TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 154: Chương 154


Ngưng Hương khóc thật sự.

Lục Thành luống cuống, thấy xung quanh có người nhìn qua bên này, hắn vội vã kéo Ngưng Hương vào một góc bên cạnh.

Không phải là không muốn tìm nơi non xanh nước biếc để an ủi nàng, nhưng người đến người đi trên đường rất nhiều mà chỉ có góc này lại không có người.

Nhưng Ngưng Hương chỉ trong thời gian ngắn lại gặp nhiều chuyện buồn hơn vui, thêm sự kích thích này nên nàng không nhịn được khóc vài tiếng, phát tiết nỗi tuyệt vọng sợ hãi trong lòng, theo hắn đi hai bước mới trở lại bình thường.

Giãy ra khỏi bàn tay của Lục Thành, nàng lặng lẽ lau mắt, cúi đầu nói: "Ta không sao, chỉ là bị ngươi hù thôi, ta sợ ta không trả nổi tiền.


"Cũng không trách được Lục Thành.

Nàng cứ luôn cự tuyệt ý tốt của Lục Thành, Lục Thành trêu nàng một cái về tình có thể tha thứ, nhưng hắn lại không biết nàng đang trong tình huống khó xử.

Cuối cùng Lục Thành cũng phát hiện nàng có điểm không thích hợp.

Nàng không thích hắn, lần trước hắn tới đón nàng, lúc đó tiểu cô nương này vẫn còn đề phòng hắn giống như trộm cướp vậy, nhưng lần này vì sao nàng lại không chạy đuổi theo Lý ma ma?Còn chuyện vừa rồi nữa, hắn hù nàng khiến nàng khóc lóc như vậy, nhưng tại sao nàng lại không đánh hắn mắng hắn nhỉ? Lục Thành còn nhớ có lần hắn hù muội muội, A Đào sau khi bật khóc lập tức nhào lên người hắn, từng đấm từng đá liên hoàn, luôn giọng mắng hắn là đại ca xấu! Nghĩ đến hình ảnh Ngưng Hương nhào lên người hắn đánh hắn mắng hắn xấu xa, Lục Thành cảm thấy hơi thất vọng.

Hắn thà rằng nàng tức giận mà mắng hắn.

"Nàng, không phiền ta tới đón nàng sao?" Thấy nàng đã lau sạch sẽ nước mắt, Lục Thành dò hỏi.

Trên mặt Ngưng Hương nóng lên.

Lúc không cần hắn thì nàng chỉ hận không có cách nào để không gặp lại hắn, bây giờ có việc cầu người thì lại ngóng trông hắn đến, nàng cũng thật là người tính toán.

Nhưng vì không muốn cầm bạc của Tố Nguyệt, nàng cũng chỉ còn cách xin Lục Thành giúp đỡ thôi.

Nhìn thấy quần áo trên người hắn tám phần là đồ mới, Ngưng Hương cất giọng như muỗi kêu nói: "Lục đại ca, ta, ta muốn chuộc thân, nhưng ta còn thiếu mười hai! "Lục Thành thấy khuôn mặt nàng hồng như vậy khiến tim hắn đập cũng nhanh, nghe nàng nói như vậy lập tức trả lời: "Ta có, bây giờ ta! chờ một lát ít người hơn thì ta liền đưa cho nàng.


" Trên đường bây giờ tốt xấu lẫn lộn, nếu lúc này hắn cầm túi tiền đưa cho nàng thì sợ bị người khác để mắt tới.

Hắn vui mừng giúp đỡ, nghĩ đến nguyên nhân hắn kích động như vậy là vì thích nàng, mặt Ngưng Hương càng đỏ hơn.

Hắn có hiểu lầm là nàng cũng động tâm với hắn hay không đây, cho nên mới tìm hắn vay tiền?Lục Thành không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy nàng đỏ mặt lúng túng, hắn quả thực hiểu được cảm giác của nàng, đại đa số người da mặt mỏng lúc vay tiền người khác cũng đều có bộ dáng như nàng.

Lục Thành cũng biết trong lòng nàng vẫn không có mình, dù sao lần trước sau khi bị hắn bắt nạt, tiểu cô nương phẫn nộ còn muốn tự sát, không thể nào trong chốc lát mà chuyển biến nhanh như vậy được, nhưng nàng chịu tìm hắn để hắn giúp nàng, nàng muốn chuộc thân, chuyện này thôi cũng đủ khiến cho trong lòng hắn nở hoa.

Có lẽ tháng này nàng ở Hầu phủ bị người khác khi dễ cho nên quyết định chuộc thân?Lục Thành mặc kệ, nàng chịu chuộc thân, hắn đã vui vẻ lắm rồi.

"Đi thôi, chúng ta đi mua dưa.

" Vì muốn để nàng hết lúng túng, Lục Thành cười dẫn đường nói.


Ngưng Hương gật gật đầu, rũ mắt đi theo bên cạnh hắn.

Hàng dưa đang ở ngay bên cạnh, Lục Thành cũng thường tiếp xúc với dưa và trái cây liên tục cho nên rất nhanh đã chọn được hai quả dưa hấu đẹp mắt, đều hơn mười cân một chút, chủ quán liền tính hai mươi cân.

Dưa hấu nặng, giá cả so với loại trái cây nhỏ như anh đào thì rẻ hơn nhiều, nhưng vẫn phải là mười văn tiền một cân, mà hai quả dưa hấu này ít nhất là hai lượng bạc.

Trong tay Ngưng Hương tổng cộng mười bảy văn tiền, nếu không chuộc thân thì có lẽ nàng có thể cam lòng tiêu pha một lần, nhưng bây giờ nàng muốn chuộc thân, sau này còn phải tích góp tiền trả cho Lục Thành, nàng cảm thấy tiếc nên đành nhỏ giọng nói với Lục Thành: "Lục đại ca, kỳ thật A Mộc không thích ăn dưa hấu lắm, huynh tự mình mua đi, ta sang bên cạnh nhìn trái cây khác một chút.

".


Đọc truyện chữ Full