TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
Chương 13: 13: Cậu Là Một Anh Hùng


Dưới ánh đèn mờ ảo, trước cửa hàng tanh tưởi, nửa khuôn mặt Trì Thâm  bị nhuộm đỏ, máu tụ ở cằm dọc theo đường cằm, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Kiều Trăn Trăn càng nhìn càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi gã trọc đầu: “Ông dựa vào cái gì mà đánh cậu ấy thành như cậy? Có biết đây là vi phạm pháp luật không? Tin hay không tôi bây giờ gọi cảnh sát tới bắt ông này!”
“Tên trọc sốt ruột nhìn, liếc mắt liền nhận ra cô là cô gái đến gặp Trì Thâm lần trước, mất kiên nhẫn nói:” Cô bé này từ chỗ nào xuất hiện, mau đi chỗ khác cho ông đây, bây giờ tâm trạng không tốt lắm, mặc kệ cô là ai”
“ Miệng ông nói chuyện sạch sẽ chút đi.

” “Kiều Trăn Trăn đen mặt.
Người đàn ông hói đầu cười lạnh một tiếng: “Tao không nói sạch sẽ đấy, mày có thể làm gì được tao?”
Ông ta vừa nói, vừa vung một con dao đến gần Kiều Trăn Trăn, lưỡi dao của nó phát sáng với ánh sáng lạnh, Kiều Trăn Trăn co rúm lại vì sợ.

Trong khi cô đang định lấy hết can đảm để cùng hắn giằng co thì một bàn tay bất ngờ túm lấy con dao của gã trọc phú.
Người đàn ông hói ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt của Trì Thâm, và trong thời gian ngắm,trong lòng trở nên càng tức giận: “Mày tỏ vẻ có bản lĩnh phải không? Mau buông tay ông đây ngay?!”
Nói xong liền có ý đồ giãy ra.
Trì Thâm nhìn ông chằm chằm, cánh tay gầy guộc chỉ dày bằng một nửa của ông nhưng lại chặt chẽ khống chế được ông.
Người đàn ông trọc đầu  vùng vẫy hai lần và không thoát ra được, ông ta ngay lập tức trở nên cáu kỉnh, dùng tay kia tát vào mặt anh.
Đồng tử của Kiều Trăn Trăn co rút lại và cô vô thức muốn kêu dừng lại, nhưng giá trị hảo cảm của cô đã bị dùng hết, và cô chỉ có thể nhìn cái tát của ông ta rơi xuống mặt Trì Thâm.
Một giọng nói nặng nề vang lên, khuôn mặt Trì Thâm bị tát nghiêng, khóe môi tràn ra một ít máu, nhưng tay vẫn nắm chặt cổ tay của gã trọc.

Kiều Trăn Trăn nhìn khuôn mặt anh dần sưng đỏ sau khi anh bị đánh, trong nháy mắt khóe mắtlập tức đỏ lên.
Người đàn ông đầu trọc cảm thấy cổ tay đau nhức, lập tức sởn cả tóc gáy: “Con mẹ mày …”
“Giờ này còn ồn ào cái gì vậy? Sao mẹ nó không cho người ta ngủ sao?” Trong cửa hàng truyền ra tiếng mất kiên nhẫn của một người phụ nữ trung niên.
Kiều Trăn Trăn nhận ra giọng nói của mẹ Trì Thâm, mắt sáng lên định cầu cứu bà, ai biết bà ta vừa vươn đầu ra xem, sau đó liền chửi bới rồi rụt đầu lại: “Mẹ nó không khiến người ta bớt lo được một ngày.

Đánh đi, đánh đi, đánh chết một người thì ít một người, đừng làm chậm giấc ngủ của tôi là được… “
Trái tim Kiều Trăn Trăn lập tức lạnh lẽo.
Cô hít một hơi thật sâu, lợi dụng sự không chuẩn bị trước của gã hói để kéo tay kia của Trì Thâm đi.


