Nhưng Hoàng Uyển Như không ngờ nhất chính là vừa đến Đông cung, lại thấy Lục U đang bê trên tay ít hoa quế cao.
Tậm trạng vui vẻ của Hoàng Uyển Như trùng xuống.
Lục U này chính là nha hoàn thân cận với Thái tử ca ca, chỉ xếp sau tiểu Hắc tử.
Nàng ta mộng làm phượng hoàng, muốn một bước lên mây.
Không biết bao lần thiết kế để được cùng với Thái tử ca ca thành mộng đẹp, chỉ là bị Lưu Lam Nhược hóa giải tất cả.
Nói ra cũng trùng hợp, vì Lưu Lam Nhược một lòng muốn leo lên người Thái tử ca ca, vô tình lại thành cánh tay đắc lực giúp nàng dẹp hết đám tỳ nữ có ý đồ xấu.
“Lục U, ngươi đứng đây làm gì? Điểm tâm có rồi thì cứ đưa vào đi chứ.” Hoàng Uyển Như cố ý hỏi khó, nàng muốn xem Lục U này thủ đoạn đến đâu.
Theo nàng nhớ, Lưu Lam Nhược tốn khá nhiều công sức mới kéo Lục U này xuống thế hạ phong.
Thủ đoạn cao minh nha!
Lục U nhìn thấy Công chúa thì vô cùng chột dạ, cúi đầu tìm cớ: “Bẩm Công chúa, nô tỳ sợ làm phiền Thái tử… Hình như… Thái tử...đang đọc sách.”
Không chỉ Hoàng Uyển Như mà Lý ma ma cũng nhìn ra Lục U khác thường: “Vậy ngươi cứ đứng đây chờ đi, ta vào trong xem sao.
Nếu Thái tử ca ca đọc sách xong ta sẽ cho người gọi ngươi.”
Nháy mắt với Lý ma ma, nàng lại hắng giọng: “Lục U, ngươi cứ đứng đó, Lý ma ma cũng sẽ đứng cùng ngươi.”
Hiểu ý chủ tử, Lý ma ma mỉm cười nghiêm chỉnh đứng trước cửa, xoay người đối diện Lục U.
Nói là đứng cùng thực ra là đang nhìn chằm chằm Lục U.
Trong lòng Hoàng Uyển Như cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng âm thầm khen ngợi Lục U.
Tuy nói Lục U là tỳ nữ nhưng so với người khác cũng là hơn một bậc, nàng ta cũng chưa bao giờ thất lễ trước mặt quý nhân hay chủ tử.
Đúng là tuân thủ quy củ sẽ không ai làm gì được!
Hoàng Uyển Như thoải mái ra vào Đông cung, ai trong Đông cung cũng biết Thái tử rất cưng chiều hết mực vị Công chúa này, nên trên dưới Đông cung thấy Hoàng Uyển Như cũng như thấy Thái tử.
“Ca ca, muội cần huynh giúp…” Giọng điệu của nàng gấp gáp.
Thái tử đang ở thư phòng, đặt cuốn sách trên tay xuống, ánh mắt sủng nịch nhìn Hoàng muội của mình: “Muội vẫn không quy củ gì cả, Lý ma ma bên cạnh muội trở thành dư thừa rồi.”
Nhìn Thái tử ca ca vẫn luôn cưng chiều mình ở ngay trước mặt, cảm giác có chút mơ hồ.
Lòng nàng có chút căng thẳng, dù sao là nàng đang lợi dụng sự sủng ái của Thái tử ca ca.
“Muội suy nghĩ rồi, muội sẽ đi học cùng huynh.
Muội muốn cường đại, thật sự cường đại, để bảo vệ huynh, bảo vệ Phụ hoàng cùng Mẫu hậu… còn có…” Như vô thức Hoàng Uyển Như muốn nói hết lòng mình, nhưng nàng chợt dừng lại, nhìn Thái tử ca ca.
“Huynh nghĩ muội chỉ là nhất thời ham vui đúng không.” Thái tử nhìn Hoàng Uyển Như, cảm giác khí chất trên người Hoàng muội của mình vô cùng khác.
