“Nàng có dám nói rằng mình làm thế không phải vì tư lợi không? Nàng chẳng qua là nhìn trúng sự tháo vát tài giỏi, biết đền ơn đáp nghĩa của Đại Xuân huynh, giả sự huynh ấy chẳng đáng một đồng, sao nàng có thể nghĩ ra cách chặt đứt tình phụ tử của bọn họ, để huynh ấy một lòng một dạ ở bên cạnh nhạc phụ nhạc mẫu chứ!”
“Đúng, thiếp có tư tâm đấy, nhưng thế thì sao chứ? Nếu huynh ấy là kẻ lòng lang dạ sói, ăn cây táo rào cây sung, ăn không ngồi rồi, không có chí tiến thủ, chẳng lẽ thiếp lại nhận một người như thế về làm tổ tông sống, để làm liên lụy cha mẹ chắc? Thiếp ăn no dửng mỡ, hay là sống sung sướng quá?!” Lăng Ngọc bị chàng làm cho tức đỏ cả mặt, không đợi chàng nói tiếp, nàng đã đáp trả một cách vang dội.
“Thiếp đã cho Lục thúc cơ hội lựa chọn rồi, nhưng nếu thúc ấy vẫn bận tâm đ ến chút tình phụ tử thì đã không nhắc đến chuyện nhận con thừa tự. Nhưng thúc ấy thì sao? Thúc ấy bận tâm sao?! Nếu thúc ấy đã không quan tâm đ ến tình phụ tử, thì Đại Xuân ca một lòng một dạ với cha mẹ thiếp có gì mà không được?!”
“Nàng đúng là cưỡng từ đoạt lý!” Mặt Trình Thiệu Đường đen xì, không muốn tiếp tục cùng nàng tranh cãi nữa, vung tay áo quay người rời đi.
Lăng Ngọc đứng ở sau kêu lên: “Chàng mới là người cố tình gây sự, kì cục khó hiểu. Thiếp thấy đầu chàng bị sốt rồi!”
Ở cách đó không xa, Trình Thiệu An đang ôm bé Đá cũng phải trợn mắt há hốc mồm, quay sang nhìn huynh trưởng thì thấy mặt mày hầm hầm, làm chàng sợ đến nỗi run cầm cập.
Ai ya, đại tẩu đúng là đại tẩu, có thể khiến đại ca tức thành như thế, thật sự là quá giỏi!
Bé Đá không hiểu gợn sóng trong lòng những người lớn, lúc thấy cha mình đi tới bèn vùng ra khỏi lòng Trình Thiệu An, giang hai tay hướng về phía Trình Thiệu Đường và gọi: “Cha ơi, bế bế!”
Trình Thiệu Đường đang nổi giận đùng đùng nên không để ý tới sự tồn tại của bọn họ, chàng sải bước lướt qua hai thúc cháu.
Bé Đá thấy cha không để ý tới mình, ấm ức mếu máo.
“Không sao, cha cháu không bế cháu thì tiểu thúc bế!” Trình Thiệu An sợ tiểu tổ tông này bật khóc, bèn vội vàng bế thằng nhỏ lên, không ngừng làm mặt quỷ để chọc cười, làm cho thằng nhóc này cười khanh khách.
Cho dù quá trình thế nào, thì kết quả vẫn là Lăng Đại Xuân đã chính thức trở thành con thừa tự của Lăng tú tài. Nhưng vì chân hắn đang ‘bị thương’, nên tạm thời không thể đi lại, chuyện của cửa tiệm chỉ đành để Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn đứng ra giải quyết.
Đúng lúc tâm trạng của Lăng Ngọc đang không vui vì cãi nhau với Trình Thiệu Đường, cũng không muốn ở nhà nhìn mặt người chọc giận mình, vì vậy, chỉ cần có thời gian là nàng sẽ hẹn Dương Tố Vấn lên thị trấn, tự mình sắp xếp cửa tiệm.
“Đại Xuân ca định khi nào mới ‘khỏi hẳn’ vậy?” Nàng sửa sang lại đống vải vóc bày trên bàn, thuận miệng hỏi Dương Tố Vấn.
