TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 72: Kinh biến

Dù không muốn đến đâu thì Lưu Phương đường đã được gỡ niêm phong, việc làm ăn vẫn phải tiếp tục, điều khiến Lăng Ngọc cảm thấy may mắn nhất là có lẽ Lỗ vương không hề để họ vào mắt, hoặc có lẽ hắn đã coi Lưu Phương đường là vật trong tay, nên mới không bắt họ ký bất kì giấy tờ nào, chỉ đơn giản là sai người tới báo rằng cách một thời gian người này sẽ tới đây thu bảy phần lợi nhuận của cửa hàng.

Lăng Đại Xuân nén giận tiếp đón người này, nhìn hắn ta chỉ trỏ vào đồ đặc trong tiệm với vẻ khinh thường, trong lòng hắn không sao thoải mái được, nhưng vẫn phải cố nhịn.

“Người này chính là bà con xa nhà mẹ đẻ của Quách trắc phi phủ Lỗ vương, để mà nói thì là họ hàng xa với Quách Kì, Quách đại nhân huyện Thanh Hà, không ngờ người như Quách đại nhân lại có một người họ hàng như vậy.” Sau khi vất vả thăm dò thân phận của người này, hắn lập tức kể khố với Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc cũng khá bất ngờ, chợt nhớ đến lời Trình Thiệu Đường từng kể với nàng, muội muội ruột của Quách đại nhân chính là trắc phi của Lỗ vương, nghĩ vậy nàng thầm thở dài.

Kiếp này đường làm quan của Quách đại nhân khá gập ghềnh, phần lớn có lẽ là bị nhà nàng liên lụy.

“Thôi vậy, nhà ai mà chẳng có mấy người họ hàng phiền phức, cần gì phải để trong lòng. Đúng rồi, hôm nay mở cửa tiệm bán lại, tình hình thế nào rồi?” Lăng Ngọc quan tâm hỏi.

Lăng Đại Xuân nghe mà càng đau đầu hơn: “Bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện trước đó nên chẳng làm ăn được gì, đã không bằng trước đây thì thôi, thậm chí còn tệ hơn cả khi mới mở ở huyện Thanh Hà.”

Lăng Ngọc trầm tư suy nghĩ, khẽ nói: “Như này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Sự xuất hiện của Lỗ vương bây giờ, chẳng phải là bởi chúng ta cây cao gió lớn hay sao. Trong khi thế cục còn chưa rõ ràng, chúng ta khiêm tốn một chút cũng tốt.”

Lăng Đại Xuân ngẫm nghĩ một lúc, thấy đạo lí này cũng đúng, tuy giết một ngàn địch, tổn hại tám trăm(*), nhưng với thế cục hiện giờ, khiêm tốt mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Dù Lỗ vương có bất mãn vì thu nhập quá thấp thì cũng chỉ có thể trách hắn thời gian trước hành động quá mức bất chấp, làm tổn hại danh tiếng của Lưu Phương đường nên mới khiến việc kinh doanh tụt dốc thế này.

(*) Câu đầy đủ là 杀敌一千自损八百下: giết một nghìn kẻ thù, tự diệt tám trăm: nghĩa là khi đánh giặc mình giết được 1000 kẻ thù thì quân mình cũng thiệt hại 800 người, thiệt hại hai bên không kém nhau.

Trong thiên lao, Tề vương không ngờ người đầu tiên tới gặp mình lại là vương phi của hắn, hắn nhất thời không dám tin vào mắt mình, ngơ ngác nhìn nàng, hồi lâu không thể hoàn hồn.

Tề vương phi cũng là lần đầu tiên trông thấy hắn lôi thôi lếch thếch như thế, không khỏi nhìn chằm chằm.

Tề vương điện hạ người xưa nay thích sạch đến mức gần như cuồng sạch sẽ, giờ đây mặt lại lởm chởm râu, quần áo thì dúm dó, khác hẳn với hình tượng thường ngày, nhưng phát quan (**) vẫn đội chắc chắn.

“Nàng, nàng sao lại tới đây?” Tề vơng cuối cùng cũng cất tiếng hỏi.