Nhìn như một tiểu tinh linh, lại thấp thoáng có khí chất vương giả.
Thái tử cười ấm áp nói: “Muội muốn sao cứ vậy đi.
Trưởng Công chúa không thể cái gì cũng không biết.”
Ánh mắt sủng nịch lại càng làm cho Hoàng Uyển Như đau lòng.
Một ca ca yêu thương nàng như vậy, lại bị hủy bởi Lưu Lam Nhược, đời này nàng thề một lòng bảo vệ hoàng huynh.
Thái tử chỉ đơn giản nghĩ rằng Hoàng muội của mình đã thông suốt, muốn hiểu biết hơn một chút không phải là chuyện xấu, tránh cho sau này bị nhà chồng lợi dụng.
Bỗng nhiên, Hoàng Uyển Như chuyển đề tài: “Hoàng huynh, muội thấy Lục U kia có chút tư chất, huynh có… e hèm… huynh có muốn nạp nàng ta không?”
Vừa nghe được như vậy, Thái tử nhíu mày nhìn muội muội này một cách khó hiểu: “Từ khi nào muội lại quan tâ m đến chuyện này?”
“Muội không quan tâm lại không được rồi.
Lục U kia của huynh cứ đứng ở trước cửa, muốn muội không thấy cũng rất khó.” Vẻ mặt Thái tử có chút khó hiểu.
Nhưng cũng không trách vị Thái tử này, từ nhỏ đã đi theo Phụ hoàng học bao nhiêu việc quốc gia đại sự, mà hắn lại chưa một ngày được ai nói rằng cuộc chiến hậu trạch còn gian nan hơn cả việc xử lý quốc gia đại sự.
‘Đừng ngoài cửa?’ Thái tử âm thầm suy nghĩ.
Thái phó không dạy, Phụ hoàng không nhắc, Mẫu hậu luôn ân cần với hắn.
Tấm gương Phụ hoàng phía trước, hắn chưa từng ý thức cuộc chiến hậu trạch sẽ cam go thế nào, nữ nhân muốn leo lên giường hắn có bao nhiêu đáng sợ.
Đây cũng chính là lý do mà đời trước hắn chỉ là một tên vua bù nhìn.
Thái tử vẫn mơ hồ hỏi: “Là thế nào?”
“Xem ra người cần Lý ma ma là huynh nha.
Hoàng huynh, muội biết huynh luôn ở vị trí người người thèm khát, huynh có nghĩ ai đó sẽ lợi dụng huynh để đạt lợi ích?” Hoàng Uyển Như vẫn muốn kiên trì cho người ca ca này hiểu một chút.
Ánh mắt Thái tử hiện lên tia kinh ngạc nhìn muội muội nhỏ bé trước mặt.
Nàng bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể nói ra lời này.
“Các ngươi lui ra ngoài đi.” Sau khi chắc chắn không còn ai, Thái tử mới thả lỏng, nhìn muội muội mình, vừa trách vừa mang chút cưng chiều.
“Muội là nữ tử chưa thành thân.
Sao lại nói ra lời này, ai đó nghe được sẽ rất rắc rối cho muội.”
Hoàng Uyển Như tức chết mất, nói cả buổi, bóng gió một hồi thì Hoàng huynh này của nàng lại nghĩ đi đâu thế chứ: “Ta không nói nhiều với huynh.
Lý ma ma hôm nay cứ lưu lại đây đi, huynh sẽ hiểu.”
Dứt lời Hoàng Uyển Như giận dỗi bỏ đi.
Thái tử nhìn bóng lưng của nàng thì thở dài.
Cảm thấy mình có thể cảm nhận nhầm rồi, muội muội vẫn là tùy hứng như thế: “Tiểu Hắc tử, nghe theo lời Công chúa.
Sắp xếp cho Lý ma ma đi.”
Tiểu Hắc Tử nghe hiểu ý Công chúa.
Hắn ta cũng hiểu ý tứ trong đó, chỉ là Thái tử luôn ở vị trị quá cao, không nhìn thấy hết được tiểu nhân bên dưới.
