Lưu Lam Nhược hành lễ theo quy củ, có phần hơi cứng ngắc.
Đai tiểu thư Lưu gia tất nhiên lễ tiết là không thể thiếu.
Nhưng vì nàng ta từ nhỏ học khôn, được mẫu thân tự tay dạy dỗ.
Cái gì gọi là nịnh trên đạp dưới, biết nhìn sắc mặt.
Cái gì gọi là dựa vào cây cao, chọn cành đậu vững chãi.
Mượn đao giết người… Mỗi một thứ đều được mẫu thân của nàng ta chỉ bảo.
Mười sáu tuổi, Lưu Lam Nhược đã biết dụng tâm lương khổ, làm thân với Công chúa đương triều.
Chính vì dựa vào Công chúa, một đường thuận lợi, cả đời nàng ta ngoại trừ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng chưa từng thực sự hành lễ với ai.
Hoàng Uyển Như nhìn Lưu Lam Nhược cứng ngắc hành đại lễ với mình, khóe miệng nhếch lên ý cười, cảm giác vô cùng có thành tựu.
Nàng lên tiếng: “Lưu đại tiểu thư, miễn lễ đi.”
Trong lòng Lưu Lam Nhược không phục, dựa vào đâu trước giờ luôn thuận lợi.
Công chúa cao cao tại thượng cũng nghe theo nàng ta, sao giờ lại như thế chứ: “Công chúa, thần nữ…”
Lý ma ma rất biết nhìn sắc mặt chủ tử, là một lão nhân lăn lộn trong cung hơn mấy chục năm có gì bà chưa thấy?
“Lưu đại tiểu thư, thỉnh người dời gót ngọc.
Hôm nay, có thể là cả tháng này, Công chúa sẽ phải học lễ tiết Thiên gia.
Còn có phải nhập học cùng Thái tử, mong Lưu đại tiểu thư hiểu cho.” Lời nói vô cùng lễ phép khách sáo.
Đây có ý đuổi khách, nhưng lý do này làm cho Lưu Lam Nhược một tháng tới không thể nào tiến cung tìm Công chúa được.
Còn nếu nàng ta tiến cung thì tìm ai chứ?
Mê hoặc Thái tử hay Hoàng tử nào?
Hoàng hậu lại chỉ có Công chúa Uyển Như là hoàng trưởng nữ, nàng ta dám tìm Công chúa khác sao?
Nuốt lại lời muốn nói trong lòng, Lưu Lam Nhược hành lễ rồi xin lui.
Trong lòng Hoàng Uyển Như vô cùng dễ chịu, nhiều năm làm âm hồn nhìn thấy Lưu Lam Nhược tự đắc, chỉ cần nàng ta khó chịu nàng liền thấy thoải mái.
Lòng dạ nàng nhỏ nhen ác độc thì sao? Cũng không thể mang danh lương thiện rồi bị chà đạp mãi được.
Hoàng Uyển Như lúc này mới thong dong dùng bữa.
Lưu Lam Nhược sau khi ăn mệt trong cung Phúc Kiến thì tức giận trong lòng.
Nàng ta không hiểu đã làm gì không đúng, sao Công chúa lại có thái độ xa cách như thế.
Nha hoàn Tiểu Thu nhắc nhở nàng ta thì Lưu Lam Nhược mới tiết chế, không dám tỏ thái độ khi còn ở trong cung.
Nhưng vừa lên xe ngựa nàng ta đã trút giận lên đồ đạc trong xe, mọi thứ đều bị nàng ta vứt dưới chân chà đạp: “Tiện nhân, nàng ta nghĩ nàng ta là cái thá gì, nếu không phải chui ra từ bụng Hoàng hậu thì có cái gì hơn ta chứ.”
Tiểu Thu sợ hãi, liều mạng kéo tiểu thư nhà mình lại: “Tiểu thư, nhỡ có người nghe thấy thì mang vạ đấy.”
Lúc này, Lưu Lam Nhược đã dần bình tĩnh lại: “Trở về phủ, ta muốn gặp mẫu thân.”
Về đến Lưu gia, Lưu Lam Nhược đã nhanh chóng đi đến viện của mẫu thân, kể lại mọi chuyện trong cung, nàng ta muốn nhờ mẫu thân chỉ điểm.
Những chuyện hôm nay vượt quá nhận thức của nàng ta rồi: “Con có làm gì phật ý Công chúa mà bản thân con không biết?”
Lưu Lam Nhược nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn một mực lắc đầu: “Không có.
Nữ nhi một lòng nghe theo lời mẫu thân, vẫn luôn ở bên tai thổi gió, không hề có gì cả.”
Tống thị nhíu mày, bà xuất thân là thứ nữ con vợ kế của Tống gia.
Từ nhỏ, Tống Liêu Đan đã bị cuốn vào vòng xoáy gia đấu, trạch đấu.
Những thủ đoạn kia chính là một tay bà ta bồi dưỡng nữ nhi.
Ngồi ở vị trí chủ mẫu Lưu gia nhiều năm không chuyển, bản lĩnh cũng không phải thấp.
Nhưng bà ta lại có khuyết điểm, thủ đoạn kia chỉ dùng trong gia đình quan gia.
Động vào Thiên gia, thì đó là chuyện khác.