Nếu như hắn nhớ không nhầm, vương phủ đang bị bao vây, không ai có thể ra vào được mới đúng.

Tề vương phi cười nhạt: “Hễ là ta muốn, trên đời này không có nơi nào mà ta không thể đi. Huống chi, Tề vương điện hạ trở thành phạm nhân là cơ hội ngàn năm có một, sao ta có thể không tới xem được.”

“Nàng!” Tề vương bị nàng chọc tức đến nỗi hít thở không thông, chỉ hằm hằm trừng mắt với nàng: “Nói vậy có nghĩa là, nàng tới đây là để cười nhạo bản vương?”

“Không, ta tới để xem ngươi có còn mạng ra ngoài hay không thôi; nếu không còn, ta cũng tiện tìm đường lui cho mình, chứ chẳng lẽ ngươi chết rồi mà ta vẫn phải chăm sóc đám thê thiếp kia giúp ngươi chắc.”

Tề vương tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, cố gắng kiềm chế cơn tức giận, lạnh lùng nói: “Nàng yên tâm, không ai có thể giá họa cho bản vương chuyện mà bản vương không làm!”

“Nói hay như hát vậy đó, thế xin Tề vương điện hạ hãy nói cho ta biết, hiện tại ngài đang ở đâu?” Tề vương phi cười nhạo.

Tề vương cảm thấy nếu hắn còn nói với nàng ta thêm một câu nào nữa, sợ rằng sẽ bị nàng ta làm cho tức chết!

Vương phi của mấy vị huynh đệ, bao gồm cả thái tử phi đều là những nữ tử đoan trang dịu dàng, hầu hạ phu quân chu đáo tỉ mỉ, vậy mà vương phi của hắn lại cay nghiệt vô tình, làm việc độc đoán, thích làm theo ý mình, hơn hết nàng ta chưa từng để hắn vào mắt.

Nhưng phụ hoàng lại phong nàng ta làm nguyên phối chính phi của hắn, hắn không làm gì được nàng ta, cũng không thể làm gì cả, chỉ đành tránh xa nàng ta, nhắm mắt làm ngơ.

Tề vương phi lại nói: “Hiện giờ thái tử đã chết, vì vị trí thái tử kia mà Lỗ vương và Hàn vương cố sống cố chết tranh giành nhau, đoán chừng tạm thời không rảnh quan tâm đ ến ngươi. Nếu ngươi muốn ra khỏi đây thì phải nghĩ ra cách rửa sạch tội danh trước khi cuộc chiến giữa bọn họ có kết quả, nếu không một khi bọn họ quay đầu lại, cộng thêm Nguyệt quý phi trong cung thổi gió bên gối bệ hạ, sợ rằng ngươi không có cơ hội sống để thoát ra ngoài đâu.”

Tề vương kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nàng có thể nghĩ đến bước này.

“Ngươi nhìn ta làm gì? Đã nghĩ ra cách giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt chưa?” Tề vương phi thấy hắn chỉ nhìn mình chằm chằm, mà không nói một lời, khó chịu sầm mặt xuống.

Tề vương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Cởi chuông cần đến người buộc chuông.”

Tề vương phi nhăn mày: “Ta hiểu rồi, ta sẽ nghĩ cách liên lạc với Tống Siêu.”

Tề vương thấy nàng chỉ nghe bề ngoài đã nắm được trọng tâm thì càng cảm thấy bất ngờ, họ làm phu thê đã nhiều năm, nhưng giờ phút này, hắn lại có cảm giác như chưa từng quen biết nàng.

Tề vương phi cũng không quan tâm trong lòng hắn nghĩ mình như thế nào, nàng không yêu nam nhân này, nhưng cho dù là không yêu thì họ cũng đã trở thành phu thê không thể tách rời, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Hơn nữa, nàng tạm thời vẫn chưa muốn làm quả phụ, cho nên nàng hi vọng lần này hắn có thể giữ được tính mạng.

