Hôm nay, Tô Ngọc Cầm theo Dương Kỳ đến phim trường để gặp đạo diễn Trần.
Tuy rằng bộ phim này cô đã không nhận nữa nhưng còn một số chuyện chưa giải quyết xong nên hôm nay đến hoàn thiện nốt.
Việc Thời Nguyệt được thay đổi làm diễn viên chính cô cũng không có gì bất ngờ.
Với năng lực hiện tại của cô ta để dành được vai diễn này một cách chân chính không phải dễ nhưng mà… Tô Ngọc Cầm nghĩ đến người có thể khiến đạo diễn Trần đồng ý chuyện này.
Cô lắc đầu, cho rằng bản thân suy nghĩ nhiều.
Tô Ngọc Cầm liếc mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh, với gia thế của anh thì không có gì phải lo lắng về vấn đề tiền bạc vậy tại sao anh lại đồng ý nhỉ? Cô có chút khó hiểu.
Hay là… anh và cô ta có gì đó với nhau mà cô không biết?
Dương Kỳ quay đầu nhìn cô gái nhỏ từ nãy đến giờ luôn dùng ánh mắt khó hiểu quan sát anh.
Đôi lúc anh thật muốn biết trong cái đầu nhỏ của cô rốt cuộc có những gì mà suy nghĩ luôn khó nắm bắt như vậy.
Dưới ánh mắt của anh, Tô Ngọc Cầm khẽ ho một tiếng rồi bẽn lẽn nở một nụ cười.
“Lát nữa, đi vào trong xe ngồi biết chưa? Trời nắng như vậy kẻo lát nữa xe đau đầu.”
Sáng nay sau khi ngủ dậy còn kêu đau đầu mà hiện tại mũ nón thì không đội.
Anh nhíu mày nhìn về phía trợ lý Vương, ra hiệu cho anh ta mang một cái mũ đến đây.
Lấy ô thì sẽ che nắng được nhiều nhưng mà cô cầm lâu sẽ mỏi tay nên chỉ có thể lấy mũ.
Tô Ngọc Cầm gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, hôm qua do ngủ muộn nên sáng cô mới đau đầu thôi.
Nhưng mà anh lo lắng như vậy cô sẽ không để uống phí sự quan tâm của anh.
Từ xa, Lâm Thạch đã chú ý đến người con gái đang mặc áo khoác màu đen cùng chiếc váy dài màu nâu đang ngồi ở phía xa.
Hắn ta thầm vui trong lòng, dốc sức tìm kiếm bấy lâu lại chẳng thấy đến khi cho rằng không còn hi vọng thì có lại xuất hiện trước mắt.
Đây chẳng phải là ý trời thì có thể được gọi là gì đây?
“Chúng ta sang bên kia chào hỏi!” Vốn định đưa Thời Nguyệt đến đây xong là rời đi nhưng hiện tại anh thay đổi ý định.
Cơ hội tốt để làm quen như vậy anh sẽ không để vuột mất.
Thời Nguyệt nghe vậy thì gật đầu, cô ta cũng có ý đó.
Vừa hay Tô Ngọc Cầm cũng ở đây, cô ta muốn xem xem phản ứng của Tô Ngọc Cầm sẽ ra sao khi biết hai người đang ở bên nhau.
Vì thế, khi mà ba người Dương Kỳ, Tô Ngọc Cầm và đạo diễn Trần đang nói chuyện hăng say thì hai bóng đen tiến đến cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Đạo diễn Trần, Dương ảnh đế, chị Ngọc Cầm!” Thời Nguyệt khoác tay Lâm Thạch cười tít mắt chào hỏi.
Đạo diễn Trần đưa mắt nhìn qua rồi gật đầu coi như đáp lại.
Ông cũng coi như có tiếng trong giới nghệ thuật nên đã từng tiếp xúc với Lâm Thạch, người này ông ta không dám đánh giá.
Vì thế sau khi chào hỏi qua loa liền đứng dậy rời đi.
Mà Lâm Thạch cũng không cản lại, mục đích của hắn là người khác.
Hắn đưa mắt nhìn cô gái mà hắn nhớ nhung mấy ngày nay.
Cô vẫn như lần trước hắn thấy, xinh đẹp, dịu dàng lại vô cùng thanh quý.