“Mấy ngày nữa muội sẽ bảo huynh ấy có thể xuống giường đi vài bước, nếu muốn ‘bình phục như ban đầu’, e rằng còn cần hai đến ba tháng nữa. Mấy hôm nay cứ để huynh ấy học đi khập khiễng trước đã.” Dương Tố Vấn phủi bụi bám đầy trên tấm vải, lại phàn nàn: “Ngọc tỷ, chỗ vải này để lâu lắm rồi, có thể bán được thật sao?”
Nếu không bán được, không phải lỗ chết sao?
“Tuy bày ra lâu rồi, nhưng nó vẫn được bảo quản rất tốt, hơn nữa chất vải cũng không tồi, không lo không bán được.” Lăng Ngọc kiểm tra tỉ mỉ những tấm vải, thầm suy tính nên giải quyết chúng thế nào.
Việc buôn bán của cửa tiệm này trong tay chủ nhân tiềm nhiệm đã không được tốt lắm, cho dù đến tay nàng thì cũng không thể giúp nàng kiếm được nhiều tiền. Trước khi danh tiếng của cao Ngọc Dung vang xa, nếu bọn nàng chỉ dựa theo cách làm của chủ nhân tiền nhiệm, chỉ sợ số vải này cũng vẫn rơi vào kết cục phủ bụi, đến lúc đó, bọn nàng mới thật sự chết vì lỗ!
“Ngọc tỷ, tỷ thấy muội mặc màu này có đẹp không? Lần trước đi dạo phố muội bắt gặp một vị cô nương cũng mặc cái váy màu gần giống thế này, trông cực kỳ đẹp.” Dương Tố Vấn ôm cuộn vải màu đỏ tươi ướm lên thân mình, cười hỏi.
“Đẹp lắm, nếu muội thích thì cũng làm một bộ đi.” Lăng Ngọc cười đáp.
Vừa nói dứt lời, trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng, lập tức quyết định luôn.
Riêng bán vải chỉ sợ không thể kiếm được mấy đồng, nếu làm thành xiêm y để bán qua tay thì có thể kiếm gấp mấy lần. Huống chi, nàng còn biết phong cách lưu hành sau này, giờ chỉ cần chỉnh sửa một chút, có lẽ không lo không bán được.
Hơn nữa, bên cạnh nàng còn có một người may vá rất giỏi, đó chính là đệ muội tương lai của nàng, vị hôn thê của Trình Thiệu An – Kim Xảo Dung!
Đương nhiên, cũng không thể mang tất cả số vải trong cửa tiệm đi may xiêm y, đầu tiên phải thử làm trước mười bộ để xem hiệu quả, đợi danh tiếng của cao Ngọc Dung vang xa, nàng có thể tận dụng xu hướng để tung ra những bộ quần áo may sẵn này, có lẽ cũng kiếm được một khoản tiền.
Nàng vốn là người hấp tấp, giờ đã có ý tưởng thì chỉ muốn bắt tay vào làm. Sau khi nói ý tưởng này cho Dương Tố Vấn, Dương Tố Vấn chẳng những không phản đối mà háo hứng bừng bừng hỏi: “Nếu có bộ nào đẹp, muội có thể cầm một bộ về mặc không? Như vậy thì muội cũng có xiêm y mới rồi.”
Lăng Ngọc cười: “Hóa ra đã rất lâu rồi muội không có xiêm y mới hả?”
“Chắc thế thật, bởi từ sau khi cha muội qua đời, ngay cả việc đảm bảo một ngày có đủ ba bữa mà muội cũng không làm được, nói gì đến chuyện để tiền đi mua xiêm y mới.” Dương Tố Vấn cười ngượng.
“Được, đợi làm xong rồi, ta sẽ cho muội chọn bộ đẹp nhất!” Lăng Ngọc có chút đau lòng, con nhóc này cũng là một người mệnh khổ.
