*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Myy
____
Liễu Mỹ Chi ngồi ở trong phòng trong chốc lát, mới nói: "Con nghỉ ngơi sớm đi, nếu có chỗ nào không thoải mái thì phải nói đấy, biết chưa?"
"Vâng ạ." Lâm Ngữ Tình nghĩ đến mấy ngày qua Liễu Mỹ Chi đều ở bệnh viện chăm sóc cô và Tô Bân Hà, cũng không được nghỉ ngơi, "Mẹ, mấy ngày nay mẹ cũng vất vả rồi, mẹ mau đi nghỉ đi."
"Được."
Sau khi Liễu Mỹ Chi ra ngoài, Lâm Ngữ Tình sững sờ nhìn ổ cứng di động trong tay.
Thật ra Tô Dĩ Hàm trước kia như thế nào cũng không liên quan tới cô lắm, sau này cô sẽ sống theo phương thức của mình, cho nên chuyện trước kia cô cũng không nhất định phải biết.
Kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, vốn định đặt ổ cứng ở bên trong, sau đó lại bất ngờ phát hiện bên trong có một chiếc máy tính bảng.
Lâm Ngữ Tình nghĩ ngợi, liền cứng nhắc lấy ra xem, liên tiếp cắm ổ cứng di động vào, sau đó click mở tư liệu ở bên trong.
Trên tiêu mục có tên Hàm Hàm xuất hiện mười mấy video, đều là do Liễu Mỹ Chi quay lại.
Lâm Ngữ Tình nhìn vài lần, cuối cùng click mở video hôn lễ.
Video đã được cắt nối biên tập, thời gian là khoảng hai tiếng rưỡi.
Lâm Ngữ Tình nhìn cặp đôi cô dâu chú rể trong video.
Tô Dĩ Hàm khoác cánh tay Tô Mộ Cẩn đi trên thảm đỏ, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.
Mà toàn bộ hành trình Tô Mộ Cẩn đều xụ mặt, nhìn không ra được một chút biểu cảm vui vẻ nào.
Sau khi tuyên thệ và trao nhẫn xong, Tô Mộ Cẩn chỉ là làm bộ hôn trên tay cô ấy, mà Tô Dĩ Hàm lại chủ động nhón mũi chân hôn môi Tô Mộ Cẩn.
Lâm Ngữ Tình bấm nút dừng, không xem nữa.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, Lâm Ngữ Tình rửa mặt xong liền chống nạng mở cửa phòng, cánh cửa đối diện cũng đồng thời mở ra, hai người cách một hành lang bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng Lâm Ngữ Tình rối rắm nghĩ xem có nên chào hỏi hay không, rốt cuộc thì hai người đều ở cùng dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy.
Vậy mà đối phương ở trong hai giây rối rắm đó đã lạnh mặt đi rồi.
Lâm Ngữ Tình: "..."
Lâm Ngữ Tình chống nạng đi đến chỗ cầu thang.
Nhìn cầu thang lượn nửa vòng, lúc này mới phát hiện cầu thang này chống nạng đi lên thì còn được, nhưng đi xuống lại cực kì nguy hiểm, đang muốn thử hỏi xem có ai dưới tầng không, Liễu Mỹ Chi ở dưới đã nói: "Dĩ Hàm! Ai da, sao con lại tự mình xuống dưới vậy, mau...!Mộ cẩn à, con mau đỡ con bé xuống dưới đi, nó xuống lầu như vậy nguy hiểm quá."
Tô Mộ Cẩn vừa đi đến bàn ăn kéo ghế ra nghe vậy ngừng động tác lại, xoay người ra khỏi nhà ăn, lên lầu.
Lâm Ngữ Tình nhìn khuôn mặt vô biểu tình của hắn đi lên cầu thang.
A, sẽ không định cõng cô xuống đấy chứ? Cô có thể từ chối không?
Chờ hắn đi đến trước mặt, Lâm Ngữ Tình nói: "Cái này...!anh đỡ tôi đi là được."