Nhưng có lẽ cách này của Công chúa sẽ giúp chủ tử nhà mình.
Hắn đáp: “Vâng, Thái tử.”
Hoàng Uyển Như đi ra ngoài, giao phó Lý ma ma, rồi cùng Thiên Thiên đến thỉnh an mẫu hậu.
Trước khi đi nàng còn cố ý liếc qua Lục U, Lý ma ma hiểu ý nàng, cúi đầu quy củ như muốn nói nàng yên tâm.
Cung Thái Thượng là nơi ở của Trung cung Hoàng hậu.
Hoàng Uyển Như nhìn tấm bảng đề chữ Thái Thượng, trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Nàng điều chỉnh cảm xúc quy củ đi vào thỉnh an, Thiết Tử nhìn thấy Công chúa thì vội vàng vào bẩm báo, cảm giác có chút lạ lùng.
Ngày thường Công chúa sẽ không quy củ như thế, nghĩ tới Lý ma ma lại cảm thấy vẫn là Lý ma ma có cách.
Hoàng hậu nghe thấy Công chúa đến thỉnh an thì nhanh chóng để nàng vào.
Hoàng Uyển Như thở nhẹ, hành lễ quy củ.
“Hoàng nữ của ta không cần hành lễ.”
“Mẫu hậu, để nữ nhi hành lễ với người.” Nói rồi không cho ai có cơ hội ngăn cản, tự mình hành đại lễ.
Vốn dĩ kiếp trước dưới sự cưng chiều của mọi người nàng chưa bao giờ hành lễ với ai, hiện tại nàng phải làm cho tốt.
Mắt nàng ửng hồng vì chua xót.
“Hoàng nữ của ta, sao con lại khóc? Là ai ức hiếp con?” Nhìn thấy nhi nữ bảo bối mắt ứng hồng, Hoàng hậu gấp đến độ không để ý tới phong thái.
“Nữ nhi không sao.
Chỉ là thấy Mẫu hậu khỏe mạnh, nữ nhi cảm thấy mình bao lâu này quá vô tâm, không làm gì cho Mẫu hậu còn làm Mẫu hậu bận tâm.” Nàng kiếm cớ giải thích.
Hoàng Hậu ra hiệu cho Hoàng Uyển Như lại gần, nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi với bà: “Hoàng nữ, con biết đến ta là đủ.
Không cầu mong gì hơn, nhìn bộ dạng của con thì Lý ma ma rất hữu dụng nha.”
Nhìn thấy Mẫu hậu cười hiền từ với nàng, lòng Hoàng Uyển Như càng trở nên kiên quyết hơn: “Mẫu hậu, nữ nhi để Lý ma ma ở lại chỗ Hoàng huỳnh rồi.”
Nghe vậy thì Hoàng hậu nhíu mày: “Làm càn.
Thái tử sao lại cần tới Lý ma ma.”
“Mẫu hậu, người không thấy xung quanh Thái tử luôn có ong bướm sao? Ngay cả con còn nhìn ra, ca ca lại không thấy.
Ca ca mới là ngốc.” Hoàng Uyển Như hợp lý mà nói.
Nhìn cách nói chuyện của nữ nhi, Hoàng hậu nhíu mày sâu hơn.
Nữ nhi của bà vô tư vô tri, biểu lộ đến mức nữ nhi thấy rõ như vậy, xem ra vị trí Đông cung có nhiều người để ý rồi: “Những chuyện này, con thấy là được.
Không cần nói linh tinh.
Con về cung đi, ta có chuyện cần làm.
Ngày mai đến dùng bữa cùng Mẫu hậu.”
“Vâng, nữ nhi cáo lui.” Hoàng Uyển Như quy củ hành lễ.
Lòng Hoàng Uyển Như biết, chỉ cần đánh động, Mẫu hậu sẽ tự biết cách, trong cung này ngoài Phụ hoàng thì có ai còn lớn hơn Hoàng hậu chứ.
Nàng sẽ nhìn kỹ và học theo..