Sau khi tạm biết Dương Tố Vấn để về nhà, nàng gặp nam nhân khiến nàng tức giận ở ngay ngoài cửa.
Thật ra hôm nay Trình Thiệu Đường cũng đến thị trấn, nếu chàng đã định nhận lời mời của Quách Kì thì sẽ không kéo dài thời gian.
Quách Kì biết mục đích đến của chàng thì mừng rỡ khôn xiết, hiện giờ thực sự đang là lúc cần dùng người, có một người võ nghệ cao cường như thế giúp sức, công việc sau này của hắn sẽ thêm phần bảo đảm.
“Ngươi đến đúng lúc lắm, mấy ngày trước Trương bộ đầu truy bắt Lương Phương vừa bị thương, bây giờ đang dưỡng thương ở nhà, giờ ngươi tới đúng lúc có thể thay thế hắn.”
“Xin hỏi đại nhân, Lương Phương chẳng qua chỉ là một thương nhân không biết võ nghệ như chim sợ cành cong, Trương bộ khoái lại võ nghệ cao cường, chẳng lẽ lại bị thương trong tay hắn?” Trình Thiệu Đường sửng sốt hỏi.
Quách Kì cười lạnh: “Một Lương Phương cỏn con sao có thể làm Trương bộ đầu bị thương được, chỉ là nếu hắn được Đỗ Bá Thiên che chở thì mọi chuyện sẽ khác ngay.”
Trình Thiệu Đường cau mày: “Lẽ nào mấy tên đồng lõa hôm ấy là thuộc hạ dưới chướng Đỗ Bá Thiên?”
Nói đến đây, chàng đã cảm thấy nên là như vậy. Ngoại trừ một bạo chúa đến quan phủ trong thành cũng không sợ thì còn ai dám bắt người trên đường giữa ban ngày ban mặt nữa. Nếu Lương Phương thật sự có được sự che chở của hắn ta thì chuyện này quả thực rất khó giải quyết.
“Đúng thế!” Quách Kì nén cơn thịnh nộ: “Tên Đỗ thất phu kia quả thực đáng hận, hắn ta coi trời bằng vung, làm xằng làm bậy, chưa từng đặt quan phủ vào mắt, nếu bản quan không trừ cục nhọt độc này, chiếc mũ ô sa này không cần cũng được!”
(*) Thất phu: (Từ cũ) người đàn ông là dân thường, dốt nát, hèn kém (hàm ý coi khinh, theo quan niệm cũ)
Trình Thiệu Đường trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói: “Đại nhân có biết chỗ dựa của Đỗ Bá Thiên là Tri phủ Thông Châu -Từ Hạ không?”
Đối với một người hành nghề áp tiêu từng đi ‘nhờ vả’ quan phủ khắp nơi như hắn mà nói, đây không phải là chuyện gì bí mật.
Quách Kì cười khẩy: “Hóa ra là hắn, ta còn tưởng là vị nào cơ đấy! Quan phỉ cấu kết với nhau gây hại cho bách tính, khó trách tên Đỗ Bá Thiên không lo sợ gì.”
Làm tri huyện thất phẩm cũng thật ấm ức, lần trước thì bị Lỗ vương ép xử lí vụ án vớ vẩn, nhưng thiên hạ này là của nhà họ Triệu bọn họ nên hắn cũng không tiện nhiều lời.
Song, hiện giờ một ác nhỏ bé trong thành cũng dám lấy tri phủ ra để kìm kẹp hắn? Bọn họ coi hắn là mèo bệnh chắc?!
Trình Thiệu Đường vẫn luôn âm thầm quan sát biểu cảm của hắn, thấy nét mặt hắn không hề có vẻ sợ sệt chùn bước thì cũng yên tâm hơn.
Chàng nhất định phải tính món nợ ngày đó Lương Phương làm thê tử của chàng bị thương, nếu như Quách Kì nhân nhượng tên Đỗ Bá Thiên kia, khiến cho tên Lương Phương được cớ ung dung tự tại, thì chức bộ khoái này không làm nữa cũng được!
