Kiều Trăn Trăn lén đến gặp Trì Thâm, vừa gọi cửa vừa cố gắng ngăn không cho mẹ phát hiện,cả người đều trở nêncăng thẳng.
“Trì Thâm, cậu ngủ rồi à?” Cô kêu thêm vài lần, thấy không có ai ra mở cửa, cô liền lui ra ngoài một lúc.
Trì Thâm ở trong phòng nghe giọng nói lén lút của cô,băng trong đôi mắt đen nhánh như tan ra .
[Giá trị hảo cảm +10, hiện tại có 110 điểm ]
Kiều Trăn Trăn: “… Mình biết cậu chưa ngủ, mau mở cửa cho mình đi.”
[Giá trị hảo cảm +10, hiện tại 120 điểm]
Kiều Trăn Trăn vừa tức giận vừa cười: “Cậu vẫn còn giả vờ đúng không, cậu có tin nếu cậu không mở thì mình sẽ phá cửa không? “
[Giá trị hảo cảm +10, hiện tại có 130 điểm]
” Mình tới cũng không có chuyện gì, mình chỉ vì sợ cậu không quen ở nhà của mình nên mình tới xem một chút, nếu cậu không muốn mở cửa thì mau đi ngủ đi.
“
Kiều Trân Trân nói xong, rón rén bước về phòng.
Nhưng chỉ mới bước vài bước, liền nghe thấy có tiếng của mở khóa cửa rắc rắc sau lưng cô.
Cô giống như cảm giác được liền quay đầu lại, cô liền đối diện với đôi mắt sâu, tĩnh lặng của Trì Thâm.
Cô im lặng một lúc, chớp chớp mắt rồi nói nhỏ: “Ngủ ngon.”
Trì Thâm không nói gì.
Kiều Trăn Trăn mỉm cười và chạy chậm về phòng.
Trì Thâm nhìn cô đóng cửa phòng, môi khẽ mấp máy: Ngủ ngon.
Sau khi đóng cửa một lẩn nữa, nỗi cô đơn có chút không phù hợp lúc nãy dường như trong nháy mắt đã biến mất, anh liếc nhìn chiếc giường lớn gọn gàng, sạch sẽ, trầm mặc một lát rồi trực tiếp nằm xuống tấm thảm ở cạnh cửa, cuộn mình ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Trăn Trăn thức dậy sớm hơn bình thường, vừa mới mở mắt,thậm chí đến mặt cũng chưa rửa đã chạy đến phòng của Trì Thâm nhưng trong phòng lại không có ai cả.
“Đã đi rồi,” Tần Tĩnh đang ở sau lưng nói với cô, “Đứa nhỏ này quá khách sáo rồi.
Mới sáng sớm đã tới cảm ơn mẹ rồi trực tiếp rời đi luôn.”
“Sao mẹ lại không ngăn cản cậu ấy?” Kiều Trăn Trăn có sốt ruột.
Tần Tĩnh liếc cô một cái: “Chính nó muốn đi,mẹ làm sao mà ngăn được? Đứa nhỏ này quá câu nệ hình thức rồi.
Đi học sớm một chút nhiều khi có thể cảm thấy thoải mái hơn, con cứ yên tâm đi, mẹ đã kêu tài xế đưa đi rồi, nhất định không cho cậu ấy tự đi.
“
Kiều Trăn Trăn bĩu môi:” Cảm ơn mẹ.
“
” Đừng bĩu môi, ba con đang ở dưới lầu.
Lâu rồi gia đình chúng ta không ăn cùng nhau.
Hôm nay ăn sáng xong rồi mới đi học.
Con cũng đừng lúc nào cũng lấy sandwich đem đến trường.
“Tần Tĩnh lấy ngón tay chọc chọc vào trán cô.
Khi Kiều Trăn Trăn nghe thấy Kiều Kiến đang ở dưới lầu, lập tức nhíu mày, sau đó nhìn nụ cười của Tần Tĩnh, mặc dù không muốn nhưng cô vẫn đi theo bà xuống lầu.
Kiều Kiến đã ngồi xuống bàn ăn trước rồi, nhìn thấy cô và bà đi xuống cùng nhau nhưng vẫn không có phản ứng gì, chỉ ngồi ăn một mình.
Kiều Trăn Trăn liếc nhìn ông rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Tĩnh: “Ba.”
“ừ,” Kiều Kiến cầm một miếng bánh mì nướng.
“Thằng nhóc đó là bạn cùng lớp của con à?”
Hôm nay, lúc trời chưa sáng, ông trở về đã gặp Trì Thâm.
“Vâng.” Kiều Trăn Trăn lấy lại tinh thần.