Một tia bàng hoàng xẹt qua mắt Trì Thâm, sự u ám như nước tan ra, ngoan ngoãn bị kéo về phía sau cô.
Gã đầu trọc lấy lại tự do, xoa xoa cổ tay bầm tím, cầm dao chửi bới, đang định bước về phía trước, Kiều Trăn Trăn đột nhiên nói: “Tuy rằng ở đây hẻo lánh, nhưng không phải là không có giá camera giám sát, nếu như ông còn động tay động chân thì phải gánh lấy hậu quả “.
Gã trọc cười:” Hậu quả thế nào? Tao không động chạm đến mày, tao chỉ đang đánh con tao.

Đánh chết cũng là trong chuyện của gia đình.

Liên quan gì đến mày? “
” Nhưng cảnh ông dùng dao đe dọa tôi đã bị theo dõi, đã được ghi lại “, Kiều Trăn Trăn lạnh lùng nhìn ông,” Ông có thể đi tìm hiểu xem tôi là ai, người khác có thể không thể động đến ông nhưng không có nghĩa là tôi không làm gì được.”
Cô nói câu này, hơn một nữa đều là dọa người, điều duy nhất mà cô giám đánh cuộc chính là người đàn ông hói này là một người chưa hiểu chuyện đời,cảm thấy rằng có thể làm chuyện gì cũng được nếu có tiền.
Đúng với dự đoán, gã hói ngay lập tức sững sờ khi nghe những lời đó, ông ta dữ tợn nhìn Trì Thâm: “Chờ cô ta đi rồi ông đây lại tính toán với mày!”
Nói xong, ông ta quay trở lại cửa hàng,dưới ngọn đèn đường  những người hàng xóm thấy không còn ồn ào để hóng chuyện nữa, bọn họ cũng nhanh chóng giải tán, phố ăn vặt bỗng nhiên vắng vẻ.
Kiều Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng lật cặp sách đi học, tìm điện thoại xong, cô run tay gọi 120  giọng run run an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, tôi gọi xe cấp cứu ngay bây giờ, cậu nhất định không có chuyện gì, sẽ ổn thôi…… ”
Vừa nói xong, cô vừa dùng đầu ngón tay đang run rẩy bấm số trên điện thoại một cách khó khăn, đến số thứ ba thì một bàn tay đang lạnh ngắt lại tái nhợt che mất điện thoại của cô.
Cô ngây ra trong chớp mắt và ngẩn đầu lên nhìn anh.
“Mình không sao, đừng sợ.” Anh lẩm bẩm.
Kiều Trăn Trăn: “…”
“Đừng đến bệnh viện,” anh lại nói.
Môi của Kiều Trăn Trăn mấp máy, còn chưa kịp nói thì anh đã lấy điện thoại  ,khóa màn hình lại, bỏ vào cặp sách của cô rồi quay đầu bước vào cửa hàng.
Nhìn thấy bóng lưng bình tĩnh của anh, trong lòng Kiều Trăn Trăn cảm thấy nhói đau, vô thức túm lấy góc quần áo của anh.

Trì Thâm cảm giác được cái gì, bước chân liền dừng lại.
“… Đến bệnh viện,” cô hít sâu một hơi, “hiện tại đi ngay.”
Trì Thâm im lặng.
“Nếu cậu không đi, mình sẽ không đi đâu.” Cô nghiến răng nghiến lợi.
Trì Thâm cuối cùng cũng có phản ứng, mím môi nhìn lại cô.
“Làm ơn …” Đôi mắt của Trì Thâm đỏ bừng.
Trì Thâm cuối cùng cũng có một chút rung động.

Nửa tiếng sau, ở bệnh viện cấp cứu.
“ai da, đối với vết thương dài như vậy, thầm tính sơ sơ cũng cần phải khâu khoảng tám mũi.

Mấy đứa nhỏ này không lo học tập thật tốt lại học theo đi đánh nhau.

Hai đứa có biết nếu vết thương có xuống thêm một chút nữa thì mắt này coi như khỏi dùng rồi không? ”
Vị bác sĩ đã lớn tuổi vừa cằn nhằn vừa khâu
Kiều Trăn Trăn nhìn anh chằm chằm một lúc, cuối cùng không thể không quay mặt đi vì vết thương quá ghê rợn, trong lòng chợt hối hận.