Quách Kỳ gọi một vị bộ khoái họ Thôi tới để dẫn chàng đi dạo xung quanh huyện nha, sau khi nhận lệnh bài và y phục thì dẫn chàng tới gặp mặt những bộ khoái khác. Lần trước, để xin Quách Kì đứng ra cứu người mà chàng đã phải tỷ thí võ công với đám quan sai, sau này lại cùng bọn họ tìm cách đi cứu Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn, vì vậy mọi người đều có ấn tượng sâu sắc về chàng.
“Ý của đại nhân là mong ngươi có thể nhanh chóng tói làm việc, tốt nhất là ngày mai, bởi vì bây giờ huyện nha đang không đủ nhân thủ, không biết ý ngươi thế nào?” Trước khi rời đi, Thôi bộ đầu hỏi ý kiến của chàng.
Trình Thiệu Đường chỉ nghĩ một lát rồi đồng ý ngay.
Bây giờ vết thương trên người chàng đã gần khỏi hẳn, vả lại hiện tại chàng cũng không có việc gì quấn thân, nếu đã thế thì đi làm sớm cũng được.
Khi về đến trước cổng nhà, chàng trông thấy Lăng Ngọc cũng vừa từ bên ngoài về. Đáng lẽ chàng muốn kể chuyện ngày hôm nay cho nàng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh tanh, vẻ mặt như muốn nói rằng ‘thiếp không muốn nói chuyện với chàng’ của nàng thì chàng lập tức im bặt.
Kể từ lần cãi nhau đấy, hai phu thê rơi vào thời kì chiến tranh lạnh.
Lăng Ngọc cười cười nói nói với tất cả mọi người, nhưng khi nhìn thấy chàng là mặt lạnh đi, khiến người đã có lòng cầu hòa như chàng buồn bực không thôi.
Ban đêm, phu thê ngủ chung giường, nhưng giữa hai người còn có thêm một tầng ngăn cách là bé Đá, đây là lần đầu tiên bé Đá ngủ ở giữa cha mẹ, lúc thì nghiêng đầu nhìn cha, lúc thì quay sang nhìn mẹ, bé cười thích thú đến mức hai mắt cong cong.
Lăng Ngọc vỗ nhẹ lên lưng bé, như thường lệ kể chuyện ru bé ngủ.
Giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh khiến vẻ mặt của Trình Thiệu Đường dần dịu lại, chàng nghĩ mình đường đường là nam tử hán, vậy mà lại giận dỗi với nữ tử, còn buồn bực mất mấy ngày, chàng càng nghĩ càng cảm thấy nực cười.
Giọng nói dịu dàng của nữ tử không biết đã dừng lại từ lúc nào, hắn quay đầu nhìn sang thì thấy nhi tử bên cạnh mình đã ngủ say sưa, còn mẹ của thằng bé thì giống như những ngày qua, đang nằm đưa lưng về phía chàng mà ngủ.
Chàng có lòng cầu hòa, vì thế thò tay ra kéo nhẹ lấy cổ tay áo của nàng, nhưng lại bị đối phương rút mạnh về.
Cơn tức giận này hóa ra chưa từng tiêu tan nửa phần…. Chàng có chút bất đắc dĩ.
“Tiểu Ngọc, ta có chuyện muốn nói với nàng.” Chàng khẽ nói.
Lăng Ngọc không hề đáp lại.
Chàng nhẫn nại gọi thêm vài lần, đối phương vẫn không thèm để ý tới chàng.
Chàng nghĩ một lúc rồi trở mình xuống giường đi dép, lẳng lặng nhìn Lăng Ngọc đang nằm im lìm trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên mỉm cười, vươn tay qua người nhi tử để bế bổng nữ tử đang nằm bên trong lên.
Cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng khiến Lăng Ngọc sợ đến nỗi kêu lên, đến khi cơ thể rơi vào lồ ng ngực ấm áp rắn chắc, nàng vẫn chưa hết hoảng sợ nên nện mạnh lên lồ ng ngực kia.
“Chàng làm ta sợ muốn chết!”
