩ ra cách thôi.
Nàng ta nhíu mi lại, đúng lúc này, trong đầu đột nhiên đinh một tiếng.
Lý Nam Nguyệt vui vẻ, đây là tiếng khởi động của hệ thống.
Hệ thống công lược tên là 174, thế giới trước Lý Nam Nguyệt làm nhiệm vụ thất bại, nó cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, treo máy mất mấy tháng mới miễn cưỡng xử lý dữ liệu lại lần nữa được.
Vừa mới khởi động lại máy đã thấy khuôn mặt đáng thương của ký chủ, âm thanh của nó suy yếu, “Ký chủ, trong thế giới trừng phạt năng lượng của 174 không đủ, có chuyện gì nói nhanh lên.”
Lý Nam Nguyệt gác chén trong tay lại, đuổi Lục Chương ra ngoài, buông màn yên sa ngồi lên giường Bạt Bộ, có thứ che đậy, nàng ta cũng không cố gắng khống chế vẻ mặt nữa, vội la lên: “Mau truyền cốt truyện cho ta.”
Bây giờ đầu nàng ta đang như muỗi bay toán loạn, ngoài những tiếng ong ong ra thì chả còn gì, căn bản là không biết mình nên làm gì.
Hệ thống 174 lạnh nhạt trả lời: “Thế giới trừng phạt hệ thống không cung cấp cốt truyện.”
Lý Nam Nguyệt: “Vậy ngươi nói cho ta đối tượng công lược rốt cục là ai?”
Hệ thống 174 vẫn lạnh nhạt: “Thế giới trừng phạt yêu cầu ký chủ tự mình thăm dò.”
Lý Nam Nguyệt cắn răng: “Bây giờ ta bị nhốt trong thâm cung, nhiệm vụ trì trệ không tiến triển thì có chỗ nào tốt với ngươi! Ta biết bản thân ở thế giới trước quá mức buông thả, ngươi an tâm, lần này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, ta đảm bảo với ngươi.”
Hệ thống 174 cũng đi theo Lý Nam Nguyệt mấy cái thế giới rồi, nó cũng biết nữ nhân này quen miệng mồm xoen xoét, đảm bảo cái quỷ gì, với nhân cách rẻ mạt của 174 nó, dám chắc cuỗi dùng mụ này cũng sẽ buông thả tới bay lên trời luôn. Nhưng nàng ta nói đúng một câu, nhiệm vụ trì trệ không tốt lành gì với nó cả.
174 im lặng nửa khác: “Thế giới trừng phạt ta không thể can thiệp quá nhiều.”
Lý Nam Nguyệt cười: “Không cần ngươi làm gì, ngươi chỉ cần mở cửa hàng bách hóa ra, ta muốn mua chút đồ.”
174: “Không được, trình tự hệ thống không thể sửa đổi, ký chủ ở thế giới trừng phạt không có quyền hạn mở cửa hàng bách hóa của hệ thống, 174 tạm thời chỉ mở được balo của ký chủ, ngươi có thể chọn một loại trong những vật phẩm ngươi đã mua, đây là nhượng bộ lớn nhất rồi.”
Lý Nam Nguyệt cũng thả lỏng theo, “Có thể.” Cũng còn hơn là không có gì.
Trong ba lô có gì Lý Nam Nguyệt rất rõ, đầu óc chuyển động chọn ta vòng ngọc đi vào giấc mộng.
Nếu người không đi được, vậy nàng ta nghĩ cách công lược trong mộng đi!
Tuy rằng mỗi ngày chỉ được đi vào giấc mộng một lần, nhưng thế cũng đủ rồi.
Hệ thống 174 lại treo máy ngủ đông lần nữa, Lý Nam Nguyệt vuốt vòng ngọc trên cổ tay, nhếch nhếch khóe môi, quét đi sự bực bội mấy ngày gần đây.
Lúc Lý Nam Nguyệt nói chuyện với 174, Minh Nhiễm đang nằm trên giường mơ hồ, Thất Thất đột nhiên nhảy ra: “Người chơi, trong hoàng cung xuất hiện năng lượng dao động kỳ lạ, Thất Thất kiến nghị bạn bây giờ nên chọn thẻ khen thưởng đi.”
Tranh thủ thời gian có năng lượng dao động kỳ lạ, nói không chừng có thể rút được thứ gì tốt cũng lên.
Minh Nhiễm mở mắt ra, trở mình.