“Mặc dù là bạn học nhưng cũng không thể không đề phòng.
Con là con gái, mang con trai về nhà thì còn ra cái gì? Hơn nữa, con cũng không còn nhỏ nữa nên chơi với ai chắc không cần ba nói thì con cũng biết rồi, cái loại này vừa thấy liền là loại học sinh được nhận học bổng, sau này con nên tránh xa bọn họ một chút.
” Kiều Kiến không khỏi cau mày khi nghĩ đến bộ quần áo rẻ tiền trên người Trì Thâm.
Tần Tĩnh có chút không đồng ý với lời ông ấy nói nhưng nhìn thấy ông tâm trạng không tốt nên cũng không định tranh cãi qua lại.
Ngược lại, Kiều Trăn Trăn ngoài cười nhưng trong không cười: “Con nhớ bố khi còn học đại học hình như cũng nhận học bổng phải không nhỉ?”
Kiều Kiến lạnh mặt, buôn bánh mì nướng đang cầm trong tay xuống.
“Trăn Trăn,sao con lại nói chuyện với ba như thế.” Tần Tĩnh nhíu mày.
Kiều Trăn Trăn với vẻ mặt vô tội: “Con có nói gì sai sao? Nhận học bổng là chuyện đáng xấu hổ à?”
“Đủ rồi, con càng ngày càng hỗn láo,” Kiều Kiến không vui đứng dậy, sau khi nói xong liền trách mắng Tần Tĩnh, “Cô không phải mỗi ngày ở nhà mà không có việc gì làm sao, vậy sao cô không dạy dỗ Trăn Trăn cho tốt đi?”
Kiều Trăn Trăn nhíu mày: “Ba nói con thì nói mỗi mình con thôi, có liên quan gì đến mẹ?”
“Tốt, mới sáng sớm đã bắt đầu ồn ào, các người có thể đừng cãi nhau được không?” Tần Tĩnh đau đầu, ngăn lại.
“Tôi cũng cảm thấy cái nhà này ngày càng không ra gì.” Nhìn thấy Tần Tĩnh không có ý định giúp mình, Kiều Kiến trực tiếp xoay người rời đi.
Tần Tĩnh yên lặng nhìn ông rời đi rồi mới nhìn về phía Kiều Trăn Trăn: “Con nhóc này, con biết rõ ba con không thích nhắc đến chuyện nghèo nàn trước kia rồi mà còn cố ý nhắc tới,ông ấy có thể không tức giận sao?”
“Không phải trước kia ông ấy vốn rất nghèo sao, nếu lúc đầu không phải có ông ngoại và cậu giúp ông ấy thì ông ấy vẫn chỉ là một con người nghèo khổ thôi, chúng ta không phải lúc nào cũng vì bảo vệ lòng tự trọng của ông ấy mà luôn cùng ông ấy nhìn xuống coi thường những người bình thường không bằng ông ấy chứ? ” Kiều Trăn Trăn vừa làm nũng vừa nghiêm túc nói chuyện với Tần Tĩnh.
Tần Tĩnh liếc xéo cô: “Nếu ông ấy là người nghèo khổ thì con chính là con của người nghèo khổ đó.”
“Chỉ cần mẹ mỗi ngày đều có thể vui vẻ, con tình nguyện làm con của người nghèo.” Kiều Trăn Trăn cười tủm tỉm.
Tần Tĩnh có chút không biết làm thế nào với cô: “Con á, chỉ cần con đừng chọc cho ba con tức giận thì mẹ liền vui vẻ.”
Nụ cười trên mặt Kiều Trăn Trăn có chút nhạt, một lúc sau, cô mới chậm rãi nói: “Mẹ, nếu con nhớ không lầm thì gần đây không phải là mùa ế hàng sao, tại sao ba lại ngày càng bận rộn thế? ”
“ Công ty đang mở rộng kinh doanh.
” Tần Tĩnh cũng không rõ lắm.
Kiều Trăn Trăn cúi đầu cười khúc khích: “Chuyện này cũng không nhất định.”
Tần Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ý của con là gì?”
“Không có chuyện gì, con chỉ cảm thấy bố có vẻ càng ngày càng mất kiên nhẫn với chúng ta.” Kiều Trân Trân nói xong, thấy Tần Tĩnh nhíu mày, cô cúi đầu chăm chú ăn cơm, không nói thêm câu nào nữa.
Sau bữa sáng, Kiều Trăn Trăn đến trường,việc đầu tiên khi đến cổng trường cô nhìn về phía góc tường, nhưng không thấy Trì Thâm đâu.