“Sao nào? Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi à?” Trình Thiệu Đường nhướng mày.
“Buông thiếp ra!” Lăng Ngọc tức giận trừng mắt với chàng, lại sợ đánh thức nhi tử nên dù có bực mình thì nàng vẫn cố nói nhỏ.
Bé Đá ngày càng lớn dần, đã không còn ngủ một mạch tới sáng như trước kia nữa.
“Không buông! Buông ra để nàng lại bơ người ta à!” Trái lại, Trình Thiệu Đường càng ôm chặt hơn, thậm chí ngữ khí còn có chút oán trách.
Lăng Ngọc vùng mạnh vài lần, nhưng vẫn sợ bị chàng thả xuống, cuối cùng cũng không dám làm quá mức, chỉ đành tiếp tục trừng chàng: “Rốt cuộc chàng muốn nói gì?”
Trình Thiệu Đường nhờ thế mà được đằng chân lên đằng đầu: “Nàng đồng ý không giận nữa thì ta nói với nàng.”
“Không nói thì dẹp! Thiếp còn chẳng muốn nghe nữa là!” Lăng Ngọc khẽ hừ một tiếng.
Đêm hôm khuya khoắt quậy đến nỗi làm người ta không được ngủ, bây giờ lại còn không chịu nói, ai chiều được cái tật xấu này chứ!
Trình Thiệu Đường bị nàng đốp lại cũng không thấy buồn, chàng chỉ cười bất lực, cúi đầu nhìn biểu cảm sinh động của nương tử đang nằm trong lòng mình, càng nhìn càng thấy thích.
Từ lúc thành hôn đến nay, phu thê chàng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chàng suýt nữa đã quên mất cảnh tượng nàng chống nạnh tức giận mắng tên du côn ở ngoài đồng năm đó. Nàng rõ ràng là một cô nương thanh tú yểu điệu, nhưng lúc mắng người lại không chút ậm ờ, khuôn mặt đỏ bừng, mày liễu hếch lên, chòng mắt đen lúng liếng nổi lềnh bềnh trong làn nước trong vắt.
Chàng luôn cho rằng chửi nhau giữa đám đông là thời điểm nữ tử xấu xí nhất, nhưng khi nhìn nàng thì chỉ cảm thấy cô nương đang chửi người kia dù nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích.
Tình cảm dịu dàng trong tim bỗng nhiên tuôn trào, chàng không kìềm được mà cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt đẹp của nàng. Hắn hết sức đắc ý khi thấy Lăng Ngọc bị mình hôn đến ngây ngẩn cả người, sau đó, hắn nhân lúc nàng chưa hoàn hồn, lại cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi mềm mại như cánh hoa ấy, lưu luyến triền miên, không nỡ rời đi.
Sau cùng, hắn thân mật mà m ơn trớn cánh môi đỏ mọng đã hơi sưng, trong lúc quấn quýt còn không ngừng thốt lên tiếng gọi ‘tiểu Ngọc’ như lấy lòng, như cầu xin tha thứ, thậm chí còn như làm nũng.
Lăng Ngọc thở hổn hển, nghe từng tiếng gọi tiểu Ngọc làm cơn giận trong lòng không cách nào trút ra được. Cuối cùng, dù vẫn có chút không cam lòng nhưng cũng chỉ đành lườm chàng một cái: “Gọi hồn à!”
Trinh Thiệu Đường cúi đầu bật cười, cũng phát hiện ra giọng điệu của nàng đã không còn bực bội như vừa nãy.
“Sao còn không thả thiếp xuống? Làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Chàng cũng không sợ mệt hả.” Lăng Ngọc nện thêm phát nữa lên ngực chàng.
“Hóa ra nương tử lo ta mệt, nàng yên tâm, dù sao ta cũng là người tập võ, nếu ngay cả nương tử của mình mà cũng không bế được, vậy thì ta đúng là hạng vô dụng rồi.” Chàng trêu ghẹo.
Tuy nói vậy, nhưng chàng vẫn nghe lời mà thả nàng xuống.