Năng lượng dao động kì lạ…. lần trước Thất Thất cũng nhắc rồi, hình như là trên người Lý Mỹ nhân.
Đàn Nhi cô nương nói chuyện giữ lời, tuy là cuối cúng di chiếu ban chết cho Cảnh Vương bị Nguyên Hi đế cầm đi, trò chơi lần trước vẫn cho điểm SSS, nàng có được tư cách rút thẻ khen thưởng.
Cơ chế thẻ khen thưởng và trừng phạt trong trò chơi đều sắp xếp phù hợp với từng người chơi, mấy ngày nay nàng không gặp phải chuyện gì quan trọng, phần thưởng tạo tự động trong những ngày này cũng không hữu ích lắm, nàng cứ giữ cơ hội rút thẻ lại.
Lông mi Minh Nhiễm khẽ run, chọn một tấm thẻ khen thưởng.
Thất Thất mừng rỡ vỗ tay: “Mỗi ngày gặp ác mộng? Mỗi ngày ngủ không ngon? Không sao cả, tấm chắn ác mộng khiến bạn an tâm ngủ ngon mỗi ngày! Chúc mừng người chơi nhận được tấm chắn ác mộng, có hiệu lực vĩnh viễn nha.”
Minh Nhiễm: “……??” Thứ gì?
Thất Thất thút thít hai tiếng: “Người chơi có muốn mở tấm chắn ác mộng ra không?”
Minh Nhiễm do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu, cho dù nghe có vẻ không đáng tin cậy gì.
“Tấm chắn ác mộng đang mở ra, hệ thống trò chơi tự động thiết lập phạm vi bảo vệ tốt nhất cho toàn bộ hoàng cung. Cảm ơn sự tin tưởng và ủng hộ của người chơi, nhân viên phục vụ trò chơi chọn thẻ sắm vai nhân vật Thất Thất sẽ cố gắng phục vụ ngài hơn nữa.”
Minh Nhiễm: “……”
Nhạc đệm nhỏ rút thẻ khen thưởng qua đi rất nhanh, bên ngoài mưa cũng ngừng rơi, thời tiết gần đây không được mưa gió thất thường, nàng cũng không thích ra bên ngoài đi lại, dùng cơm chiều đơn giản xong, lại đi hai vòng quanh điện tiêu thực, đánh răng rửa mặt một phen rồi lăn lên giường.
Minh Nhiễm đăng nhập vào không gian hệ thống, giọng nói vui sướng của Thất Thất vang lên: “Hoan nghênh người chơi quay trở lại với không gian ý thức, Thất Thất rất vui được phục vụ ngài, không nói nhiều nữa, mời người chơi chọn thẻ nhân vật.”
Bốn tấm thẻ lần lượt xuất hiện, hoa văn trên đó càng sáng chói hơn lần trước một chút.
Minh Nhiễm nhắm hai mắt lại, dựa vào cảm giác chỉ đại một tấm.
“Nhân duyên do trời định, bảy phần dựa sức mình, nữ ám vệ tinh anh hoàng gia. Tinh! Thẻ ám vệ!”
“Nhiệm vụ lần này: tỏ tỉnh 66 lần, chặn thằng nhãi con Chiếu Thanh lại, nói với hắn lão nương vừa ý ngươi.”
Minh Nhiễm trừng lớn mắt, “Ngươi lặp lại lần nữa, hình như ta không nghe rõ…..” Tỏ tình 66 lần? vị tỷ tỷ nào gan dữ vậy??
Đợi Thất Thất đọc lại một lần nữa, vặn đầu ngón tay, “Người chơi, đây là nhiệm vụ đơn giản nha, sau khi hệ thống thăng cấp rất khó chọn được, vận may của bạn hôm nay không tồi đâu đó.”
Còn cổ vụ nói: “Phải cố lên nha.”
Minh Nhiễm: “…… Ta gắng hết sức.”
Như Thất Thất đã nói, nhiệm vụ này không cần kết quả, chỉ là số lần tỏ tình có hơi khó.
Còn vì sao cần phải làm cho đủ 66 lần, có lẽ nhân vật đưa ra nhiệm vụ biết kết quả không khả quan lắm cho nên mới chọn con số 66, lộc lộc cho có lợi.
Tuy là có lẽ sẽ phí chút thời gian, cũng có hơi phiền, nhưng tóm lại là, đúng là một nhiệm vụ khá đơn giản, tiền đề là…. Thằng nhóc ranh bị chặn lại tỏ tình kia không muốn đánh chết nàng.