***

Sau khi bản tấu yêu cầu bổ sung thêm binh lính của Trấn Ninh hầu được chuyển về, các quần thần vô cùng kinh ngạc, không ngờ tình hình ở quận Tây Nam đã trở nên hỗn loạn đến mức ngay cả vị tướng bất bại như Trấn Ninh hầu cũng sắp không thể chống đỡ nổi.

Càng họa vô đơn chí hơn là giặc cỏ ở khắp nơi liên tiếp nổi dậy, chúng giết người cướp bóc không việc ác nào không làm, từ lúc chúng tụ tập lại với nhau thì đến cả quan phủ cũng dám cướp. Từ đó nạn thổ phỉ liên miên, dân chúng lầm than, khung cảnh tiêu điều.

Công văn cấp báo của các quan phủ chất đống trên ngự án như tuyết, thế nhưng, mỗi ngày Thiên Hi đế chỉ chuyên tâm tu đạo trong cung thái cực, sớm đã không màng chính sự, ngay cả bản tấu của Trấn Ninh hầu cũng phải mất hơn nửa tháng mới có thể chuyển đến trước mặt ông, chứ đừng nói đến bản tẩu của các quan viên khác.

“Loạn thần tặc tử, tội ác tày trời, lệnh cho Trấn Quốc tướng quân lĩnh mười bạn binh hội họp cùng với Trấn Ninh hầu, nhất định phải bình định quận Tây Nam ngay cho trẫm!” Thiên Hi đế nhìn lướt qua đống tấu chương, đang định nhấc bút trả lời thì Lỗ vương ở bên cạnh bỗng nhiên nói chen vào.

“Phụ hoàng không thể được!”

Thiên Hi đế dừng tay lại, cau mày: “Sao lại không thể?”

“Phụ hoàng nghĩ kĩ mà xem, giả sử đại quân triều đình đều tập trung ở quận Tây Nam, dĩ nhiên có thể bình định Tây Nam, nhưng đám giặc ở những nơi khác chẳng phải sẽ càng thêm càn rỡ hơn sao?”

“Theo nhi thần thấy, chi bằng chúng ta để Trấn Quốc tướng quân lĩnh binh đi dẹp loạn giặc cỏ ở các nơi, đám đó chẳng qua chỉ là lũ vô danh tiểu tốt, với năng lực của Trấn Quốc tướng quân thì thần nghĩ ông ấy có thể dẹp sạch chúng trong vòng chưa tới nửa năm.” Lỗ vương thành khẩn đưa đề nghị.

Trấn Quốc tướng quân chính là tướng lĩnh thân tín của Triệu Uân, hiện giờ hắn chưa thể thu phục ông ta, vì thế nhất định không thể để ông ta hội hợp với Trấn Ninh hầu, nếu không hai người này sẽ liên hợp phản đối mình, hắn chỉ sợ mình tốn sức mà không thu được kết quả gì.

Chi bằng tách ông ta ra xa, đợi khi nào hắn nắm chắc thế cục ở kinh thành rồi lại điều ông ta về, để ông ta đỡ phải làm hỏng chuyện lớn của mình.

Thiên Hi đế nghĩ cũng thấy có lý, thấy Tử Yên cầm đan dược mà mỗi ngày mình phải uống đi vào, ông khép tấu chương lại và nói: “Trẫm tự có chủ trương, con lui xuống đi!”

Lỗ vương biết ông nói vậy có nghĩa là đã đồng ý nên cũng không nán lại nữa, trước khi quay người thì liếc nhìn Tử Yên một cái, nhưng không hề nói gì.

Tử Yên nhìn Thiên Hi đế uống thuốc bằng nước ấm xong, ra chiều lơ đãng nói: “Lời Lỗ vương điện hạ vừa nói, thần thiếp cảm thấy không ổn lắm.”

Thiên Hi đế vỗ nhẹ lên mu bàn tay trơn nhẵn của nàng, trên khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười cưng chiều: “Không lẽ nàng có ý hay khác?”

“Thần thiếp nghĩ rằng, Trấn Ninh hầu đã dẫn binh ra ngoài thì thôi, nếu ngay cả Trấn Quốc tướng quân cũng dẫn binh đi, thì ai sẽ là người bảo vệ bệ hạ? Ai bảo vệ kinh thành đây?”