"Quá chậm."
Giây tiếp theo, hắn cong lưng một tay nhấc bổng cô lên, một tay ôm chân cong của cô, ôm cô xuống.
Là cái ôm công chúa trong truyền thuyết...!
Cái động tác này thật xấu hổ, Lâm Ngữ Tình mặt đỏ lên, thấp giọng hỏi: "A! Không phải nói là cõng sao?"
Tô Mộ Cẩn liếc nhìn cô một cái, khinh thường không thèm trả lời cô vấn đề này.
Lâm Ngữ Tình tức giận, cô đã ý thức được, tuyệt đối không thể nhiều lời dù chỉ là một câu với người này!
Liễu Mỹ Chi ở dưới lầu thấy toàn bộ quá trình liền cười lắc lắc tay Tô Bân Hà, "Anh xem, vợ chồng bọn nó thật ân ái."
Tô Bân Hà đang xem báo chí nâng con ngươi, nhìn Liễu Mỹ Chi bên cạnh một cái, "Xem em vui chưa kìa."
"Em còn không phải đang vui thay bọn nó hay sao."
Tô Mộ Cẩn đặt Lâm Ngữ Tình trên ghế bàn ăn, vòng qua cái bàn, ngồi xuống ở bên kia.
Bảo mẫu bưng bữa sáng lên bàn, người một nhà lại bắt đầu ăn bữa sáng, không khí mười phần trầm mặc.
Bởi vì chân không tiện, Lâm Ngữ Tình sau khi xuất viện chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi giới hạn đó là biệt thự Tô gia.
Nhưng Lâm Ngữ Tình đã rất thỏa mãn rồi, rốt cuộc thì biệt thự Tô gia còn tốt hơn nhiều so với bệnh viện.
Sau khi trở thành Tô Dĩ Hàm, Lâm Ngữ Tình cảm thấy tất cả đều ổn, nhưng trong lòng trước sau vẫn luôn vướng bận mẹ nuôi Dư Uyển Mai.
Bà đã hơn 60 tuổi rồi, lại không có người thân, bây giờ ngay cả cô cũng phải rời xa bà, bà liền cô độc một mình.
Nghĩ đến mái tóc hoa râm của bà, một người lẻ loi ngồi ở trước cửa nhà nhìn lên trời, hốc mắt Lâm Ngữ Tình đỏ ửng, cô rất muốn rất muốn đến thăm bà.
"Dĩ Hàm, con làm sao vậy? Tại sao mắt lại hồng như thế?" Người nói chuyện chính là Liêu Thanh Thanh, cô ấy cong eo, nhìn cô đang ngồi trên xe lăn, nghiêng đầu hỏi.
Lúc ở bệnh viện, Liêu Thanh Thanh lâu lâu cũng đến thăm cô, khiến cho quãng thời gian buồn tẻ lúc nằm viện cũng vui hơn nhiều.
Lâm Ngữ Tình cong khóe môi cười cười, "Nãy bị bụi bay vào mắt, rất khó chịu."
"Vậy giờ đã khá hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn một chút rồi."
Liêu Thanh Thanh nhìn chân cô, "Không phải cậu đã được gỡ thạch cao rồi ư, tại sao còn phải ngồi xe lăn?"
"Bác sĩ nói muốn chữa trị một khoảng thời gian ngắn nữa, không thể vận động quá nhiều."
"Vậy à." Liêu Thanh Thanh có chút mất hứng nói: "Mình còn tưởng rằng cậu khoẻ hơn rồi, đang định dẫn cậu đi chơi."
"Đi đâu?"
"Đi dạo phố đó." Liêu Thanh Thanh nghĩ nghĩ, "Hoặc là đến biển cũng được."
"Mình như vậy thì không thể đi được rồi."
Liêu Thanh Thanh thở dài, "Mình biết."
Liêu Thanh Thanh trước kia thường hay đi dạo phố với Tô Dĩ Hàm, hai người có thể đi dạo cả một ngày mà không cần nghỉ ngơi, mua một đống đồ.