Nếu hôm nay cô không dùng hết 80 điểm giá trị hảo cảm đó, có lẽ anh đã không bị thương.
“Hệ thống không có khả năng dự đoán tương lai, ký chủ cũng không có nên ngài đừng dễ dàng trách mình.” Tiểu Bát đột nhiên an ủi.
Kiều Trăn Trăn mím môi và không trả lời, cho đến khi bác sĩ cho biết đã xong việc.
“Bác vừa dùng thuốc mê, đi ra ngoài ngồi nửa tiếng rồi mới được rời đi.” Bác sĩ nhắc nhở.
Kiều Trăn Trăn cảm ơn ông, đỡ Trì Thâm đứng dậy, cả hai lặng lẽ bước đến phòng cấp cứu.
Đã gần mười hai giờ đêm, ngay cả khoa cấp cứu cũng không có mấy người, trong khu chờ lớn cũng chỉ có hai người bọn họ.
Kiều Trăn Trăn ngồi bên cạnh Trì Thâm,sau một lúc mới hỏi: “Có
đau không?”
“Không đau” Trì Thâm đáp.
Kiều Trăn Trăn dừng lại, đột nhiên ôm mặt anh bằng cả hai tay, buộc anh phải nhìn vào mình.

Cằm bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại bao bọc, Trì Thâm nhất thời bị giật mình, hoàn hồn lại thì đã đối mặt với cô rồi.
“Phải nói là rất đau,” Kiều Trăn Trăn nghiêm túc nhìn anh,
“Trừ khi người không có dây thần kinh đau, tất cả đều sẽ đau.” Trì Thâm bị cố định nhìn cô rất bình tĩnh, môi mỏng khẽ nhúc nhích.
“Cậu bị khâu nhiều mũi như vậy, làm sao mà không đau được?”
“Lúc đâu thì đừng chịu đựng, cũng đừng để cơ thể quen với đau đơn, không một ai xứng đáng phải quen với nỗi đau, như vậy là không đúng “

” Nói đi, cậu đau.


Trì Thâm do chảy máu quá nhiều mà môi càng ngày càng tái nhợt, một lúc lâu sau, cuối cùng khó khăn mở miệng nói:” Mình… đau.


Kiều Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy càng thêm đau lòng, không thể tiếp tục nhịn được nữa,duỗi tay,ôm lấy anh.
Khi được cảm nhận cái ôm đầu tiên trong đời, cả người Trì Thâm như đông cứng lại, cả hai tayđều mềm mại, nhưng lại thuộc về một thế giới khác không phù hợp với anh.
Nhưng thế giới ấy lại ôm hắn vào trong ngực.
Việc này là không đúng, mùi tanh của cá trên người hắn sẽ chỉ làm bẩn thế giới ấy mà thôi.
Trì Thâm đột ngột bừng tĩnh, vừa khẩn trương lại không thể từ chối dứt khoát mà lùi về sau một bước,  trực tiếp thoát ra khỏi vòng tay của cô.
[Giá trị hảo cảm +80, hiện tại có 80 điểm]
Kiều Trăn Trăn: “…”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Trì Thâm khó khăn quay mặt đi: “Mình không muốn làm bạn với cậu.”
Kiều Trăn Trăn không nói nên lời, vươn ngón tay của mình để chọc vào các đường gân xanh trên mu bàn tay của anh.
[Giá trị hảo cảm +20, hiện tại có 100 điểm]
“… Cậu nói gì đó, trong mơ cậu đều muốn làm bạn với mình.” Kiều Trăn Trăn nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái
Trì Thâm mím mím môi mỏng không nói gì.
Kiều Trăn Trăn đang định hỏi thêm, liếc mắt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô lập tức đứng dậy vẫy tay: “Mẹ.”
Tần Tĩnh đứng yên nhìn  xung quanh quanh, thấy cô thì vội vàng chạy tới, nắm lấy tay cô, cẩn thận cô từ trên xuống dười.