“Nàng nói cũng không phải không có lý.” Thiên Hi đế gật đầu.

Tử Yên thấy thế bèn nói: “Ban nãy Lỗ vương điện hạ không phải đã nói rồi sao, đám giặc cỏ kia chẳng qua chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, nếu đã là vô danh tiểu tốt thì cần gì Trấn Quốc tướng quân phải ra trận? E rằng quan phủ địa phương triệu tập binh mã cũng có thể bình định được.”

“Ái phi nói có lý.” Thiên Hi đế lại gật đầu: “Nếu vậy thì cứ kệ bọn họ đi!”

Tử Yên khẽ cười, biết lời nói của mình đã có hiệu quả, nếu Lỗ vương muốn đuổi Trấn Quốc tướng quân ra khỏi kinh thành thì nàng cứ muốn để ông ta ở lại đấy.

Lỗ vương đợi hơn nửa ngày, chẳng những không đợi được ý chỉ phái binh chi viện Trấn Ninh hầu, mà ngay cả ý chỉ phái Trấn Quốc tướng quân lãnh binh đi bình định giặc cỏ cũng chẳng có, hắn ta nhất thời cảm thấy hoang mang vô cùng.

Rõ ràng là trước khi hắn rời đi, phụ hoàng đã xuôi theo ý hắn rồi kia mà, vì sao đến tận bây giờ người vẫn không hạ chiếu chỉ, rốt cuộc là đã quên, hay là đã đổi ý rồi?

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ Hàn vương gây cản trở, vì thế hắn tìm cơ hội chặn Tử Yên ở ngự hoa viên, hỏi nàng ta nguyên do của chuyện này.

Tử Yên cười nhạt: “Ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân chốn thâm cung, làm sao biết được tâm tư của bệ hạ. Lỗ vương điện hạ thật sự đã đánh giá cao ta rồi.”

Nói xong, nàng không thèm nhìn hắn lấy một cái, lả lướt rời đi.

Trước thái độ của nàng, Lỗ vương tức đến nỗi trán nổi đầy gân xanh.

Con đ ĩ này thật sự không coi mình ra gì rồi phải không? Đợi sau này hắn lên làm thái tử, nhất định sẽ xử lý con đ ĩ này đầu tiên!

Tử Yên đi được một đoạn mới dừng lại, nàng quay người, qua cành cây sum sê trông thấy vẻ mặt đằng sát khí của hắn, khuôn mặt nàng cũng lập tức trở nên âm trầm.

“Nương nương, Tống thị vệ muốn gặp người.” Đúng lúc này, Lục nhi sải bước tới trước mặt nàng, khẽ bẩm báo.

Tống Siêu muốn gặp mình ư? Tử Yên hơi bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên hắn như vậy, bình thường nàng qua đấy, người đó lúc thì đối xử hờ hững với nàng, lúc thì chửi nàng như tát nước, chưa bao giờ hòa nhã với nàng, thậm chí còn không muốn nhìn thấy nàng, sao lần này lại chủ động gặp nàng nhỉ?

“Hắn có thân phận gì? Muốn gặp bản cung thì bản cung phải đi gặp chắc?” Ngay sau đó, nàng cười gằn một tiếng.

Dường như Lục nhi không ngờ nàng ta sẽ từ chối, sau giây phút sững sờ, nàng sải bước theo nàng ta, vốn muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng nghĩ kĩ lại thôi.

Về đến cung thái cực, Thiên Hi đến vẫn đang ngủ say sau khi uống đan dược, Tử Yên ngồi một mình cạnh cửa sổ, qua hồi lâu, nàng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Hắn gặp ta là muốn nói chuyện gì?”

Lục nhi phải mất một lúc mới nhận ra rằng nàng ta đang ám chỉ Tống Siêu, vội vàng lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”

Tử Yên không nói gì nữa, không lâu sau, nàng cuối cùng cũng dằn lòng chẳng đặng mà đứng lên: “Bản cung muốn xem xem, hắn có ý đồ gì!”