Khác hoàn toàn với vẻ đẹp diêm dúa của Thời Nguyệt.
Thực ra hắn cũng không biết hắn làm sao nữa.
Hắn khẳng định bản thân vẫn rất thích Thời Nguyệt nhưng trong tâm trí hắn lại luôn nhắc nhở rằng hắn không được bỏ lỡ người con gái trước mặt này.
“Hân hạnh được quen biết!” Lâm Thạch đưa tay đến trước mặt Tô Ngọc Cầm, nở nụ cười hắn cho là đẹp nhất.
Dương Kỳ không dấu vết cau mày, kẻ điên này hắn ta muốn làm gì đây? Anh liếc mắt nhìn Tô Ngọc Cầm một cái rồi đưa tay nắm lấy tay hắn ta: “Xin chào!”
Lúc này Lâm Thạch mới nhìn về phía Dương Kỳ, người này… dường như hắn ta đã từng gặp ở đâu đó! Nhưng sau đó hắn lại phủ nhận, một tên diễn viên quèn sao lại có thể gặp được hắn ta, có chăng cũng chỉ là thấy trên màn hình ti vi mà thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Thạch nắm chặt tay lại.
Hai người đàn ông âm thầm so sức mạnh.
Hắn cứ nghĩ rằng một người gầy gò như Dương Kỳ rất nhanh sẽ bị đánh bại nhưng không ngờ đau đớn trên tay khiến hắn phải rụt lại và nhanh chóng giấu tay vào trong túi quần.
Ở chỗ mọi người không thấy bàn tay hắn khẽ run nhẹ.
Hắn cau mày nhìn thẳng vào mắt Dương Kỳ, anh ta không sợ mình sẽ phong sát anh ta sao? Đúng là không biết lượng sức mình.
Tuy nhiên mặc kệ Lâm Thạch nhìn muốn thủng áo mình, Dương Kỳ lại hoàn toàn không quan tâm anh ta.
Việc anh quan tâm duy nhất là tâm trạng của bảo bối nhà mình.
Tô Ngọc Cầm nhìn Lâm Thạch trước mặt, hoàn toàn không ngờ được anh ta và Thời Nguyệt hiện tại đã quen nhau? Tất cả là trùng hợp hay là có sắp đặt? Ở kiếp trước, nếu cô không lầm là sau khi cô giới thiệu cô ta vào công ty giải trí của Lâm gia, họ mới quen biết sao? Chẳng lẽ do cô sống lại nên mọi chuyện đã thay đổi? Tuy nhiên Tô Ngọc Cầm lại cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng cho lắm.
“Chị Ngọc Cầm, Dương ảnh đế! Giới thiệu với hai người đây là bạn trai của em Lâm Thạch.” Ha ha, Tô Ngọc Cầm để tôi xem lần này không có Lâm Thạch làm chỗ dựa cô lấy gì để đi lên đ ỉnh vinh quang, lấy gì để người khác tung hô.
Hừ! Dựa vào một ảnh đế quèn như Dương Kỳ! Thời Nguyệt thầm khinh bỉ trong lòng.
Tuy nhiên Thời Nguyệt không biết chính là không phải Tô Ngọc Cầm dựa vào Lâm Thạch đi lên đ ỉnh vinh quang mà là ngược lại Tô Ngọc Cầm nhường lại vinh quang giành được cho Lâm Thạch.
Người ta thường có câu sau lưng một người đàn ông thành công luôn có một người phụ nữ.
Câu nói hoàn toàn đúng với kiếp trước của Tô Ngọc Cầm.
Kiếp trước cô dùng hơn năm năm lăn lộn trong giới giải trí mới có thể leo lên được vị trí Ảnh Hậu.
Nhưng vào thời kỳ đỉnh lưu nhất cô đã phải lòng Lâm Thạch.
Hắn ta lúc đó dùng mọi cách lấy lòng, yêu chiều cho dù cô từ chối bao nhiêu lần hắn cũng không hề nản lòng.
Từng bước từng bước tiếp cận, vì vậy sau hơn một năm Tô Ngọc Cầm một người luôn được ba mẹ bao bọc lại chưa từng yêu đương như cô nhanh chóng rơi vào bẫy của một tên có thủ đoạn tán gái như Lâm Thạch.