Khi hai chân chạm đất, Lăng Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, lại trừng mắt với chàng: “Ai thèm lo chàng có mệt hay không, nghĩ hay quá ha!”
Nói xong, vòng eo của nàng lại bị cánh tay của nam nhân này ôm trọn, tuy đã vùng mạnh mấy lần nhưng vẫn không thể thoát ra, nàng chỉ đành vừa tức vừa thẹn nói: “Bỏ ra mau!”
“Không thể bỏ, nếu bỏ ra nàng chạy mất thì phải làm sao đây?”
Lăng Ngọc bị sự vô lại của chàng chọc giận: “Ngôi nhà lớn thế này, lại còn là nửa đêm nửa hôm, thiếp có thể chạy được đi đâu chứ?!”
“Được được được, là lỗi của ta, nàng đừng giận nữa, ta thật sự có chuyện muốn nói với nàng.” Trình Thiệu Đường vội vàng dỗ dành nàng, vừa dỗ vừa nghĩ nếu để đám huynh đệ biết bộ dạng nịnh nọt lấy lòng của mình thì đúng là mất hết chí khí anh hùng, e rằng chàng sẽ lại bị mọi người chế nhạo một trận.
Tuy nghĩ vậy, nhưng chàng vẫn coi đây là thú vui khuê phòng, ai bảo tiểu nương tử trong lòng khiến chàng rung động như thế chứ!
“Muốn nói thì nói nhanh lên, không nói thì thiếp đi ngủ đấy.” Lăng Ngọc cũng không muốn tức giận với chàng nữa, nếu cứ tiếp tục rề rà như vậy thì trời sẽ sáng mất.
“Ngày mai ta phải đến huyện nha làm việc.”
“Nhanh vậy sao?” Việc này khiến Lăng Ngọc thật sự bất ngờ, hình như cách đó không lâu nàng mới nghe Trình Thiệu Đường nói định đồng ý lời đề nghị đến huyện nha làm bộ khoái của Quách Kì, không ngờ sáng mai chàng đã phải tới đó làm việc.
“Giờ huyện nha đang lúc thiếu người, Quách đại nhân mong ta có thể đi làm sớm hơn, sáng sớm mai ta phải đi làm rồi, nếu công việc không bận có lẽ buổi tối có thể trở về; nếu bận quá, sợ rằng phải ngủ lại ở huyện nha. Nhưng dù thế nào, mọi người cũng không cần đợi ta.”
Lăng Ngọc nhíu mày: “Có phải vì chuyện truy bắt Lương Phương không?”
Trình Thiệu Đường bất ngờ vì sự nhạy cảm của nàng, nhưng chàng cũng không giấu nàng mà gật đầu nói: “Đúng vậy. Nàng yên tâm, Quách đại nhân sẽ không bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng thế đâu, nhất định sẽ bắt hắn về quy án.”
“Vậy chàng phải cẩn thận hơn nhé.” Ngoài dặn dò chàng câu này ra, Lăng Ngọc cũng không biết phải nói với chàng cái gì nữa.
Trình Thiệu Đường khẽ cười, chống trán mình lên trán nàng, thủ thỉ: “Hết giận rồi à?”
“Giận! Đương nhiên là giận! Ai bảo chàng mắng người ta dữ dằn như thế!” Chàng hỏi như thế, khiến cho Lăng Ngọc nhớ lại cảnh tượng hôm đó chàng nổi giận chất vấn mình, nàng vừa ấm ức vừa tức giận, toan đẩy mạnh chàng ra, nhưng đối phương lại không nhúc nhích tí nào.
Trình Thiệu Đường vội vàng ôm chặt lấy nàng, tỉnh bơ trước sự giãy giụa của nàng, hôn lên mặt nàng và dỗ dành: “Hôm đó ta nặng lời quá, nàng đừng giận nữa.”
Lăng Ngọc chỉ muốn cho chàng một ánh mắt khinh thường, nam nhân này thật là, dỗ người ta mà còn cứng ngắc như thế, mới nãy lúc gọi ‘tiểu Ngọc’ không phải rất dịu dàng sao?