Lục nhi thoạt nghe đã biết ngay nàng ta định đi gặp Tống Siêu, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hầu nàng ta thay đồ.

Trong một tòa thành nhỏ ở quân Tây Nam, Triệu Uân lật xem thư mật, quân y bên cạnh giúp hắn xử lý miệng vết thương nứt toác bên tay trái, máu tươi nhanh chóng thấm ra băng vải trắng, Triệu Uân chỉ chau mày mà không chớp mắt lấy một cái, sau khi đọc xong hắn ném thư mật kia vào chậu than, nhìn nó hóa thành tro bụi trong nháy mắt.

“Mọi việc đều giống như điện hạ suy đoán, bệ hạ không hề phái binh chi viện cho Trấn Ninh hầu, e rằng trận chiến này hầu gia phải chịu khổ rồi.” Chử Lương nói.

Triệu Uân cười lạnh: “Từ trước đến giờ phụ hoàng luôn là người thiếu chính kiến, nay trong triều có Triệu Phủ, hậu cung có Nguyệt quý phi kia, hai người này mà hợp lực thì tất nhiên có thể dỗ ông ấy đến choáng váng mặt mày, nào còn quan tâm gì đến sống chết của Trấn Ninh hầu.”

“Sợ rằng hiện giờ phụ hoàng vẫn không biết là quận Tây Nam không chỉ có dân phỉ, mà còn có cả ngoại địch quấy nhiễu biên giới.”

“Nhưng phụ hoàng không phái binh đi chi viện cũng tốt, như vậy thì Trấn Ninh hầu sẽ không có thời gian đi làm chuyện khác, tự nhiên sẽ không rảnh mà can thiệp vào đại sự của Cô!”

Hắn ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Bên phía Trình Thiệu Đường thế nào rồi?”

“Thiệu Đường huynh đệ cơ bản đã dẹp sạch loạn thổ phỉ ở thành Mạc, thuộc hạ tin chắc rằng chẳng mấy chốc hắn sẽ dẫn binh tụ hợp với Trấn Ninh hầu, cùng nhau chống lại người Tây Nhung.”

“Đoán chừng Trấn Ninh hầu định nhân cơ hội này giáng cho Tây Nhung một đòn nặng nề, giải quyết vấn đề Tây Nhung trong một lần, vì vậy mới dâng tấu yêu cầu chi viện, nay chuyện viện binh không thành, song phía vương đình Tây Nhung cũng không thái bình, ta tin rằng trận chiến này sẽ không thể kéo dài quá lâu, và cũng có thể nó sẽ chẳng đi đến đâu.” Triệu Uân xoa cằm phân tích.

“Bảo Lục nhi nghĩ cách thuyết phục Nguyệt quý phi phò tá Bát hoàng tử lên ngôi thái tử, đương nhiên, trước đó phải để Triệu Phủ nếm được vị ngọt đã, bởi chỉ khi sắp leo l3n đỉnh cao lại bị người ta đẩy xuống, hắn mới càng đau đớn, càng hận hơn!” Một lát sau, hắn quỷ quyệt nói.

Chử Lương đương nhiên hiểu ý của hắn, lập tức cho người đi làm.

Tuy Thiên Hi đế không lên triều, nhưng vẫn có rất nhiều triều thần nhiệt tình với việc sắc lập tân thái tử, bệ hạ không lên triều cũng không sao, bọn họ sẽ tác động vào hậu cung. Ngay sau đó, chốc chốc lại có cáo mệnh phu nhân của các phủ vào cung thỉnh an nương nương.

Và cung thái cực trở thành trọng tâm của kế hoạch này. Ngặt nỗi Nguyệt quý phi của cung thái cực không có nhà mẹ đẻ, dẫu mọi người muốn làm thân với nàng cũng không biết xuống tay từ đâu.

