TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 327



Giọng điệu cứng nhắc, còn có chút hận sắt không thành thép, nhưng ý quan tâm trong lời nói lại rất rõ ràng.“Anh làm sao vậy?”Tạ Miêu cầm tay anh, mới vừa nhỏ giọng hỏi một câu, Tạ Vệ Dân ở phía trước đột nhiên quay đầu lại.Cô ngượng ngùng rút tay lại, Cố Hàm Giang thì nhân cơ hội này, đi nhanh vào nhà, bỏ lại một mình cô ở cuối cùng.Tạ Miêu nhìn bóng lưng cao lớn và thẳng tắp của anh, nhịn không được mà phồng má.Sao trông người đàn ông này giống như đang giận dỗi làm mình làm mẩy với cô vậy? Cô không trêu chọc anh mà.Tạ Miêu nghĩ mãi không ra, đi vào phòng theo, lập tức bị mấy tầm mắt vây quanh.Cũng may những tầm mắt kia đã nhanh chóng từ trên người cô dời đi, Tống Vân và người nhà họ Tạ cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu bàn bạc chuyện đính hôn này.Khi cầu hôn ở thôn Bắc Xá này, thông thường nhà trai đều mua ít rượu và đồ hộp, còn tùy vào điều kiện gia đình.Lần này Tống Vân mang theo lễ vật rất lớn, hộp quà tặng là đặc sản kẹo giòn tôm đỏ của Bắc Kinh, mứt, bánh ngọt, rượu là Mao Đài thượng hạng, trà là Đại Hồng Bào* mà muốn cũng không thấy được ở bên ngoài.


Ngay cả thuốc lá cho Tạ Vệ Dân, cũng là thuốc lá được cung cấp đặc biệt.*Đại Hồng Bào: được sản xuất ở núi Vũ Si, Phúc Kiến, thuộc loại trà Ô long với chất lượng tuyệt hảo.

Trà đặc biệt nổi tiếng của Trung Quốc.


Hình dạng thắt nút chặt, màu xanh nâu, sau khi ủ có màu vàng cam tươi, lá có màu xanh đỏ.Đáng tiếc Tạ Vệ Dân chỉ nhìn mấy lần, hoàn toàn không bị phần thành ý này của nhà họ Cố lay động.“Hai đứa bé đều còn nhỏ, chưa ổn định, chuyện đính hôn này để hai năm nữa rồi nói sau.”Ông chỉ cần vừa nhớ tới lúc nãy Tạ Miêu ôm eo Cố Hàm Giang ở bên ngoài, còn có một màn vừa rồi kia, trong lòng buồn bực.

Xem ra tình cảm của Miêu Miêu và thằng bé kia quả thật không tệ, nếu không cũng không thể ở bên nhau sau khi đã từ hôn.Theo lý thuyết, người làm bố như ông nên ủng hộ lựa chọn của con gái.Nhưng năm nay Miêu Miêu mới mười tám, còn 4 năm nữa mới tốt nghiệp đại học, đính hôn cái gì chứ?Cố Hàm Giang vừa nghe lời nói này của Tạ Vệ Dân, vẻ mặt liền có chút không tốt, vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm vào mẹ mình.Tống Vân cứ cảm thấy ánh mắt kia của anh giống như đang nói, nếu hôm nay mẹ không làm xong chuyện này, con sẽ tự mình xắn tay áo lên.Bà có chút bất đắc dĩ: “Hàm Giang hai mươi, Miêu Miêu mười tám, nếu là trước đây thì đã có thể kết hôn rồi, cũng không nhỏ.


Tôi biết mọi người luyến tiếc Miêu Miêu, nhưng chỉ là đính hôn thôi, ngoài việc định ra danh phận, hết thảy vẫn giống như trước kia...”Tống Vân hạ tư thái xuống rất thấp, vừa khen Tạ Miêu vừa tỏ ý cả nhà đều vô cùng thích Tạ Miêu, thật lòng cầu hôn.Nhưng Tạ Vệ Dân vẫn không muốn nhả ra, không có cách nào bà đành phải nhắc tới Cố Định Sơn, nói gần hai năm nay sức khỏe của ông cụ không tốt lắm, chỉ muốn nhìn thấy trong nhà có chuyện vui, hy vọng bọn họ có thể thông cảm, lúc này nhà họ Tạ mới đồng ý sẽ cân nhắc một chút.Nói như vậy thì việc này đã thành hơn một nửa, Tống Vân nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, không quấy rầy nữa, đứng dậy tạm biệt.Bà dự định ngày mai lại đến nhà họ Tạ thăm dò chiều hướng một chút, dù sao thì bà sẽ ở lại thôn Bắc Xá trong mấy ngày này, có thời gian giằng co với nhà họ Tạ.Tống Vân và Cố Hàm Giang vừa đi, Tạ Vệ Quốc liền nói một tiếng với Vương Quý Chi và Tạ Vệ Dân, đứng dậy đi về phòng mình, không nói một lời bắt đầu thu dọn đồ đạc.Lưu Chiêu Đệ cũng không ngờ rằng em dâu và cháu trai nhà mẹ đẻ có thể làm ra chuyện như vậy, từ khi Hoàng Liên Hoa mới xuất hiện thì lòng đã tràn ngập thấp thỏm.Sau đó Lưu Đại Phong lại nói ra những lời như vậy, đầu bà ta càng choáng váng hơn, chỉ kém không ngã cả người xuống đất.Dưới tình huống như vậy, bà ta trốn tránh còn không kịp, nào dám ló đầu ra, cũng không xen vào việc nhà họ Cố tới cầu hôn.Lúc này thấy Tạ Vệ Quốc trở về, bà ta vô thức có chút hoảng sợ, nhưng không nghĩ tới Tạ Vệ Quốc lại có thể thu dọn đồ đạc.“Vệ Quốc, anh thu dọn quần áo của em làm gì vậy?” Bà ta cứ cảm thấy chồng mình như vậy có chút khác thường.Tạ Vệ Quốc không để ý tới bà ta, gói ghém toàn bộ quần áo ở trong tủ của bà ta cho vào tay nải, thắt chặt nút rồi vứt vào trong ngực bà ta: “Cô đi đi, hai ngày nữa toà án ấn định ngày, tôi sẽ báo tin cho cô.”“Báo tin? Báo tin gì cho em?”Lưu Chiêu Đệ trong lòng hơi động, ngay cả giọng nói cũng đang run rẩy.Lúc này Tạ Vệ Quốc rốt cuộc chịu nhìn bà ta: “Lưu Chiêu Đệ, chúng ta ly hôn đi.”.


Đọc truyện chữ Full