“Ưm… không…” Tô Ngọc Cầm muốn đẩy anh ra nhưng lại không thể vì Dương Kỳ đã chui vào bên trong.
Đầu lưỡi linh hoạt khiến cả người cô trở nên vô lực.
Cô nhắm chặt hai mắt lại điều này càng làm cho xúc giác trở nên nhạy bén.
Từng chuyển động của anh khiến cô xấu hổ đến mức cả người đỏ như một con tôm luộc.
Cô muốn tránh thoát nhưng lại bị anh giữ chặt, kh0ái cảm và ngượng ngùng đan xen giày vò khiến Tô Ngọc Cầm chỉ có thể cứng còng chống đỡ.
Dương Kỳ dùng tay nắm lấy tay cô, cơ thể càng tiến sát hơn đến nơi ngọt ngào ấy.
Anh nhẹ nhàng vuốt v e, cưng chiều, anh vẫn nhớ lần đó cô đau đến nỗi nhăn mày lại.
Lần này anh muốn để cô chuẩn bị thật sẵn sàng.
“A… Không… Muốn… Chịu… Không được…” Tô Ngọc Cầm nhanh chóng chịu không nổi, k1ch thích nhường này khiến cô hơi hơi co rút cơ thể lại.
Hơi thở ấm nóng cùng chiếc lưỡi như con rắn kia khiến cô vừa yêu vừa hận.
“Hu hu hu! Không… không chịu được nữa rồi!” Cô nức nở, cầu xin anh muốn anh buông tha.
Tuy nhiên Dương Kỳ lại ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cô, mật ngọt của cô khiến anh như muốn phát điên.
Bảo bối của anh ngọt ngào như vậy, sao anh lại có thể buông tha cô được.
Sau hơn vài động tác điêu luyện, Tô Ngọc Cầm nhanh chóng đi lên kh0ái cảm hạnh phúc.
Cô vô lực buông tay Dương Kỳ ra, nằm trên giường thở d ốc.
Dương Kỳ rời khỏi nơi ấy, anh chăm chú quan sát gương mặt vừa đạt đến tình triều kia của cô.
Khẽ cười một tiếng, Dương Kỳ có chút vui sướng vì làm cô hạnh phúc như vậy.
Bọn họ thực sự rất hợp nhau, anh nghĩ!
“Bảo bối, em thực xinh đẹp! Thật ngọt ngào!” Dương Kỳ ở bên tai cô khẽ cắn, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tô Ngọc Cầm đỏ ửng lên.
Dưới tình trạng này Tô Ngọc Cầm không phân biệt được rốt cuộc anh nói ngọt ngào là thứ gì.
Trong lúc này, Tô Ngọc Cầm có chút mơ màng nhớ tới lần đầu bản thân tham gia đóng phim chỉ cầm tay bạn diễn nam cũng xấu hổ.
Vậy mà hiện tại cô bản thân đã bị Dương Kỳ làm cho đen tối đến mức không thể quay đầu lại.
Dương Kỳ vuốt v e đôi tai đỏ ửng của cô, tai cô dày và khá to, sờ vào cảm giác vô cùng thích.
Chuyện anh thích nhất ngoài nắm tay cô chính là vuốt v e đôi tai này.
“Ngọc Cầm, anh muốn vào! Nếu đau em liền cắn tay anh được không?” Bên dưới của cô tuy rằng vẫn còn hẹp nhưng trải qua k1ch thích như vậy cùng với chất xúc tác, khi anh đi vào cô sẽ không quá đau.
Đi vào? Đi vào đâu? Tô Ngọc Cầm vẫn chưa lấy lại được tinh thần, nghe anh nói sẽ đau liền có chút muốn rụt người.
Tuy nhiên biết đau thì có thể cắn anh, cô liền mỉm cười gật đầu đồng ý.
Dương Kỳ cúi đầu cười khẽ, anh biết bảo bối còn chưa biết anh vừa nói cái gì nhưng như vậy cũng tốt không biết sẽ không sợ hãi.
Vì thế Dương Kỳ khẽ chuyển động thắt lưng đặt tiểu Dương Kỳ ở gần nơi ngọt ngào mềm mại kia khẽ ma sát.
“Ưm…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ngọc Cầm nhăn lại, cái miệng nhỏ hé mở phát ra âm thanh r3n rỉ mềm mại.
Cùng với âm thanh kia là tiếng thở dài của Dương Kỳ.
Vật n@m tính nhân lúc đó đã toàn bộ đi vào trong cơ thể của Tô Ngọc Cầm.
