TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 159: Chương 159


Trên đường cố gắng nói chuyện với nàng mấy câu, nàng đều giả bộ ngủ không để ý tới hắn, Lục Thành có ý muốn trêu chọc nàng, nhưng lại đắn đo khả năng chịu đựng của nàng có thể chịu được hay không, đặc biệt là lúc này trên đường không người lại rất nóng, nếu hắn chỉ làm chút gì đó cũng khiến nàng hoảng sợ đi? Thật lòng Lục Thành không muốn lại bị nàng coi là vô liêm sỉ có ý bắt nạt cô nương đàng hoàng.

Mặc dù nhìn nàng giống như con thỏ co thành một cục ngoan ngoãn ngồi ở trên xe hắn, hắn quả thật rất muốn vô liêm sỉ một phen.

Nếu như cưới vợ cũng giống như chim ưng bắt thỏ thì thật tốt, hắn chỉ cần đem nàng bắt về nhà, đâu cần phải tốn tâm tư dụ dỗ làm gì?Cả đoạn đường Ngưng Hương giả bộ ngủ, Lục Thành cũng suy nghĩ lung tung cả một đường.

Vừa vào thành, Ngưng Hương muốn xuống xe nhưng Lục Thành không cho phép, hắn muốn đưa nàng đến thẳng chỗ đường gần Hầu phủ.

"Chuộc thân nhớ nói cho ta biết một tiếng.

" Lục Thành xuống xe, đi đến trước mặt nàng nói.


Ngưng Hương cúi đầu ừ một tiếng, không nói sao được, nàng còn mượn bạc hắn mà.

"Vậy Lục đại ca mau trở về đi.

" Mặc dù Bùi Cảnh Hàn không có phủ thành nhưng Ngưng Hương vẫn có chút sợ bị người khác nhìn thấy, nhẹ giọng thúc giục.

Lục Thành không đi, trước lúc nàng xoay người hắn chợt bước nhanh tới.

Động tác đột nhiên của hắn khiến Ngưng Hương đụng phải khuôn ngực cứng rắn của hắn, nàng thất kinh đang muốn lui về phía sau thì đột nhiên ngang hông xuất hiện thêm một cánh tay rắn chắc, nhìn như đỡ nàng nhưng kỳ thật lại âm thầm đè nàng vào trong ngực hắn, ngoài miệng hết sức áy náy nói: "Xin lỗi, nhất thời sốt ruột đụng phải nàng.

"Ngưng Hương biết rõ hắn cố ý !Cho dù không phải cố ý đụng nàng, nhưng lần này ôm nàng cũng là nhân cơ hội chiếm tiện nghi!Bối rối đẩy hắn ra, Ngưng Hương xoay người từ bên phải hắn vòng qua, tình thế cấp bách rời đi nên nàng không phát hiện trong lòng mình chỉ có xấu hổ, không giống như khi đối mặt Bùi Cảnh Hàn trong lòng sinh ra sự sợ hãi.

"Từ cô nương, nàng vẫn chưa đưa tiền xe cho ta mà!"Lục Thành ngăn nàng lại lần nữa, nhưng lần này lại khống chế khoảng cách tốt nên không đụng nàng nữa, lúc hắn cúi đầu nhìn thấy nàng đỏ mặt, trợn tròn đôi mắt hạnh ướt át kinh ngạc nhìn hắn, Lục Thành cười càng rực rỡ hơn, duỗi tay về phía nàng, "Hình như là bốn văn tiền đúng không?"Ngưng Hương nhìn chằm chằm bàn tay màu lúa mạch của hắn, ngực càng lúc càng phập phồng dữ dội hơn.

Vài đồng tiền mua dưa và trái cây còn cho nàng, hắn sẽ để ý đến bốn văn tiền xe sao?Rõ ràng là đang trêu nàng!"Không có!"Không biết tức giận thế nào mà hai chữ như vậy liền nói ra, nói xong Ngưng Hương cũng cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Phát hiện nam nhân đối diện cũng ngốc theo, Ngưng Hương bỗng dưng nhận ra mình đang đi xe chùa ko trả tiền nên vô cùng xấu hổ, ôm bao đồ như cướp mà chạy, thật sự là trốn, một đường chạy đến cửa trước, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chợt biến mất, như thỏ trốn vào hang động.

Lục Thành nhìn chằm chằm "hang thỏ" một hồi lâu mới hoàn hồn.


Nàng vậy mà cũng biết đùa giỡn với hắn sao?Cứ liên tục khách sáo xa cách, nhưng sau khi giai thích rõ quan hệ xong, thì bắt đầu thể hiện rõ tính tình nũng nịu hay giận hờn, điều đó chứng tỏ quan hệ của hai bên đã xích lại gần hơn.

Lục Thành nhịn không được toét miệng cười.

Đợi nàng về nhà hắn lại thêm vài phần nhiệt tình, nói không chừng năm nay có thể ôm vợ về nhà rồi.

Không đúng, nàng mới mười bốn, chưa chắc chịu gả cho hắn sớm như vậy! Nam nhân mới nếm thử mùi vị tình cảm, vừa vội vàng đánh xe lừa trở về vừa lọt vào phiền não ngọt ngào.

Mà Ngưng Hương bên kia tâm hoảng ý loạn chạy vào cửa bên, lửa trên người mới rốt cục bắt đầu hạ xuống.

Nàng vậy mà lại quỵt nợ Lục Thành sao?Hắn hẳn là sẽ không để ý đúng không, hắn thực sự muốn lấy tiền xe của nàng sao.

"Ngưng Hương sao vậy? Bị người khác rượt à?" Bà tử giữ cửa thấy nàng vội vàng hấp tấp chạy vào, tò mò hỏi một câu.


Ngưng Hương hoàn hồn, thở hổn hển vài cái rồi lại cố làm ra chán chường nói: "Mới vừa rồi có con ong vò vẽ đuổi theo cháu, khiến ma ma chê cười rồi.

"Mùa hè ong mật và ong vò vẽ rất nhiều, bà tử giữ cửa cũng không hoài nghi thêm nữa, cười hỏi thăm nàng hai ngày về nhà như thế nào.

Ngưng Hương bồi bà tán gẫu vài câu xong liền đi, cua qua mấy vòng liền thấy cây mai thấp thoáng phía sau Lãnh Mai Các, bước chân nàng dần dần chậm lại.

Thành công hay không, liền xem ngày tới đây.

.


Đọc truyện chữ Full