“Nói tóm lại, cho dù chàng nghĩ thế nào thì thiếp cũng không thấy mình đã làm sai. Cha mẹ có tuổi rồi, bên cạnh nhất định phải có người chăm sóc, từ nhỏ Đại Xuân đã thân thiết với họ, hơn nữa, sau khi Lục thúc có Lục thẩm mới, thúc ấy cũng không thèm ngó ngàng gì tới huynh ấy, tình cảm cha con phai nhạt dần. Thế nên thiếp thấy Đại Xuân ca đến nhà thiếp sống còn tốt hơn là sống những ngày tháng có cha mà cũng như không.” Lăng Ngọc vẫn kiên định nói.
Lông mày của Trình Thiệu Đường bất giác chau lại, vốn định phản bác vài câu, nhưng lại sợ chọc giận nàng, đến lúc đó e rằng lại phải chiến tranh lạnh, chàng thật sự không muốn trải qua cảm giác bị nàng ngó lơ lần nữa, nó thật sự quá bức bối và khó chịu.
Chỉ là, nếu bắt chàng làm trái ý mình để tán thành lời nàng nói thì chàng quả thực không làm được, nên hỉ đành trả lời qua loa vài câu cho qua chuyện.
Lăng Ngọc làm sao có thể không nhận ra chàng hoàn toàn không ủng hộ cách làm của mình, lòng nàng đau đơn buồn bực, đánh liên tiếp lên ngực chàng mấy phát, thấy chàng không mảy may nhíu mày thì thầm hối hận.
Ngày đó chọn cái người thân thể cường tráng, rắn rỏi săn chắc như núi làm gì chứ, nếu lỡ chọc tức chàng rồi hắn rồ lên, e rằng chàng chỉ dùng một ngón tay cũng có thể đè chết được nàng, đến lúc đó chẳng phải khổ không kể xiết sao?
Nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy, tuy nam nhân này vẫn không công nhận cách làm của mình, nhưng không phản bác, cũng không cau mặt mà còn chủ động nhượng bộ, như thế có thể thấy rằng ánh mắt của nàng hình như cũng không tệ lắm.
Dù sao hai người chung sống với nhau thì cũng có lúc phải xảy ra xung đột, nay chàng đã chủ động nhượng bộ thì nàng cần gì phải chấp nhất nữa? Suy cho cùng thì đây cũng là người và con đường do chính nàng chọn.
Nghĩ đến đây, mọi buồn phiền trong lòng nàng cũng dần lắng xuống.
Trình Thiệu Đường cũng nhận ra biến hóa của nàng, cuối cùng đã có thể thờ phào nhẹ nhõm. Song, chàng lại chợt nhận ra tiểu nương tử của mình thật sự là một người thấu tình đạt lí, không thích càn quấy; chẳng qua tuổi còn khá nhỏ nên nhất thời có những hành vi không hợp lẽ thường. Tóm lại, sau này chàng ở nhà nhiều hơn, có thể chỉ bảo nàng nhiều hơn.
Phu thê đều có ý mở lòng nên bầu không khí dần thoải mái hơn.
Trình Thiệu Đường ôm nương tử mềm mại thơm ngát trong lòng, bất giác sinh ra suy nghĩ ‘kiều diễm’, cộng thềm suy nghĩ muốn lấy lòng nàng, làm nàng vui sướng để quên hết đi những chuyện không vui. Nghĩ vậy, chàng càng ôm nàng chặt hơn, trước khi Lăng Ngọc kịp mở miệng thì chàng đã lấp kín miệng nàng, hôn rồi lại hôn, quấn quýt triền miên đến nỗi không nỡ buông ra.
Lăng Ngọc tức giận, nam nhân quả nhiên có lòng tham không đáy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nụ hôn của nam nhân càng ngày càng mãnh liệt, đồng thời dần dần chuyển xuống dưới. Vạt áo trước của Lăng Ngọc bị chàng tháo ra, đường cong như ẩn như hiện, điều này càng khiến cho động tác của Trình Thiệu Đường thêm phần thô bạo.