Mặc dù đã mơ hồ đoán được điều đó, nhưng cô vẫn không nhịn được mà thở dài, nhưng nghĩ tới việc anh không đi theo cô sẽ thuận lợi hơn nhiều, vì vậy cô lấy lại tinh thần, quay người rời khỏi trường học.
Cô lại chạy ra phố ăn vặt.
Mới sáu bảy giờ sáng chợ sáng phố ăn vặt đã mở cửa, những con phố vốn không rộng đã tấp nập xe điện và người đi đường, khắp nơi đều là tiếng la mắng cùng với tiếng mắng chửi, chửi tục.
Cha mẹ của Trì Thâm đang đứng trước cửa hàng và trò chuyện với hàng xóm nói đến chỗ gây hứng thú cười haha, không có chút quan tâm nào về cậu con trai bị thương của họ đã một đêm không về.
“Ký chủ, ngài tới đây làm gì vậy?” Tiểu Bát trong đầu tò mò hỏi.
Kiều Trăn Trăn nấp sau tấm biển quảng cáo nhìn vào cửa hàng nhỏ: “Tối nay Trì Thâm nhất định sẽ về nhà.
Ta phải làm gì đó để bọn họ không có sức lực đi kiếm chuyện với Trì Thâm.”
Nói xong, cô dừng lại một giây: “Nếu ta vì tiết kiệm điểm giá trị hảo cảm mà sử dụng tạm ngừng thời gian một cách không liên tục.
Lượng điểm mất dần có bị cộng dồn như mi nói không? “
” Không, hệ thống không quá khắt khe như vậy.
Nếu như ngài sử dụng nhiều lần tạm dừng thời gian trong một khoảng thời gian ngắn, thì vài lần tạm dừng thời gian ấy chỉ sẽ mất một số điểm giống nhau mà thôi.
” Tiểu Bát gấp gáp trả lời.
“Ừ,” Kiều Trăn Trăn vung tay, lẻn lẻn đi đến ao cá bằng sắt, “tạm dừng trong 30 giây.”
[ Sử dụng 25 điểm, hiện tại còn 105 điểm]
Thời gian vẫn còn, chân Kiều Trăn Trăn đã về hướng mép của tấm sắt mỏng và trực tiếp đạp bẹp nó.Cuối cùng cô dùng số thời gian còn lại lao vào cửa hàng rồi trốn.
Thời gian lại chảy, nước và cá trong ao cá cũng theo đó mà chảy ra, cha mẹ của Trì Thâm hét lên và bắt đầu bắt những con cá đang chạy ở trong tầm tay trên mặt đất.
Kiều Trăn Trăn lợi dụng lúc lộn xốn và quét mọi thứ trên bàn ở tầm tay cô trong cửa hàng xuống đất, đồng thời gây ra một tiếng động rất lớn đồng thời cô lại tạm dừng thời gian.
Ba mươi giây sau, Kiều Trăn Trăn đã đập hết mọi thứ có thể đập được trong phòng,lợi dụng mấy giây cuối cùng để chạy ra ngoài thì đột nhiên có một chuyện bất ngờ xảy ra, cô không cẩn thận giẫm phải một con cá, ngã xuống đất.
Thời gian lại tiếp tục trôi, người đàn ông đầu trọc ngay nhìn thấy cô trên mặt đất lập tức mở to mắt ngạc nhiên,một giây sau, thời gian lại tiếp tục tạm ngừng.
“… Lần này tạm dừng một phút.” Trong lòng Kiều Trăn Trăn cảm thấy sợ hãi.
“Vâng ký chủ, cho tới hiện tại thì đã tạm dừng hai phút, mất đi 100 điểm, hiện tại còn có 30 điểm.” Tiểu Bát thông báo.
Kiều Trăn Trăn xoa xoa cánh tay bị trầy da của mình, tiếp tục phá hoại cửa hàng cá, sau đó, nghĩ đến ngày hôm qua người đàn ông đầu trọc đối xử như thế nào với Trì Thâm, cô nghiến răng nghiến lợi và đá ông ta mấy đá.
Sau khi đá mấy cái lại thấy không đủ hả dạ nên đá thêm vài cú nữa, cho đến khi Tiểu Bát truyền tới tiếng báo động, rồi vội vàng chạy đi.
Thời gian lại trôi, người đàn ông đầu hói đau đớn che đầu gối, ngẩng đầu nhìn lên nhìn vào nơi Kiều Trăn Trăn ngã xuống nhưng lại không thấy ai cả.
“Lại lên cơn thần kinh gì vậy, còn không mau chạy tới vớt cá!” Người phụ nữ trung niên mắng chửi.