Tử Yên vô cùng hưởng thụ sự nịnh nọt lấy lòng của các cáo mệnh. Trước đây, những phụ nhân xuất thân cao quý đó ai cũng coi thường nàng, còn bây giờ thì sao, ai cũng đon đả tìm đủ mọi cách để lấy lòng nàng, bọn họ có khác gì tú bà ở lầu Bách Hoa đâu chứ?

Nhìn những người này phủ phục dưới chân của nàng, trong lòng nàng xuất hiện những kh0ái cảm vặn vẹo.

Tuy nhiên, nàng bất giác nhớ đến lời khuyên mấy hôm trước của Lục nhi. Nếu muốn vinh hoa phú quý lâu dài, sau này tốt nhất là để con của mình lên ngôi kế vị, nếu không có con thì cùng lắm cũng phải chọn một đứa dễ khống chế.

Mà nàng hiểu rất rõ về cơ thể của mình, rằng kiếp này nàng không thể có thai, vậy thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là chọn một hoàng tử dễ khống chế, hơn nữa, hoàng tử này chắc chắn không thể là Lỗ vương hay Hàn vương, nhất là Lỗ vương, chỉ sợ ngày hắn có được quyền thế cũng chính là ngày chết của mình.

Bát hoàng tử là sự lựa chọn tốt nhất với nàng. Nó là ấu tử của bệ hạ, năm nay chưa đầy chín tuổi, sinh mẫu là Giang quý nhân có xuất thân thấp hèn, nhà ngoại cũng không có thế lực, vì thế nó là đứa trẻ dễ khống chế nhất.

Song, để tránh Lỗ vương gây khó dễ, nàng vẫn chưa thể để lộ quyết định này.

Nàng thầm nảy ra một ý tưởng, trong lúc nói chuyện sẽ lơ đãng hùa theo những lời khen ngợi Lỗ vương, các vị cáo mệnh đều là người tinh tường, nhanh chóng hiểu rõ ý nàng.

Xem ra, vị quý phi nương nương này quả nhiên như lời đồn, nàng ta chính là người mà Lỗ vương cài bên cạnh bệ hạ, đương nhiên nàng ta cũng hi vọng Lỗ vương có thể leo lên vị trí kia.

Trong nháy mắt, có người thất vọng, có người mừng thầm, cũng có người căm ghét.

Ở ngoài cung, Lỗ vương nhanh chóng hay tin về thái độ của Nguyệt quý phi, trong lòng đắc ý không thôi.

Xem ra con đĩ đó cũng khá thức thời đấy, chí ít vẫn biết không có mình thì nàng ta sẽ không có vinh hoa phí quý như ngày hôm nay.

Đến lúc này, hắn càng thêm chắc chắn rằng ngôi vị thái tử sẽ là của mình. Nhưng không ngờ trong lòng Tử Yên lại có mưu đồ khác, nàng ta đã dần dần đẩy bát hoàng tử vào tầm mắt của Thiên Hi đế, đồng thời khơi mào thành công suy nghĩ sắc phong bát hoàng tử làm thái tử của Thiên Hi đế.

Dưới sự thúc đẩy của người có mưu đồ riêng, tin đồn về việc bệ hạ sắp lập Lỗ vương làm thái tử nhanh chóng lan ra, chưa đến nửa canh giờ, quan viên lớn nhỏ trong triều đã nhận được thông tin, các triều thần vốn muốn tiếp tục quan sát cuộc tranh dành ngôi vị nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành với Lỗ vương, không lâu sau, trước cửa phủ Lỗ vương ngựa xe như nước, quan viên ra vào tấp nập.

Còn Lỗ vương thì tỏ ra nghiễm nhiên như thái tử thật.

Hàn vương tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cho dù là ở trong triều hay ở hậu cung thì thế lực của hắn cũng không bằng Lỗ vương, nay Thiên Hi đế đã quyết định, dẫu hắn muốn giãy chết một lần cũng khó.

Cuối cùng, vào ngày Thiên Hi đế lên triều, đám triều thần đều kích động không thôi, ai cũng đoán rằng bệ hạ định chính thức công bố sắc lập Lỗ vương làm thái tử.