Nhưng một tháng này không có ai đi cùng, cô cũng chưa đi được.
Chân của Lâm Ngữ Tình vẫn còn chưa khoẻ lại, Liêu Thanh Thanh cũng chỉ có thể thông cảm, đành phải làm chuyện khác, "Chắc ở nhà suốt cũng chán, nếu không thì chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi."
"Được nha."
Lâm Ngữ Tình chống nạng ra ngoài cùng Liêu Thanh Thanh.
Khu vườn xanh xung quanh khu biệt thự được chăm sóc rất kĩ càng, cách một đoạn thời gian đều phải bón phân tưới nước, khu vườn có rất nhiều loài thực vật khác nhau.
Hai người chậm rãi đi tới, Lâm Ngữ Tình nghiêng đầu nhìn đoá hoa Tử Vi (*) xinh đẹp ở bên cạnh.
(*) Hình ảnh hoa Tử Vi:
Một chiếc xe thể thao mui trần đỗ lại ở chỗ đường cái phía trước, chiếc xe có màu đỏ, tạo hình độc đáo, rất phong cách.
Trên xe, Liêu Chí Thành tháo kính mát xuống, gọi hai cô: "Này, hai đứa ngốc đứng ở đây làm gì?"
Liêu Thanh Thanh rống: "Anh nói ai ngốc! Chúng em đi tản bộ không được sao!"
Liêu Chí Thành khinh thường cong cong khóe môi, "Tản bộ có gì vui, lên xe đi, anh chở các em đi hóng gió."
"Đi đâu vậy?"
"Tùy các em, anh sao cũng được."
Chiếc xe thể thao Ferrari này là chiếc xe mà Liêu Chí Thành mới mua, Liêu Thanh Thanh còn chưa có cơ hội ngồi qua, cô kéo cánh tay Lâm Ngữ Tình, "Dĩ Hàm, chúng ta đi hóng gió đi."
Mấy ngày nay quá buồn chán, Lâm Ngữ Tình cũng muốn đi: "Mình phải nói với mẹ đã."
"Ừ." Liêu Thanh Thanh di động ra, bấm một dãy số, "Để mình gọi cho bác gái."
Sau khi Liêu Thanh Thanh gọi cho Liễu Mỹ Chi xong, cô ấy đỡ Lâm Ngữ Tình ngồi lên ghế sau xe của Liêu Chí Thành.
Chiếc xe này là xe mui trần, mui xe vừa mở ra, nửa người trên đều lộ ra bên ngoài.
"Anh, đóng mui xe lại đi."
Liêu Chí Thành liếc em gái một cái, "Em không biết thưởng thức sao? Xe mui trần hóng gió mới sảng khoái."
Liêu Thanh Thanh nói: "Tất nhiên là em biết, nhưng Dĩ Hàm vừa mới xuất viện, không chịu được gió lớn."
"Được rồi, đóng thì đóng." Liêu Chí Thành bấm nút đóng mui.
Xe sau khi có mui liền giống như những chiếc xe bình thường khác.
Liêu Chí Thành khởi động xe, ra khỏi khu biệt thự, "Các em muốn đi đâu?"
Liêu Thanh Thanh chống cằm ậm ừ trong chốc lát, không thể nghĩ ra được muốn đi đâu, liền nghiêng đầu hỏi Lâm Ngữ Tình, "Dĩ Hàm, cậu muốn đi đâu?"
Chỗ Lâm Ngữ Tình muốn đi nhất đó chính là nhà của mẹ nuôi Dư Uyển Mai, nhưng cô lại sợ sẽ làm hai anh em bọn họ mất đi hứng thú hóng gió.
Liêu Chí Thành xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Lâm Ngữ Tình, "Mau nói đi, nghĩ ngợi cái gì?"
"Có thể đến thôn Hạnh không?" Lâm Ngữ Tình buột miệng thốt ra.