Sau đó hai người bắt đầu trải qua tình yêu ngọt ngào mặn nồng trong suốt hai năm tiếp theo.
Nhưng khi cô những tưởng bản thân là người phụ nữ hạnh phúc nhất vừa có sự nghiệp vừa có được cuộc sống hạnh phúc chuẩn bị đi tới hôn nhân thì một việc khủng kiếp đã xảy ra.
Cô chứng kiến người ngày mai sẽ kết hôn với mình kết hôn cùng một người phụ nữ khác đi vào khách sạn.
Mà người phụ nữ này không ai khác lại chính là đồ đệ mà cô dốc lòng dạy dỗ và yêu quý.
Mọi chuyện còn không dừng ở đó, ba mẹ của cô sau khi giúp nhà họ Lâm vay mượn một khoản tiền lớn thì bị người ta siết nợ.
Nhà họ Lâm nhanh chóng phủi sạch quan hệ, nói rằng chuyện này không liên quan đến bọn họ.
Còn nói rằng cuộc hôn nhân của cô và Lâm Thạch là do cô dùng cái thai trong bụng uy hiếp ép Lâm Thạch kết hôn.
Lúc đó cô mới biết hóa ra con mắt nhìn người của cô kém cỏi đến mức nào.
Hai người còn chưa từng vượt qua giới hạn thì rốt cuộc cô lấy đâu ra con để uy hiếp anh.
Cô đau lòng muốn quay đầu lại nhưng ông trời không có cô cơ hội.
Ông dùng phương thức tàn bạo nhất nói cho cô biết cô ngu xuẩn đến mức nào.
Ba mẹ cô bởi vì đến tìm Lâm Thạch đòi lại công đạo cho cô mà xảy ra tai nạn.
Không những thế người gây ra tai nạn không ai khác chính là anh trai của Lâm Thạch.
Tô Ngọc Cầm nắm chặt tay lại đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến khiến cô giật mình.
Lòng căm hận mà cô tưởng chừng như không còn kia hóa ra chỉ là bị cô ẩn giấu đi mà thôi.
Hiện tại gặp lại nó như một cơn bão lớn đổ ập vào bờ làm cho tất cả trở nên hỗn loạn.
Khi mà Tô Ngọc Cầm đang chìm trong suy nghĩ thì trong mắt mọi người cô chính là đang nhìn chằm chằm Lâm Thạch.
Điều này khiến mỗi người ở đây có một tâm trạng.
Thời Nguyệt thì khó chịu, trong lòng âm thầm mắng Tô Ngọc Cầm đê tiện.
Lâm Thạch lại cho rằng cô có phải bị vẻ đẹp của anh ta làm siêu lòng, hắn ta nghĩ lát nữa nên gặp riêng cô không? Càng nghĩ hắn ta càng cảm thấy vui vẻ, đau đớn mà Dương Kỳ gây ra cho hắn cũng hóa thành hư không.
Còn Dương Kỳ, anh nhìn vào góc nghiêng của Tô Ngọc Cầm, đưa bàn tay ra nắm chặt lấy tay cô.
Nếu đã đưa ra quyết định thì dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không buông tay.
Cảm giác bàn tay bị nắm lấy, Tô Ngọc Cầm đưa mắt nhìn lại.
Thấy người đó là Dương Kỳ, cô mỉm cười, nắm lại tay anh.
“Chúc mừng em!” Lời nói bình thản đến mức chính Tô Ngọc Cầm cũng phải giật mình.
Hóa ra bản thân cũng có thể dùng thái động bình tĩnh như vậy để đối mặt với kẻ mà mình hận đến mức không thể chôn sống.
Có lẽ là bởi vì… cô nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia.
Người đàn ông này đã khiến suy nghĩ của cô thay đổi.
“Dương Kỳ, đi thôi!”
Thái độ của Tô Ngọc Cầm khiến Thời Nguyệt tức điên, thấy hai người chuẩn bị rời đi thì nói lớn: “Chị Ngọc Cầm, chị không tò mò thân phận của Lâm Thạch sao?”
“Tôi phải tò mò sao?” Tô Ngọc Cầm nhìn thẳng vào mắt Thời Nguyệt.
Ánh mắt này khiến cô ta sợ hãi rụt một bước.
“Ngọc Cầm!”
“Không quen không biết, đừng gọi bậy!”.