Lỗ vương đứng thẳng lưng, trên mặt nở một nụ cười tươi tắn, thoạt nhìn trông như quân tử khiên tốn nhã nhặn, thế nhưng ánh mắt đầy vẻ đắc ý, Hàn vương thấy mà hận đến thấu xương.

Phì, làm bộ làm tịch!

Quả nhiên, Thiên Hi đế chủ động nhắc tới chuyện sắc lập tân thái tử.

Lỗ vương thấy xung quanh có vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình thì ngoài mặt càng tỏ ra khiêm tốn, nhưng khóe miệng lại không sao đ è xuống được mà cứ thể cong lên, cho đến khi ba chữ ‘Bát hoàng tử’ truyền tới, nụ cười trên mặt hắn vụt tắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Đám quần thần ai cũng ngớ ra, bọn  họ không màng lễ nghi ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng vào thiên nhan, trông thấy Thiên Hi đế khép hờ đôi mắt, chậm rãi nói: “Khâm Thiên giám sẽ chọn này lành tháng tốt để tiến hành làm lễ sắc phong, Bát hoàng tử sẽ chuyển đến cung thái cực để Nguyệt quý phi nuôi dưỡng.”

Đám quần thần lập tức rộ lên, nhưng Thiên Hi đế đã phất áo rời đi, không muốn nói thêm.

Bát hoàng tử? Vậy mà phụ hoàng lại chọn một tên oắt con lên làm thái tử?! Không đúng, đây chắc chắn không phải ý định ban đầu của phụ hoàng, nhất định là con đ ĩ kia giở trò ngăn cản, nếu không phụ hoàng làm sao có thể để Bát hoàng đệ dọn tới cung thái cực ở!

Lỗ vương không phải kẻ ngốc, vừa ngẫm đã thông suốt tất cả mọi chuyện, hắn cả giận, sát khí bừng bừng.

“Ha ha ha ha ha, là Bát hoàng đệ, hóa ra là Bát hoàng đệ. Ôi Nhị hoàng huynh, thật sự xin lỗi, khiến huynh phải mừng hụt một phen rồi!” Trong điện bỗng nhiên phát ra một tràng cười to, mọi người quay đầu lại, thấy Hàn vương đang nhìn Lỗ vương cười hả hê.

Hàn vương cực kỳ sung sướng, thứ hắn không có được, Triệu Phủ cũng đừng hòng có được!

Sắc lập thái tử là chuyện vô cùng quan trọng, hơn nữa náo nhiệt ở phủ Lỗ vương trước đó đã khiến dân chúng mặc định rằng vị trí thái đã nằm trọn trong lòng bàn tay hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt, ý chỉ của bệ hạ về việc sắc phong Bát hoàng tử làm thái tử đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.

Đương nhiên Lăng Ngọc cũng nghe được tin tức này, nàng hồi lâu không thể hoàn hồn.

Cho nên, kiếp này Lỗ vương vẫn không được làm thái tử, mà bị Bát hoàng tử chưa tròn chín tuổi hẫng tay trên?

Nhớ đến hành động của Lỗ vương sau khi để mất vị trí thái tử, nàng rùng mình, lập tức gọi Lăng Đại Xuân tới, vội vàng bảo hắn cất kĩ tiền của và những vật có giá trị trong nhà, đến cả Lưu Phương đường cũng phải đóng chặt cửa lớn, không kinh doanh nữa.

Lăng Đại Xuân không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lăng Ngọc không thể nói với hắn rằng kiếp trước Lỗ vương khởi binh tạo phản, chỉ đành cân nhắc nói: “Lỗ vương để mất vị trí thái tử ắt sẽ không chịu để yên, hiện giờ đang là thời buổi rối ren, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chúng ta có sự chuẩn bị vẫn tốt hơn.”

Lăng Đại Xuân nhìn nàng chăm chú hồi lâu rồi cũng tự cảm thấy đúng, hắn lập tức bắt tay vào việc thu dọn, cất kĩ từng đồ đáng tiền trong nhà. Lăng Ngọc thậm chí còn bảo hắn giấu đi mấy bao gạo, khoai lang và những thực phẩm khác, không chỉ thế, nàng còn lén mua nhiều đồ từ chợ đông phố tây về. Tuy Lăng Đại Xuân chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng không hỏi nhiều mà nhất mực làm theo.