Một lúc sau, sau khi chắc chắn rằng cô không có việc gì, cuối cùng bà mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức trách mắng: “Nói chuyện thì không chịu nói đàng hoàng, rõ ràng mà lại cúp máy, mẹ cho con thiếu chút tiền điện thoại đó sao?! Hơn nữa đêm con chạy tới bệnh viện làm gì? Con có biết mẹ nghe xong đã rất lo lắng không …
“Con biết mà,” Kiều Trăn Trăn vội vàng ngắt lời, “Con chẳng phải sợ mẹ lo lắng nên mới gọi trước cho mẹ sao?”
Tần Tĩnh trừng mắt nhìn cô, và đang định nói gì đó thì thấy phía sau cô Trì Thâm đang luống cuống đứng dậy
Bà ngừng lại một chút và nhìn thấy miếng gạc trên trán Trì Thâm thì bỗng nhiên cau mày.
“Không phải là do đánh nhau.” Kiều Trăn Trăn quá hiểu mẹ của mình, khi nhìn vào biểu hiện của bà,cô biết chắc chắn rằng bà ấy đã hiểu lầm rồi, vì vậy cô nhanh chóng nói lời giải thích, “Cha cậu ấy đã đánh cậu ấy.”
Đúng như dự đoán, ánh mắt Tần Tĩnh trong giây lát có chút thay đổi, có một tia thương cảm thoáng qua, bà cau mày đi tới trước mặt Trì Thâm, đánh giá từ trên xuống dưới rồi thở dài: “Thật đáng thương, vết thương có nghiêm trọng không?”
“… dạ không.” Trì Thâm cụp mắt xuống.
Tần Tĩnh thở dài quay đầu nhìn Kiều Trăn Trăn: “Bây giờ phải làm sao đây, cậu ấy có thể về nhà được không?”
“cậu ấy không thể về nhà, sẽ tiếp tục bị đánh,” Kiều Trăn Trăn nhanh chóng giải thích, “Không bằng đưa cậu ấy vào khách sạn ở một đêm đi.



Cô cần một chút thời gian để suy nghĩ nên làm thế nào để giúp cho anh ấy không bị tổn thương lần nữa.
“Bị thương mà ở khách sạn làm gì, về nhà chúng ta trước đi.

Ngày mai dì sẽ cùng ba mẹ con  gặp mặt nói chuyện kỹ càng về chuyện này.” Sau khi cân nhắc Tần Tĩnh nói.
Kiều Trăn Trăn từ lâu đã đoán được bà sẽ mềm lòng nên ngầm gật đầu: “Con không có ý kiến ​​gì, dù sao cũng đều là bạn học.”
Trì Thâm ngừng một chút: “Không cần…”
“Quyết định như vậy đi, tài xế đang đợi ở quyết định.
Kiều Trăn Trăn lập tức đồng ý: “  Vâng ạ, đi thôi.”
“Mình không cần…”
“Cậu muốn làm mẹ mình khó chịu sao?” Kiều Trăn Trăn hạ giọng nói.
Đầu ngón tay Trì Thâm  có chút run run, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sát ý của Tần Tĩnh, liền lập tức im bặt.
Cuối cùng, trong tình trạng hoang mang, hồ đồ mà cùng cô trở về nhà
Đã hơn mười hai giờ tối, Kiều Trăn Trăn vừa vào nhà đã bị đuổi về phòng, Tần Tĩnh tự mình đưa Trì Thâm đến ở phòng cho khách.
“Trong nhà, mấy phòng khác còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, con ở đây trước đi,đừng nghĩ ngợi lung tung.” Tần Tĩnh không đi vào phòng, chỉ dẫn anh đến trước cửa phòng.
“Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt,nghe chưa? Ngày mai không phải còn phải đi học sao.


” … Cảm ơn.

” Trì Thâm chậm rãi nói.
Nghe giọng nói có chút khó khăn của cậu, Tần Tĩnh có lẽ đã đoán được cổ họng  của cậu có vấn đề, lòng bà bỗng nhiên càng thêm mềm mại hơnn: “Ngoan, đi ngủ đi.”
Nói xong, bà không có đứng lại,.

Từ bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Trì Thâm, anh lẳng lặng đứng trong căn phòng được trang hoàng lộng lẫy này, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, định lặng lẽ rời đi, nhưng trong lúc anh mới ấn xuống, một giọng nói nhàn nhạt từ ngoài cửa truyền đến: “Trì Thâm ơi, mở cửa đi, mình muốn đi vào.


Trì Thâm:”… “.


Đọc truyện chữ Full