Nào ngờ, Lăng Ngọc sợ đến mức cả người cứng đờ, sắc mặt tái mét, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy ánh đèn phản chiếu bóng người chồng chéo lên nhau trên mặt đất, cả người không nhịn được mà run rẩy.
Trình Thiệu Đường có mê mẩn đến đâu cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng, chàng vội vàng dừng lại, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ….”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng chàng vẫn có chút khổ sở, lẽ nào trước đây mình không biết tiết chế nên đã dọa nàng sợ? Nếu là thế thật thì đúng là lợi bất cập hại!
Lăng Ngọc dựa vào chàng, để mình từ từ lấy lại bình tĩnh sau khi nhớ lại những lần trải qua ‘chuyện ấy’ ở kiếp trước, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tan nên nàng chỉ biết khóa mình trong lòng chàng.
“Đừng sợ, ta sẽ không chạm vào nàng nữa.” Trình Thiệu Đường thầm thở dài, một bụng phiền muội không biết kêu oan với ai.
Có thể trách được ai đây? Còn không phải tại buổi tối trước ngày đi xa ấy, bản thân chàng không biết tiết chế, dày vò nàng hết lần này tới lần khác, rõ ràng nàng đã cầu xin nhiều lần, nhưng chàng chỉ thủ thỉ dỗ rằng ‘lần cuối cùng lần cuối cùng’, nhưng động tác vẫn không hề dừng lại.
Thế mới làm người ta sợ hãi, để lại bóng ma tới ngày hôm nay.
Chàng không còn cách nào khác đành phải vươn tay ra, mặc lại quần áo đã cởi được một nửa trên người nàng lên, song, khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn tái nhợt thì vừa hối hận vừa thương xót, chàng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: “Đừng sợ…”
Vốn Lăng Ngọc đang không biết tìm lí do thế nào để giải thích về sự khác thường của mình, thì trông thấy chàng tỏ ra như thể trong lòng đã tìm được nguyên nhân, nàng lấy làm khó hiểu, nhưng rốt cuộc vẫn không tiện hỏi kĩ.
Lúc nàng định nằm xuống thì phát hiện ra Trình Thiệu Đường đã bế bé Đá vào góc giường từ lúc nào, giờ chàng đang nhìn nàng cười dịu dàng: “Nương tử, đêm khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Nàng mím môi, một lúc sau, nàng nằm xuống không nói lời nào, mặc kệ người nọ ôm mình đầy thoả mãn.
Bóng đêm bao chùm khắp phòng, nàng mở mắt, nằm dựa vào nam nhân bên cạnh và nhớ đến một đêm nọ ở kiếp trước.
Đó là một đêm đen kịt dơ tay không thấy ngón, nàng đang say giấc nồng, nhưng đến nửa đêm lại bị người ta đè lên làm cho nàng không thở nổi, đến khi nàng giật mình tỉnh giấc mới hoảng loạn phát hiện ra đó là một nam nhân xa lạ không biết đã xông vào phòng nàng từ lúc nào.
Nam nhân kia đang đè lên nàng, thô bạo kéo xiêm y trên người nàng ra, hơi thở hôi thối từ miệng hắn phả vào mặt, rỉa vào cổ nàng.
Vào khoảnh khắc đó, nàng sợ đến nỗi hồi bay phách lạc, nàng liều mạng giãy giụa, khó khăn lắm mới thoát khỏi thì lại bị kẻ đó kéo tóc trở về.
Cuối cùng, trong lúc giãy giụa nàng cũng không biết mình đã sờ trúng thứ gì, nàng chỉ biết rằng mình đã cầm nó đập lên đầu kẻ đó….
Người đó chết hay chưa? Nàng không biết, nhưng vì đêm đó mà nàng đã dẫn mẹ chồng, Kim Xảo Dung và nhi tử bỏ trốn.
Cũng từ đêm đó trở đi, nàng đã quen với việc đặt dao găm dưới gối.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 27: Bóng ma
Chương 27: Bóng ma