Sau khi Dương Tử luyện thành thần thông thời gian đã trờ lại thế giới thực để thực hiện tiếp kế hoạch. Thấy hắn tỉnh dậy Dạ Hy liền tiến đến hỏi hắn:
- Này huynh không sao đó chứ?
Dương Tử nhìn mọi người thấy họ nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên hắn khó hiểu hỏi:
- Ta chỉ luyện thần thông thôi mà mọi người có cần làm ra bộ mặt nhạc nhiên được không?
Bắc Phi liền kể hắn nghe:
- Huynh ở ngoài này thay đổi liên tục từ trẻ con đến già nua rồi cứ thế lặp lại liên tục. Nên mọi người có chút không tiếp thu nổi nên mới bất ngờ như vậy.
Linh Nhi và Yên Nhi cùng lúc hỏi:
- Huynh luyện được thần thông gì vậy?
Không nói gì Dương Tử lấy ra một chậu hoa, hắn đưa tay ra trước nhắm chặt mắt lại. Chỉ thấy từ tay hắn chỉ chảy ra một giọt nước nhiều màu sắc. Sau đó cây cối trong chậu cũng lớn nhanh như thổi, xong nó cũng héo úa đi một cách nhanh chóng. Dương Tử ngẩng mặt lên tự tin nói:
- Ta lĩnh hội được thần thông thời gian rồi đấy! Thế nào thấy ta lợi hại không?
Mọi cùng một nhịp lắc đầu cũng cùng đồng thanh nói:
- Không! Nhìn lại bản thân mình đi!
Sau đó Chí Dũng lấy ra một cái gương, Dương Tử lấy ra soi miệng nói:
- Ta luyện thành công rồi mà có sao đâu? Ta là thiên.....
Đang định nói mình là thiên tài hắn thấy mình trong gương là một ông già. Nhưng một lúc sau hắn lại biến thành trẻ con, bốn cô vợ hắn thấy thế sáng mắt ra chạy đến. Người véo má, người sờ tay người thì lại xoa đầu hắn còn có người lại vạch quần hắn ra xem. Dương Tử che lại biến trở về hình dạng ban đầu quát:
- Đủ rồi đấy!
Bốn cô nàng liền làm ra vẻ mặt đáng thương để hắn tha thứ, nhưng vẫn bị hắn bắt đứng úp mặt vào tường. Hắn quay ra nói với những người còn lại:
- Vậy giờ thì chúng ta cũng nên trực tiếp tấn công Diệp Thiên Tông thôi chứ nhỉ?
Hằng Thiên vuốt râu hỏi:
- Này nhóc! Con chắc chưa vậy? Ta biết là con hận hắn nhưng cũng không thể đột ngột như thế được chứ?
Triều Minh cũng hỏi:
- Sư huynh à, huynh có chắc không vậy! Hắn là võ đế đấy có thể độc không có quá nhiều ảnh hưởng đâu.
Dương Tử cũng liền suy nghĩ thêm, Nhẫn Dạ giờ đã có nhục thân hắn nói:
- Tùy con thôi! Nhưng cũng đừng quá hấp tấp để mọi người rơi vào nguy hiểm được. Bí thuật kia sắp đến kì hạn hết hiệu lực rồi, lũ Âm Tà cũng có thể để ý con đấy.
Dương Tử đang định đáp mà bất ngờ quay sang nhìn Nhẫn Dạ rồi hỏi:
- Người có lại nhục thân rồi ạ?
Nhẫn Dạ gật đầu đáp:
- Cũng nhờ Chí Dũng chế tạo ra thứ gì đó giúp ta tập hợp đủ thần hồn, rồi nhờ sư phụ luyện chế thân xác cho.
Dương Tử vui mừng chạy tới ôm Nhẫn Dạ, hắn oà khóc mà nói:
- Là con vẫn để người tự làm! Con xin lỗi!
Chí Dũng cũng bỏ cốc nước xuồng mà nói:
- Thôi đi! Thằng sư phụ yêu quý của ngươi cũng đâu có làm gì là ta với sư phụ ra tay đấy chứ!
Nhẫn Dạ cũng quay sang quát:
- Này! Ngươi nói gì vậy là có ý gì đấy?
Chí Dũng đáp trả:
- Ý trên mặt chữ ngươi không lẽ bị điếc?
Hằng Thiên lắc đầu rồi quát:
- Quỳ xuống!
Chí Dũng và Nhẫn Dạ lập tức quỳ xuống mặt hai người liền đen lại, Dương Tử thấy vậy suýt nữa đã buột miệng cười.Hằng Thiên nhìn hai người họ rồi nói:
- Mấy ngàn năm tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con? Hai đứa không ra dáng tiền bối chút được à?
Chí Dũng nghe vậy cũng liền thực hành, hắn lôi từ đâu đó ra áo nho giáo, cũng gắn bộ râu giả vào vừa vuốt vừa hỏi Dương Tử:
- Tiểu bối! Ngươi còn gì muốn hỏi không?
Dương Tử đơ mặt lại phì cười mà hỏi:
- Hahahaha người bị sao không vậy tiền bối?
Chí Dũng liền chỉ tay vào người Dương Tử mà nói với Hằng Thiên, vai cũng nhếch lên làm ra bộ dạng cũng đâu muốn thế mà nói:
- Đấy nhá! Là do con không hợp kiểu đấy thôi!
Hằng Thiên cũng lắc đầu nói:
- Được nhà ngươi thắng!
Nhẫn Dạ cũng làm theo, lần này có cả Thanh Kỷ,Triều Minh đến hỏi về tu hành. Hắn cũng giải thích cặn kẽ cho họ nghe như một thế ngoại cao nhân. Hằng Thiên lại liếc mắt qua nhìn Chí Dũng mà nói:
- Vẫn chẳng bằng một góc!
Chí Dũng liền phản bác, hắn nói:
- Là do hắn đi làm trưởng lão ở tông môn nào đó lúc 11000 năm trước chứ bộ. Con mà thế cũng làm được như hắn!
Hằng Thiên đen mặt lại một đòn đấm vào đầu Chí Dũng, trực tiếp khiến hắn ngất đi rồi kéo hắn đi như một bao tải. Nhẫn Dạ lúc này vẫn tiếp tục chỉ bảo thêm cho chị em Thanh Kỷ. Phía Diệp Thiên Tông lúc này đang rất hỗn loạn vì Sát Phạt Điện gây chiến liên tục. Khiến chúng hao hụt để tử không ngừng, một số bị thương một số đã chết luôn rồi. Sâu trong Diệp Thiên Tông, Diệp Huyền đã lấy được cốt văn từ bộ xương khổng lồ kia. Hắn đã ngay lập tức ngồi xuống tham ngộ huyền diệu trong đó, nhưng đột nhiên bị phản phệ khiến hắn hộc máu. Xong hắn vẫn ngồi xuống tham ngộ tiếp, Âm Tà lúc này lại đang ở một nơi toàn băng tuyết lạnh lẽo vô cùng, hắn tự nói:
- Giờ cũng đến nơi rồi, phải tìm hắn mới được!
Sau đó cũng biến mất trong cơn bão tuyết, lúc này phía ngoài Đan Dược Trường có một kẻ đến hỏi về tung tích của Dương Tử. Liền bị các vị đệ tử bắt lại, hắn cũng bị nhốt lại không lâu sau đó. Dương Tử thì cảm thấy có chút tham ngộ nên bèn bế quan đột phá một tiểu cảnh giới.