Kẻ bị đệ tử của Sát Phạt Điện bắt giam tự sưng mình là thầy bói. Dương Tử chỉ vừa bế quan được chưa đầy hai cnah giờ thì bỗng nhiên thấy được một luồng sức mạnh chạy ra từ ngực hắn. Hắn ngạc nhiên nói không ngớt:
- Vậy mà thời gian chi lực lại giúp ta tăng nhanh thời gian tu luyện. Nhưng cũng quá tiêu tốn thần hồn chi lực đi, chỉ mới dùng một chút mà đầu ta như muốn nổ tung rồi.
Hắn phủi bụi đứng dậy mà nói tiếp:
- Cũng quá là nghịch thiên đi! Vậy mà quần áo ta đều dính bụi như cả năm trời chưa di chuyển đi vậy.
Đột nhiên hắn cảm nhận thấy thưa gì đó, mà chạy một mạch đến chỗ tên thầy bói bị giam giữ. Hắn vừa chạy vào vừa nói:
- Giải kẻ các ngươi mới bắt ra ngoài gặp ta!
Chúng đệ tử cũng rất nhanh chóng đưa hắn ra ngoài gặp Dương Tử. Tên kia thấy Dương Tử đến hắn cũng liền lên tiếng:
- Vậy mà người lại đến gặp ta rồi sao? Vị đại nhân bí ẩn?
Dương Tử toả ra sát khí mà hỏi:
- Sao ngươi lại biết được ta ở đây mà đến tìm ta, mà ngươi lại là tên quái nào?
Tên kia tự giới thiệu rồi hắn nói:
- Ngài cũng chẳng cần phải toả ra sát khí ấy, giờ ngài có giết ta cũng vô dụng. Ta cũng nên giới thiệu mình là ai đã nhỉ! Ta là Cơ Minh, nhỏ sinh ra đã có thể nhìn thấy vận khí của mỗi người. Lớn lên ta có thể nhìn trước tương lai, và ta là kẻ duy nhất nhìn được Thiên Đạo!
Nói xong hắn tháo băng bịt mắt của hắn xuống, để lộ ra Vạn Diễn Thần Nhãn. Dương Tử cũng ngạc nhiên hỏi:
- Vậy mà lại là cặp mắt đó à?
Cơ Minh buộc lại băng bịt mắt mà nói:
- Có là thần nhãn nhưng ta cũng chẳng thể thấy được ngài trong bất kỳ đâu. Kể cả nơi này, nếu không phiền ngài đi với ta một chút được chứ?
Mấy vị đệ tử liền nhìn Dương Tử, hắn cũng gật rồi họ cũng trở về vị trí của mình. Đi dần ra ngoài Dương Tử mỏi hỏi:
- Ngươi không thể nhìn thấy ta?
Cơ Minh quay sang nhìn chằm chằm vào hắn rồi liền đáp:
- Không chắc lắm nhưng ngài không thuộc về nơi này dúng chứ?
Dương Tử thấy lòng có chút buồn liền quay đầu đi mà nói:
- Cứ coi vậy cũng được, chắc nó cũng đúng đấy!
Cơ Minh cũng nhìn lại hắn một hồi, sau hắn cũng cười mà nói:
- Hahahaha chắc nó cũng không sai đâu.
Đột nhiên Dương Tử và Cơ Minh liền nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra ở võ trường. Cơ Minh cũng dùng bí thuật dịch chuyển hai người họ đến nơi. Vừa đặt chân đến họ chỉ thấy nó là một đỗng đổ nát, còn Triều Minh thì nằm một cục ở giữa đống đổ nát. Dương Tử vội vàng chạy đến hỏi hang Triều Minh:
- Nhóc đần này! Ngươi có sao không vậy?
Chỉ thấy Triều Minh ngồi dậy tay thì xua xua đâu thì lắc lắc cố nói:
- Ta không sao huynh không cần lo!
Cơ Minh cũng dùng nhãn lực của mình nhìn qua Triều Minh một lượt. Hắn nhìn xong cũng nói:
- Không sao đâu! Cơ thể hắn chỉ bị xước xát một chút thôi!
Dương Tử nghiêng đầu hỏi Cơ Minh:
- Ngươi còn biết khám bệnh á?
Cơ Minh cũng đáp:
- Nhìn được xuyên cơ thể thôi, lúc đó còn chưa đủ trưởng thành. Sau này mới học chút y đạo, cũng là đẻ kiếm chút cơm thôi.
Dương Tử cũng đưa hắn đến hậu viện của mình, hắn dót cốc trà cho cơ minh rồi nói:
- Ngồi đây nói chuyện chắc sẽ hợp lý hơn đấy! Mà nếu ngươi giỏi tính toán như vậy thì muốn cùng ta lật đổ Diệp Thiên Tông không. Ta có chút hoài bão, ta muốn ghép Thất Vực lại giống như thời thượng cổ và đưa nó vươn thật xa. Thế ngươi có muốn đi cùng ta không?
Trở lại nửa canh giờ trước, Dương Tử đang thua thảm hại trong cờ đạo hắn rất tự tin. Thậm chí Cơ Minh chẳng dùng thiên nhãn, và Dương Tử thua liên tiếp hơn ba mươi trận cờ. Lúc ván thứ 30 Cơ Minh hạ cờ xuống mà nói:
- Ta có thể nhìn ra thế thới này bị hủy diệt, ta cũng có thể nhìn thấy vận mệnh của mình ngài. Là ta chẳng thể thấy thứ gì, không lẽ ngài là con của thiên đạo chăng?
Sau đó là mà dụ dỗ Cơ Minh về đội của Dương Tử, hắn cũng nói thêm:
- Thất Đại Đất Tổ cũng chỉ là tiểu thế giới thôi, ta muốn đưa Sát Phạt Điện đi xa hơn nữa. Để cả cái cổ giới này biết đến tên ta, một kẻ cà chúng cho là thấp kép. Vậy ngươi có muốn đi cùng ta không Cơ Minh?
Cơ Minh cũng ha chén trà xuống mà nói:
- Con người ta vốn không thích tranh đâu, nhưng một kẻ đến cặp mắt được cho là có thể thôi diễn ra mọi thứ. Vậy mà kẻ đó lại khiến ta không thể thấy được thứ gì, con người ta cũng rất hiếu kì đây! Thế thì đi cùng ngài vậy!
Phía Diệp Thiên Tông lại có động tĩnh, lại là cột sáng màu xanh bắn lên trời. Diệp Huyền lúc này cũng đã mất đi một cánh tay. Hắn đấm tay xuống đất gào lớn:
- Ta không thể chịu dừng lại ở đây được! Ta chắc chắn sẽ luyện hoá được ngươi!
Lúc bày ở một nơi toàn tuyết nhưng lại muồn vàn luồn khí từ đầu đó toả ra. Đó là Âm Tà và một kẻ nào đấy đánh nhau, vậy mà Âm Tà rơi vào thế hạ phong. Con kẻ kia đang cười một cách điên dại!