TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 155: Chương 155


"Nàng chuộc thân là một chuyện vui, ta cao hứng nên mới mua cho nàng cùng A Mộc ăn.

" Biết nàng muốn chuộc thân cho nên dáng vẻ vui mừng của Lục Thành nãy giờ vẫn chưa biến mất, hắn lưu loát lấy hai lượng bạc đưa cho chủ quán, sau đó mỗi tay ôm một quả dưa hấu, dựa vào thân cao lớn nhìn về phía phía trước, vui vẻ nói: "Lý ma ma cũng đã trở lại , chúng ta cùng đi tới chỗ xe lừa thôi.

"Ngưng Hương nhìn trái dưa hấu trong ngực hắn, biết rõ khuyên không được nên đành đi theo hắn về phía trước, nhỏ giọng nói: "Lục đại ca, chuyện chuộc thân của ta vẫn chưa đề cập với ma ma, ngươi có thể hay không! "Nàng có kế hoạch của nàng, cho nên chuyện này ngay cả Lý ma ma nàng cũng đành giấu.

"Thôn chúng ta có người đang tổ chức tiệc vui, hai quả dưa này là ta giúp bọn họ mang về.

" Lục Thành cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu nhẹ nhàng nhìn nàng nháy mắt.

Đôi mắt sáng ngời kia vừa dịu dàng lại phong lưu, tim Ngưng Hương giống như dây xích đu bị đẩy một cái, cho dù tay chỉ sờ dây một chút đã thu về nhưng tim nàng vẫn lay động như cũ, loạn nhịp đập thình thịch, thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.


Một hán tử nông gia, ánh mắt dài câu dẫn người như vậy làm gì?Tự biết định lực của bản thân không đủ, Ngưng Hương không nhìn Lục Thành nữa, cùng Lý ma ma hội hợp rồi ba người lại cùng nhau lên xe lừa.

Lục Thành hết sức quan tâm nàng, sợ bị người ở Bắc thành đang chờ xe đoán được hắn cùng với Ngưng Hương chính là cặp "uyên ương" trong rừng cây nhỏ, hắn cố ý nói với hai người mình có việc khác phải làm, mang Lý ma ma cùng Ngưng Hương trong thành lượn một vòng nhỏ rồi mới chạy về phía cửa thành.

Đám người Quách lão tam đã xuất phát.

Ngưng Hương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại một màn trong rừng cây kia, lại nhìn sang Lục Thành, có lẽ là có việc nhờ vả hắn, nàng rốt cuộc cũng không thể nào tức giận được nữa.

Xe đi một hồi, Lý ma ma như cũ xuống xe ở trấn Bạch Hà.

Quãng đường còn lại chỉ còn dư lại hai người bọn họ.

"Nè, đây là hai mươi lượng, nàng cầm hết đi, lỡ Hầu phủ không chịu thả nàng, cố ý đòi thêm tiền thì nàng cũng có tiền mà dùng, nếu không đòi nhiều hơn thì tốt, về đưa lại ta là được.

" Lục Thành lấy ra túi tiền ở trong người vì nàng mà mang theo, quay đầu lại đưa cho nàng.

Hắn ra tay hào phóng, Ngưng Hương ngẫm lại cũng không cự tuyệt nữa, thử dò xét rồi mới đưa tay ra nhận lấy.

Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt phiếm hồng của nàng, ma xui quỷ khiến thế nào lúc nàng sắp đụng phải túi tiền hắn liền thu tay về.


Ngưng Hương giật mình ngẩng đầu nhìn hắn liền đối mặt với khuôn mặt tươi cười trêu tức của nam nhân.

Hắn lại trêu cợt nàng!Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương lập tức đỏ lên, đôi môi đỏ mọng không tự chủ khẽ bĩu môi, lập tức muốn quay trở về chỗ ngồi.

"Tiếp nè.

" Lục Thành thỏa mãn liền thu lại ý, nhẹ nhàng cầm túi tiền ném tới.

Ngưng Hương vững vàng tiếp được, đầu cúi thấp xuống, mắt hạnh đảo qua, sau đó lại ngồi ở phía sau rồi nói cảm tạ với hắn.

Không rõ vì sao mà hôm nay Lục Thành cảm thấy nàng rất đẹp, khó có được bầu không khí tốt như vậy, hắn dứt khoát quay đầu lại nói với nàng, "Ngày mai trở về sẽ chuộc thân liền sao? Vậy ta ở ngoài cửa thành chờ nàng nhé, nàng chuộc ra thì ta lại chở nàng về.

"Ám hiệu ngày mai hắn còn có thể đưa nàng về.


Ngưng Hương nghe liền hiểu, lại nhìn túi tiền to trong tay khó xử một lát, vẫn khuyên hắn: "Không được, gần đây bên trong phủ xảy ra ít chuyện, ta phải đợi cơ hội mới có thể đề cập đến chuyện chuộc thân được, không thể nói rõ cụ thể là ngày nào, Lục đại ca vẫn nên gấp rút làm chuyện của mình đi, ngày mai ta ngồi xe của Quách lão tam trở về được rồi, đã một tháng! "Đột nhiên ý thức được nàng vậy mà lại chủ động đề cập đến chuyện trong rừng cây, Ngưng Hương vừa ảo não lại lúng túng, đầu cuối xuống không thể thấp hơn được nữa.

Miệng lưỡi Lục Thành đắng khô, lại nghiêm trang bồi tội: "Thực xin lỗi, ngày đó, ta quá xúc động.

"Ngưng Hương đang xấu hổ nghe xong càng xấu hổ hơn, đầu gác trên đầu gối quay qua chỗ khác, một hồi lâu mới buồn buồn nói: "Ta mệt rồi, khi nào gần đến Lục đại ca gọi ta nhé.

"Lục Thành rất ưa thích nhìn bộ dạng xấu hổ muốn chết này của nàng, hắn nhìn cái gáy của nàng mà nhìn cũng không chớp mắt, bất quá cuối cùng vẫn đau lòng cho nàng, hắn nuốt vài cái rồi xoay người nhìn về phía trước, khàn giọng nhắc nhở nàng: "Vậy nàng ngoảnh mặt về trước nằm ngủ một xíu đi, mặt trời rất nắng đừng để bị rám đen.

"Mặt trời phơi nắng cũng đều suy xét đến , hắn hình như có phần săn sóc quá rồi?.


Đọc truyện chữ Full