Người đàn ông hói đầu thì thầm, “Đúng là lên cơn thần kinh …”
Kiều Trăn Trăn chạy thục mạng ra khỏi phố ăn vặt, sau khi lên taxi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“… Ký chủ, vừa rồi trong khi thời gian tạm dừng kết thúc, camera giám sát có lẽ đã ghi lại hình ảnh của ngài, nếu bọn họ báo cảnh sát để xem camera, ngài muốn giải thích như thế nào, sự tồn tại của hệ thống không thể tiết lộ trong thế giới tiểu thuyết.
” Tiểu Bát nhắc nhở.
Kiều Trăn Trăn nhàn nhã ngồi dựa vào ghế: “Cứ yên tâm, đừng lo lắng gì cả, camera giám sát ở đó bị hư rồi.” Vừa rồi cô đã chú ý nhìn thoáng qua, các đường dây nối đã bị ngắt rồi.
Tiểu Bát nghe vậy thì lập tức yên tâm.
Khi xe taxi đến trường, vừa đúng lúc vừa mới kết thúc tiết học đầu tiên.
Cô vội vàng chạy vào trường,cho đến khi bước chân vào hành lang mới đi chậm lại.
” Kiều Trăn Trăn? Giờ cậu mới tới à?” Một cậu bạn đi cùng đường bên cạnh đột nhiên hỏi.
Kiều Trăn Trăn dừng lại,nhìn thấy là bạn học của mình mới gật gật đầu.
“Bạn có xin nghỉ phép không? Nếu mà không có thì thật sự là rất may mắn.
Tiết đầu giáo viên không tới, bọn mình phải tự học, không có ai phát hiện cậu không có ở trong lớp cả.” Bạn học thì thầm
Kiều Trăn Trăn có chút không tin, trả lời lại: “Thật sao?”
“Nói mới nhớ, vừa rồi mình thấy Trì Thâm ở trong lớp nhưng cậu ta không đứng ở ngoài chờ cậu, chẳng lẽ cậu ta nghĩ rõ rồi à?” Cậu bạn nói thêm.
Kiều Trăn Trăn thực sự không thích người khác dùng giọng điệu như thế này để nói về Trì Thâm nên không tránh khỏi nhíu mày.
Chàng trai vẫn tiếp tục lải nhải: “Cậu ta không còn đi theo cậu thì thực sự rất tốt.
Thật ra, mình cảm thấy cậu ta quá nguy hiểm.
Lần trước mình có nói trong nhà vệ sinh rằng cậu ta là một ngôi sao chổi, một đứa xui xẻo, làm hại cậu bị đau bụng, cậu ta liền nhìn mình với ánh mắt giết người, vừa nhìn liền biết là loại người không bình thường … “
” Cậu nói cái gì? ” Kiều Trăn Trăn đột ngột đứng lại.
Chàng trai sững sờ: “Mình nói… cậu ta không được bình thường.”
“Không phải câu này.” Kiều Trăn Trăn nhíu mày.
“Mình nói, lần trước trong nhà vệ sinh mình nói cậu ta là một ngôi sao chổi.
Ai ở gần cậu ta cũng đều sẽ gặp xui xẻo, đúng lúc ngày đó cậu đến phòng y tế do bị đau bụng …”
Kiều Trăn Trăn hít sâu một hơi, rốt cuộc cô cũng đã biết vì sao Trì Thâm đột nhiên bất thường.
Cô hoàn toàn không để ý đến đám con trai, đen mặt bước vào lớp, sau khi vào lớp, cô đập mạnh cặp sách xuống bàn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Mặt cô không thể hiện gì, đem tất cả đồ vật ở dưới học bàn cho vào cặp sách, trước mặt mọi người đi về phía chỗ ngồi của Trì Thâm, trực tiếp đặt trên bàn trống bên cạnh anh: “Bắt đầu từ hôm nay mình sẽ ngồi ở chỗ này.”
Tất cả mọi người đều ngẩn người, vẻ mặt của Triệu Luyến Kiều càng thêm kinh ngạc.
Đôi môi mỏng của Trì Thâm dần dần mím lại, một lúc sau định mở miệng từ chối cô lại nghe thấy cô nhàn nhạt nói: “Chuyện mình bị đau bụng thì có liên quan gì tới cậu?”
Yết hầu Trì Thâm giật giật, ngơ ngác nhìn cô.
Kiều Trăn Trăn đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh,một giây sau liền trở nên bất đắc dĩ nói *: ” Cậu hình như là người không quan tâm đến ý kiến của người khác mà, sao khi người ta nói về mình thì cậu giống như biến thành người khác vậy”
” Trì Thâm, Nếu cậu thực sự muốn tốt cho mình thì đừng trốn mình nữa.”.