Một đời trước thuận lợi vì Hoàng hậu bao che Công chúa, không muốn Hoàng Uyển Như phải bị cuốn vào thứ dơ bẩn.
Nhưng một kiếp này, có lẽ không còn thuận lợi rồi.
Người sống trong hoàng cung, không ai là cừu cả, họ chính là hổ, mãnh hổ thống trị.
“Chuyện Công chúa ngã vào hồ hôm đó, con có phần không?” Tống thị nhíu mày suy nghĩ, chợt hỏi.
“Nữ nhi… nữ nhi thực sự không biết việc này.” Trong lòng Lưu Lam Nhược có chút căng thẳng, thật ra hôm đó chính nàng ta gạt chân Lãnh nhị tiểu thư, khiến nàng kia nhào về phía trước làm ngã Công chúa.
Thật sự nàng ta muốn Lãnh nhị tiểu thư bị Công chúa trách phạt, chỉ đơn giản vì Lãnh nhị tiểu thư chiếm hết ưu thế, còn làm cho Lưu Lam Nhược xấu mặt trong cuộc tranh tài hôm ấy.
Nàng ta không ngờ lại làm Công chúa bị ốm nặng như vậy, nhưng chuyện nàng ta làm chắc chắn không ai biết được.
Dù sao Lưu Lam Nhược có thủ đoạn bậc nào cũng chỉ là một nữ hài tử mười sáu tuổi, vẫn chưa có sự thuần thục của một nữ tử trưởng thành.
Tuy có chút học khôn, thủ đoạn cao minh nhưng đó chỉ là so với những nữ hài tử cùng lứa.
Trong mắt những người khác, thủ đoạn kia quá mức vụng về.
Tống thị im lặng một lúc như nghĩ ra gì đó.
“Chẳng phải con nói có Lý ma ma bên cạnh Hoàng hậu đã đến cung Công chúa sao?”
Nghe vậy, Lưu Lam Nhược trong lòng khó hiểu hỏi lại: “Đúng vậy.
Sao thế mẫu thân?”
“Theo ta thấy, Hoàng hậu đang muốn dạy bảo Công chúa, suy cho cùng nữ nhi nhà ai mà không phải học khôn một ít.
Cho nên, với người ngoài Công chúa sẽ không vị nể với con.” Dừng một chút, Tống thị kéo tay nữ nhi lại gần, cười hiền từ nói tiếp: “Con tìm thời cơ thích hợp, chỉ đơn thân gặp Công chúa, lúc đó sẽ rõ ràng thôi.”
Ánh mắt Lưu Lam Nhược sáng lên, dường như hiểu ra.
Nàng ta cảm thấy mẫu thân nói đúng, dù sao trước mặt mọi người cũng không thể làm oai một chút.
Trong lòng nàng ta lại âm thầm lên kế hoạch, mà Tống thị bên này nhìn thấy nữ nhi dạy một biết mười lại càng hài lòng không ít.
Phía bên này, Hoàng Uyển Như theo Lý ma ma học được không ít, từ cách quản sự trong cung, trong gia tộc cho đến những thủ đoạn, âm mưu ám toán phía sau.
Nàng cảm thấy mình vẫn rất ngây thơ: “Lý ma ma, ta có một chuyện mong bà chỉ điểm.
Chuyện hậu trạch kia ta thấy chỉ là tranh giành lợi ích, quyền lực, nhưng với chính sự trên triều thì sao?”
Hoàng Uyển Như cảm thấy hiểu những thủ đoạn kia vẫn chưa đủ, nàng cần là cường đại.
Muốn cường đại phải thực sự có thực lực, nắm được quyền lực trong tay.
Mà nàng chỉ là Công chúa, cái gì cũng không có.
Chỉ có sự sủng ái từ Phụ hoàng cùng Mẫu hậu thì làm sao có thể bảo vệ được họ.
“Công chúa, người có thể theo học cùng Thái tử.
Thân phận của người dù sao cũng khác xa những vị Công chúa khác.” Lý ma ma khom người chậm rãi chỉ điểm.
“Thật sao? Ta có thể sao?” Ánh mắt nàng lóe lên tia ngạc nhiên, phải biết ở Tề Lâm quốc tuy không đến mức khinh thường nữ nhi.
Nhưng việc nữ nhi được đến lớp nghe giảng về chính sự là thực sự không có.
“Người đã quên.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu từng vì người quá dính Thái tử mà đặc cách cho người cùng Thái tử học về chính sự.
Chỉ là người chỉ chịu được hai ngày thì…” Lý ma ma từ từ giải thích, đến phía sau thì bỏ lửng.
Theo trí nhớ của Hoàng Uyển Như thực sự có việc này, Liễu thái phó kia quá mức nhàm chán, nàng là chịu không nổi nhàm chán nha: “Đúng vậy.
Lý ma ma, chuẩn bị đi, chúng ta đến gặp Thái tử ca ca.”
Nàng tạm thời bày ra bộ dạng điêu ngoa tùy hứng, dù sao nàng nói gì thì không ai có thể tin triều đại sẽ thay đổi chỉ vì lỗi lầm ngu xuẩn của nàng.
Chưa kể, nói ra chẳng khác nào tự nhận nàng là hồn ma, vậy thì mọi người lại gọi nàng là yêu quái nha.
Vẫn là làm theo cách của nàng thôi..