"Thôn Hạnh? Là chỗ nào vậy?" Liêu Thanh Thanh hỏi.
Lâm Ngữ Tình thành thật nói, "Mình muốn đi thăm bà cố nội, bà ấy đang ở đó."
Liêu Chí Thành mở bản đồ trên xe, "Địa chỉ?"
"Đường Bạch Quả Hạnh."
Liêu Chí Thành gõ địa chỉ vào bản đồ thông minh, trên bản đồ liền hiện ra kết quả "Tìm được rồi.
Chỗ đó cách đây khoảng 65 km, nếu không tắc đường chắc cũng phải đi 1 tiếng."
"Vâng, cảm ơn anh." Lâm Ngữ Tình nghĩ đến chuyện có thể gặp lại mẹ nuôi, trong lòng rất chờ mong.
Liêu Thanh Thanh nói: "Ai da, cậu nói cảm ơn anh mình làm gì."
Liêu Chí Thành phóng rất nhanh, nửa giờ sau đã ra khỏi thành phố.
Các toà nhà cao ốc hai bên đường biến thành các gian nhà hai ba tầng bình thường, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một mảnh đất trồng rau.
Đi một lúc nữa, cảnh sắc hai bên đường liền biến thành ruộng lúa và ao cá.
Cảnh tượng này rất quen thuộc với Lâm Ngữ Tình.
Cô nhớ mười tám năm trước, lúc Dư Uyển Mai mới vừa nhận nuôi cô, con đường mà bà dẫn cô về nhà cũng chính là con đường này.
Nhưng hoàn cảnh thay đổi theo thời gian, sau mười tám năm, rất nhiều thứ đã khác.
Một năm kia lúc Dư Uyển Mai nhận nuôi cô, bà ấy còn có một người chồng.
Ông ấy khi đó đang đi công tác ở Trung Quốc, bà vì đi theo chồng mà từ bỏ sự nghiệp giáo dục lúc ấy, quyết định đến nước Pháp.
Lần đó bà về nước là vì muốn nhận nuôi một đứa bé Trung Quốc, cuối cùng bà cũng nhận nuôi được Lâm Ngữ Tình ở cô nhi viện.
Lâm Ngữ Tình đi theo Dư Uyển Mai đến nước Pháp, sinh sống 3 năm ở một thành thị và quốc gia hoàn toàn xa lạ.
Về sau quyết định về nước là bởi vì Dư Uyển Mai đã ly hôn với chồng mình.
Khi đó cô mới biết được, Dư Uyển Mai bởi vì xảy ra tai nạn mà đã mất đi khả năng sinh con.
Chồng bà lúc đầu vì yêu nên mới chấp nhận, nhưng sau này, trong lòng ông lại cảm thấy mất cân bằng.
Dư Uyển Mai cũng coi như là ly hôn trong hoà bình, bà thậm chí còn không trách cứ chồng trước nhẫn tâm.
Bà ấy là người rất lương thiện, biết nhẫn nhục chịu đựng, khi đó Lâm Ngữ Tình rất đau lòng cho bà.
Sau khi ly hôn, chồng trước nhường căn hộ cho bà.
Dư Uyển Mai mang theo Lâm Ngữ Tình về nước, tiếp tục sự nghiệp giáo dục trước kia, sau đó trở thành cô giáo ở một trường cao trung.
Cuộc sống của hai mẹ con cô cũng không được tính là túng quẫn, nhưng cũng không thể gọi là dư dả.
Dư Uyển Mai luôn nhường nhịn mọi thứ tốt đẹp cho cô, thậm chí còn quan tâm hơn cả mẹ ruột.
Trên thế giới này người mà Lâm Ngữ Tình quan tâm cũng chỉ có mình bà mà thôi.
Cô lại nghĩ, dù bây giờ mình đã không còn là Lâm Ngữ Tình nữa, nhưng công ơn dưỡng dục thì không thể không báo đáp, cô vẫn nguyện ý lấy thân phận này để trả ơn bà.
***
Happy new year 2021!!!❤️.