Hình ảnh k1ch thích này khiến cả người Dương Kỳ căng cứng, vật n@m tính không khỏi nhảy lên trong cơ thể của Tô Ngọc Cầm.
"Chết tiệt, em kẹp anh chặt quá! Thả lỏng một chút nếu không anh sẽ không nhịn được mất.”
Động tác cùng lời nói của anh làm Tô Ngọc Cầm ngượng ngùng muốn lùi lại.
Bàn tay to của Dương Kỳ nhanh chóng ôm lấy cơ thể của Tô Ngọc Cầm, anh ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi môi ấm nóng lại gần sát bên tai cô.
“Mở mắt, nhìn anh! Bảo bối!” Dương Kỳ rất thích bộ dáng cô lúc này, khuôn mặt thanh thuần vì tình mà ửng hồng, hiện ra thần thái xinh đẹp khó tả.
Tiếng cười khẽ truyền vào tai càng khiến Tô Ngọc Cầm trở nên mẫn cảm.
Phía dưới không tự chủ được mà co rút lại làm Dương Kỳ hít một hơi.
“Báo bối, em muốn giết anh sao? Cho dù yêu thích nó như vậy cũng không cần quá gấp gáp, anh nhất định sẽ thỏa mãn em.” Dứt lời, Dương Kỳ liền chuyển động một cách chậm chạp, nhờ có mật ngọt kia mà việc di chuyển khá thuận lợi.
Anh vừa động vừa quan sát nén mặt của Tô Ngọc Cầm, thấy cô dần dần thích nghi thì từ từ tăng tốc độ.
“Ưm… chậm… nhẹ… một chút!” Cô níu lấy cánh tay của anh, thân trước khẽ cong lên tạo nên một độ cong quyến rũ.
Cần cổ trắng nõn nhẹ nhàng phơi bày trước mặt Dương Kỳ.
Biểu tình mị hoặc, ngọt ngào khiến cho Dương Kỳ thần hồn điên đảo, làm cho hình tượng luôn luôn lãnh khốc, khôn khéo của anh hoàn toàn bị hủy trong tay cô.
Anh cúi người hôn lên đôi môi cô, hai chiếc lưỡi hòa quyện vào nhau.
Nước bọt nhiều đến mức không kịp nuốt chảy dọc theo cổ Tô Ngọc Cầm.
Dương Kỳ vội vàng theo đuổi để lại từng nốt dâu tây đậm nhạt ở những nơi mình đi qua.
Động tác phía dưới cũng không hề chậm lại.
Anh rút ra đâm vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt.
Tiếng va chạm hòa cùng tiếng nước khiến người khác xấu hổ.
May mắn giường của Tô Ngọc Cầm vô cùng chắc chắn nếu không chúng ta nhất định còn được thưởng thức tiếng cọt kẹt vang lên.
“Dương… Dương Kỳ… ngừng… ngừng lại! Em… em không… chịu được! Sẽ… sẽ chết!” Tô Ngọc Cầm thở d ốc, cả người cô bị anh va chạm đến tê dại.
Toàn thân run run, mỗi một cái vuốt v e của anh đều có thể gây cho cô cảm giác vô cùng sung sướng.
Nghe vậy Dương Kỳ không khỏi vui mừng, tuy rằng kinh nghiệm thực chiến chưa nhiều nhưng cả hai lần anh đều làm cho cô thỏa mãn.
Điều này khiến anh rất kiêu ngạo dẫn đến tâm tình vô cùng tốt.
Dương Kỳ thả chậm tốc độ, bàn tay to chuyển dời đến bộ ng ực mềm mại của Tô Ngọc Cầm.
Sau đó tạo ra vô số hình thù kì quái, quá nhiều k1ch tình, Tô Ngọc Cầm khóc lắc đầu, trong thân thể khoái hoạt chồng chất đến cực điểm, làm cho cô không thể chịu được.
“Dương Kỳ… A… Người ta không cần…”
“Bảo bối, em cần mà!” Dương Kỳ nhấc một chân của Tô Ngọc Cầm để lên vai tiếp theo nhanh chóng tăng tốc.
Anh mãnh liệt đâm vào hơn mười cái, cắn một ngụm lên nụ hoa Tô Ngọc Cầm, thân thể không nhịn được run rẩy, sau đó vật n@m tính phun ra chất lỏng ấm nóng vào sâu bên trong nơi m3m mại của Tô Ngọc Cầm.
“Ngọc Cầm, anh yêu em!”.