Tháng sáu trời nóng đến kinh người.
Băng trong phòng đã được đặt sẵn, tiểu nha hoàn ngồi ở trước bàn có đặt tượng đá đồng đỏ, nhẹ nhàng phẩy cây quạt, đưa từng đợt gió mát thổi đến chỗ chủ tử đang ngồi.
Cách đó không xa trước bàn đọc sách, Đỗ thị vừa nghỉ ngơi vừa nhẹ nhàng lật xem cuốn tập thơ do cháu gái ngoại Thẩm Từ Từ để lại cho bà, vừa nhìn thấy câu "Tranh độ tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ"*, không khỏi khẽ cười.
Đứa cháu gái ngoại này nàng cũng rất thích.
Để tập thơ xuống, Đỗ thị nghiêng đầu nhìn ra xa ngoài cửa sổ, trưởng tử hình như rời khỏi nhà đã được nửa tháng.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, Đỗ thị nhíu mày nhìn về phía cửa phòng.
Đại nha hoàn của bà hiểu ý, vén màn lên thăm dò một chút nhìn xem chuyện gì làm kinh động đến phu nhân, vừa nhìn lại gấp rút quay vào bẩm báo: "Phu nhân, Ngưng Hương bên cạnh thế tử có việc cầu kiến, người nhà nàng mới vừa tới tìm nói đệ đệ của nàng lén lút chạy ra sông chơi không may xém chết đuối, mặc dù đã được cứu nhưng vẫn khóc muốn gặp tỷ tỷ, Ngưng Hương muốn xin phép nghỉ một ngày trở về thăm đệ đệ.
"Đỗ thị nghe vậy lấy làm kinh hãi, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Ngưng Hương đang đứng ở bên ngoài chờ, vừa nhìn thấy Đỗ thị nàng khóc tiến lên quỳ xuống dập đầu: "Phu nhân, cháu! ""Mau đi đi, dù sao thế tử cũng không có ở đây, ngươi cứ về nhà hai ngày, đứa nhỏ bị hoảng sợ như vậy phải cố gắng chăm sóc thật tốt.
"Đỗ thị cúi người đỡ tiểu nha hoàn khóc đến mặt mũi tràn đầy nước mắt đứng lên, Ngưng Hương chỉ có một người đệ đệ, trưởng tỷ như mẹ, chăm sóc đệ đệ với nuôi nhi tử cũng không khác gì lắm, loại chuyện như vậy Đỗ thị cũng là mẫu thân hai đứa con trai hiểu rõ, biết nàng nóng lòng liền nghiêng đầu phân phó đại nha hoàn của bà đi mời lang trung, theo Ngưng Hương cùng nhau trở về.
Ngưng Hương vội vàng từ chối, nức nở nói: "Không cần đâu phu nhân, đại bá phụ của cháu nói A Mộc không có việc gì, chỉ là bị sợ hãi mà thôi , thực sự không cần! "Nàng khóc thật, trong đầu nàng bây giờ tất cả đều là hình ảnh đời trước đường huynh đến Hầu phủ tìm nàng, nói cho nàng biết A Mộc gặp chuyện không may.
Thấy tiểu nha hoàn không chịu, Đỗ thị không miễn cưỡng nữa, hỏi qua Ngưng Hương thì biết rõ người nhà nàng đã mượn xe lừa trong thôn rồi, liền để cho nàng về nhà.
Ngưng Hương cúi đầu nói cảm ơn nhiều lần, sau lại lau nước mắt mới rời đi.
Từ Thủ Lương tự mình đến đang đứng ở cửa bên ngoài chờ, vừa thấy cháu gái vành mắt còn đỏ bước tới, không khỏi cảm khái không hổ là nha hoàn ở Hầu phủ hầu hạ ba năm, cháu gái từ trước đến nay đơn thuần cũng sẽ giả khóc đến như vậy, nếu không phải đã sớm biết rõ đây là cái cớ để cháu gái rời phủ thì ông cũng nhìn không ra đây là giả vờ.
"Đại bá phụ, chúng ta đi nhanh thôi.
" Sợ trưởng bối lộ ra sơ hở, Ngưng Hương nhỏ giọng thúc giục.
Từ Thủ Lương haiz một tiếng rồi đánh xe lừa rời đi.
Mặt trời sau giờ ngọ rất lớn, hai người đi thẳng một đường vừa kịp về nhà lúc hoàng hôn.
.