“Cứ kiện đi, tôi không sợ bồi thường tiền.
”Cố Hàm Giang cười lạnh một tiếng, nói với hai người cảnh vệ viên: “Các anh trực tiếp đưa người đến đồn cảnh sát của trấn đi, làm theo trình tự bình thường là được.
”Suy nghĩ một chút, anh lại đi ra mở cốp sau, lấy từng thứ ở bên trong ra bên ngoài.
Tống Vân nhìn thấy, cũng cùng lấy với anh, nhưng vẻ mặt có chút phức tạp.
Hộp quà tặng đóng gói tinh tế đẹp mắt, bốn chai rượu vừa nhìn đã biết rất đắt tiền, còn có hộp lá trà! ! Một bên là mấy người nhà họ Lưu bị bắt đi, một bên là thứ tốt chưa từng trông thấy bao giờ, bà con vây xem không biết nên xem bên nào mới tốt.
Sau khi Hoàng Liên Hoa, Hoàng Quốc Trụ và Lưu Đại Phong đều bị vặn tay đưa lên xe, người nhà họ Tạ mới nhớ tới Tống Vân và Cố Hàm Giang.
Mặc dù bị nhìn thấy loại chuyện như vậy quả thật rất mất mặt nhưng phép lịch sự nên có thì vẫn phải có, huống chi bọn họ còn giúp đỡ nhà mình.
Vương Quý Chi cố gắng hết sức để làm dịu sắc mặt: “Để các cháu chê cười rồi, đây là các cháu về thăm cô của mình à?”“Không phải.
” Cố Hàm Giang trả lời vô cùng trực tiếp: “Chúng cháu tới cầu hôn.
”“Cầu hôn?”Vương Quý Chi sửng sốt, trên mặt những người khác của nhà họ Tạ cũng có ý kinh ngạc.
Nghe được lời này của Cố Hàm Giang, dân làng vây xem xung quanh lại hưng phấn lên trong nháy mắt.
Đây là lần thứ hai đến cầu hôn, hôm nay nhà họ Tạ cũng thật sự đủ náo nhiệt rồi.
Nhưng so với người nhà họ Lưu không biết xấu hổ, rõ ràng nhà này có thành ý hơn nhiều, chỉ riêng quà tặng đã chuẩn bị không ít.
Chờ đã!Chàng trai này là, là Cố Hàm Giang!Vừa rồi không phải còn nói Miêu Miêu bị nhà họ Cố từ hôn sao? Sao người ta lại mang theo nhiều đồ vật tới cửa cầu hôn như vậy?Tống Vân không ngờ Cố Hàm Giang sẽ trả lời trực tiếp như thế, nhưng nhớ tới những lời nói nghe được lúc trước, bà lại bừng tỉnh.
“Bác Tạ, Vệ Dân, Lập Xuân, lần này cháu tới, là chính thức đại diện nhà họ Cố, cầu hôn Miêu Miêu nhà mọi người cho Hàm Giang nhà chúng cháu.
”Lúc trước từ hôn là do bà đồng ý, cho dù là vì bồi thường con trai, bà cũng phải giúp nhà họ Tạ lấy lại mặt mũi.
Huống chi không nói tới cái khác, Tạ Miêu quả thật rất xuất sắc về mọi mặt, càng quan trọng chính là Hàm Giang thích.
Tống Vân xách theo đồ vật vô cùng nhiệt tình chào hỏi: “Hàm Giang không biết luật hôn nhân đã được sửa lại, hai ngày trước còn nói với cháu là muốn lập tức kết hôn.
Cháu thấy tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt, liền nghĩ chi bằng chính thức đính hôn trước, cũng có thể để bọn chúng yên tâm đi học.
”Người nhà họ Tạ hoàn toàn không ngờ rằng Tống Vân và Cố Hàm Giang là tới cầu hôn, nhưng bị Hoàng Liên Hoa làm loạn một trận, trái lại phản ứng cũng không lớn như vậy nữa.
Mắt thấy xe jeep đã mang ba người nhà họ Lưu đi rồi, Vương Quý Chi tiếp đón Tống Vân và Cố Hàm Giang: “Tiểu Tống và Hàm Giang vào nhà nói chuyện đi.
”“Vâng.
”Tống Vân và Cố Hàm Giang lập tức xách đồ vật lên, đi theo phía sau một đại gia đình nhà họ Tạ vào nhà.
Quần chúng vây xem thấy không còn náo nhiệt để xem, cũng sôi nổi quay về từng nhà, nhưng vẫn không nhịn được tò mò.
Lúc này nhà họ Cố đến cầu hôn, cũng không biết là cầm những thứ gì, nhìn trông có vẻ như đều rất có giá trị.
Chỉ có điều ba người nhà họ Lưu kia có lẽ phải gặp xui xẻo rồi, lúc này bị đưa đến đồn công an, còn không biết phải ngồi xổm bao lâu ở trong đó đâu.
Đặc biệt là Lưu Đại Phong kia, giở trò lưu manh, chậc chậc, ai bảo anh ta cái gì cũng dám nói.
Tạ Miêu cũng không ngờ Cố Hàm Giang nói phải về thôn Bắc Xá, thế mà lại vì cầu hôn.
Cô đỏ mặt lề mà lề mề đi ở cuối cùng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàm Giang một cái, lại liếc mắt nhìn Hàm Giang một cái nữa.
Cố Hàm Giang lạnh mặt, một tay xách rượu, một tay xách hộp quà tặng, nhưng không hề nhìn cô.
Đây là vì vừa rồi quá tức giận, còn chưa nguôi giận ư?Tạ Miêu suy đoán, thấy không ai chú ý đến mình, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Cố Hàm Giang.
Cố Hàm Giang nhạy bén cảm thấy đầu ngón tay của cô dường như không lạnh như trước kia, muốn hỏi một chút có phải cô uống thuốc không, nhưng nghĩ đến việc cô lại có thể chủ động muốn từ hôn thì cứng rắn nhịn xuống, tiếp tục sa sầm mặt cứ như cả thế giới đều đang nợ anh tám trăm vạn.
Tạ Miêu có chút không thể hiểu được.
Cho dù anh tức giận, hẳn là phải tức giận với người nhà họ Lưu chứ, không nên không phản ứng với cô nha.
Nghĩ như vậy, khi vào cửa thì cô không chú ý lắm, suýt nữa vướng chân vào bậc cửa ngã lộn nhào.
Cố Hàm Giang phát hiện, vội vàng với tay đỡ cô một cái: “Em không thể nhìn đường cẩn thận à?”.