“Các con đang làm gì vậy? Sao trông như là sắp vào nạn đói thế?” Châu  Thị thấy vậy khó hiểu hỏi.

Ngược lại, Lăng Tú Tài chỉ đăm chiêu nhìn hai huynh muội họ bận bịu, không hỏi gì nhiều, cũng không lên tiếng ngăn cản.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Lăng Ngọc lo lắng đi tới đi lui mấy lần, sau khi xác nhận không làm người khác sinh nghi nàng mới yên tâm hơn và rời đi.

“Nguy to rồi, Lỗ vương tạo phản!” Hôm nay, Lăng Đại Xuân mồ hôi đầm đìa chạy từ bên ngoài về, về tới nhà không thèm lau mồ hôi trên trán mà đã vội nói.

Cuối cùng thì cũng đến………

Chuyện khiến nàng nơm nớp lo sợ bấy lâu cuối cùng cũng có kết quả, Lăng Ngọc đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may kiếp này nàng đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa vì có mối quan hệ của Quách Kì ở huyện Thanh Hà mà loạn phỉ tạm thời vẫn chưa lan rộng. Còn Lỗ vương, kiếp này hắn còn chưa về đến đất phong mà đã dấy binh tạo phản, e rằng hắn định bức vua thoái vị.

Đúng lúc này, cổng lớn bị người ta đập mạnh, Lăng Ngọc giật thót, ôm lấy bé Đá đang sợ đến nỗi rúc vào cạnh nàng, Lăng Đại Xuân thì tiến lên một bước, chắc trước mặt mẹ con nàng cùng với phu phụ Lăng tú tài và Dương Tố Vấn vừa bước ra ngoài sau khi nghe thấy tiếng động lạ.

Cổng lớn bị người ta đập sầm sập, bên ngoài truyền vào tiếng mắng chửi đầy tức giận của nam tử, nhưng đập hồi lâu vẫn không mở được, tiếng mắng cũng cũng nhỏ dần đi, một lúc lâu sau, tiếng đập cửa vang dội cũng dừng lại.

Thế nhưng, khi mọi người vểnh tai nghe ngóng thì lại nghe thấy những tiếng chửi bới, tiếng khóc lóc, tiếng cầu xin, … văng vẳng đâu đây.

“Đây là nhân lúc cháy nhà đi hôi của!” Lăng tú tài thở dài.

Lăng Ngọc mím chặt cánh môi.

Lỗ vương không cam lòng khi mất đi ngôi vị thái tử, vì thế hắn đã lập tức cầm kiếm xông vào cung thái cực với ý đồ gi ết chết Nguyệt quý phi và Bát hoàng tử, nào ngờ chuyện không thành mà lại ngộ thương Thiên Hi đế, sau khi hốt hoảng rời khỏi cung, hắn nghĩ trước nghĩ sau và quyết định bức vua thoái vị.

Còn Triệu Uân, hắn là người đầu tiên biết được tình hình trong kinh, sau khi đọc xong thư mật thì ném đi, cười khẩy.

“Cô đúng là coi thường Triệu Dịch rồi, vốn tưởng rằng hắn bị giam trong thiên lao sẽ là chỉ có đường chết, không ngờ hắn ta vẫn có bản lĩnh phản kích. Xem ra phụ nhân vẫn chỉ là phụ nhân, ngoài mặt có tàn nhẫn đến đâu, chung quy vẫn không thoát được chữ ‘tình’!”

“Đúng là làm khó cho Tống Siêu kia rồi, đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà còn phải khai triển ‘mỹ nam kế’ để mê hoặc lòng người.”

“Thông báo cho Trình Thiệu Đường chuẩn bị về kinh! Lần này chúng ta sẽ cho những kẻ đui mù kia sáng mắt ra, cho chúng thấy ai mới là người mang thiên mệnh!”

Đọc truyện chữ Full