*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Myy
____
Đã trải qua ba mươi năm mưa gió nên căn nhà trông có chút cũ, nhưng ngoài sân lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, mảnh đất nhỏ phía trước cửa phòng còn trồng hoa cỏ và rau dưa.
Ven tường có mấy cành cây hoa giấy khoảng mười mấy năm tuổi vươn ra ngoài, cực kì yêu diễm.
Lâm Ngữ Tình chống nạng đứng ở ngoài cửa sắt ngó vào bên trong, Liêu Chí Thành ngậm một điếu thuốc lá trong miệng, qua làn sương khói lượn lờ hơi nheo mắt lại, "Không phải đến đây để thăm hỏi sao, tại sao lại không gõ cửa?"
Lâm Ngữ Tình hồi phục tinh thần, cô cũng không phải không muốn gõ cửa, mà là muốn suy nghĩ xem tí nữa nên giới thiệu thân phận của mình là gì với Dư Uyển Mai.
"Mọi người đang tìm ai vậy?" Một giọng nói có chút khàn khàn truyền đến từ bên trong.
Lâm Ngữ Tình ngẩng đầu, thấy Dư Uyển Mai đang chống gậy đi ra.
Đã qua một tháng, rõ ràng nhìn bà già đi rất nhiều, trước kia chưa bao giờ bà phải dùng gậy để đi đường.
Nhìn Dư Uyển Mai, Lâm Ngữ Tình gian nan mở miệng, "Chào bác, cháu là bạn thân của Ngữ Tình ạ."
Nhắc tới Lâm Ngữ Tình, hốc mắt Dư Uyển Mai lại đỏ, bà đi tới mở cửa sắt, "Nếu đã tới rồi thì vào đây ngồi chơi đi."
"Vâng ạ."
Lâm Ngữ Tình chống nạng đi vào nhà, Dư Uyển Mai thấy vậy liền quan tâm hỏi một câu, "Chân cháu làm sao vậy?"
"Lúc trước cháu gặp tai nạn nên bị thương, không sao đâu ạ."
"Ai da, tại sao lại bất cẩn như vậy.
Mau vào đây ngồi xuống đi, đừng đứng."
"Vâng ạ."
Dư Uyển Mai mời bọn họ vào nhà ngồi, xoay người muốn đi chuẩn bị trà và hoa quả.
Lâm Ngữ Tình nhìn bà chống quải trượng liền vội vàng nói, "Bác gái, bác ngồi xuống đi, chúng cháu vừa mới uống nước rồi ạ, không cần pha trà nữa đâu."
Dư Uyển Mai cười hiền từ, "Để bác đi lấy chút trái cây cho bọn cháu, năm nay vải rất ngọt đó."
Liêu Chí Thành vội đứng lên nói, "Bà, vải ở đâu vậy, bà ngồi xuống đi, để cháu lấy hộ cho."
Liêu Thanh Thanh cười mắng Liêu Chí Thành, "Anh, Dĩ Hàm gọi bác gái, anh lại kêu là bà, anh không biết xấu hổ à!"
Dư Uyển Mai cũng không ngại, vốn dĩ bà cũng hơn 60 tuổi rồi, nếu cuộc sống hôn nhân có thể như người bình thường thì chắc cháu của bà cũng đã lớn như vậy, "Không sao, gọi là bà là được rồi, kêu bác gái lại trẻ quá."
Liêu Chí Thành cười, "Cháu còn lớn hơn Dĩ Hàm hai tuổi, em ấy gọi bác là bác gái thì cháu cũng phải gọi là bác chứ.
Thật ra cháu cũng cảm thấy gọi là bà thì hơi già."
Dư Uyển Mai nói: "Cháu thích xưng hô như nào cũng được."
"Bác ơi, vải để ở đâu vậy ạ? Cháu lấy giúp bác."
"Đi theo bác."
Liêu Chí Thành đi theo Dư Uyển Mai vào phòng bếp, không lâu sau liền mang ra một túi vải lớn.
Vải này là được hàng xóm bên cạnh cho, năm nay cây vải bên đó được mùa nên tặng cho bà một túi, bà vẫn chưa ăn.
Liêu Thanh Thanh lột vỏ, ăn một quả, rất ngọt, "Bác gái, quả vải này thật ngọt."
Dư Uyển Mai híp mắt cười, "Ngọt thì ăn nhiều một chút."
"Vâng ạ."
Lâm Ngữ Tình nhìn Dư Uyển Mai cười, cũng cười cười theo, "Bác gái, bác đừng nhìn bọn cháu ăn nữa, bác cũng ăn đi."
"Bác ăn rồi." Dư Uyển Mai nhìn về phía Lâm Ngữ Tình, vẫn luôn cảm thấy có chút thân thiết, "Cháu tên là gì?"
Lâm Ngữ Tình lúc này mới nhớ còn chưa kịp giới thiệu, "Cháu tên Tô Dĩ Hàm ạ."
Liêu Thanh Thanh cũng tự giới thiệu, "Còn cháu tên Liêu Thanh Thanh."
Liêu Chí Thành thấy hai người đều đã giới thiệu, cũng ngượng ngùng nói, "Cháu là Liêu Chí Thành."
Dư Uyển Mai cười gật đầu, "Các cháu đều là bạn của Ngữ Tình à?"
Liêu Thanh Thanh chỉ Lâm Ngữ Tình, "Chỉ có Dĩ Hàm thôi ạ, còn bọn cháu là bạn của Dĩ Hàm."
"À, thì ra là thế."
Lâm Ngữ Tình nói: "Trước kia cháu thường hay nghe thấy Ngữ Tình nhắc tới bác."
Hốc mắt Dư Uyển Mai ửng đỏ, "Thật sao?"
"Vâng.
Cậu ấy nói với cháu rằng mẹ của cậu ấy nấu ăn rất ngon, tính tình cũng rất tốt.
Có nhiều lần cháu định tới đây ăn cơm, nhưng lần nào cũng có việc bận."
Dư Uyển Mai nói: "Nếu không thì hôm nay các cháu cứ ở lại ăn cơm đi."
Liêu Chí Thành đáp rất nhanh, "Vâng ạ, dù sao cũng đã sắp đến giờ cơm trưa rồi."
Lâm Ngữ Tình cũng đồng ý.
Dạo này Dư Uyển Mai luôn ở nhà một mình, nhất định là rất cô đơn, cô muốn ở đây lâu hơn một chút để có thể chăm sóc bà.
Trong nhà có khách, Dư Uyển Mai giết hẳn một con gà, rửa sạch thịt, ra đằng sau sân nhặt chút rau quả.
Liêu Chí Thành ngày thường cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng, lúc này lại giống như một chàng trai tốt kính già yêu trẻ, bận rộn giúp đỡ Dư Uyển Mai.
Lâm Ngữ Tình không muốn ngồi không, liền giúp đỡ bà hái rau, Liêu Thanh Thanh ngày thường không biết làm việc nhà cũng giúp đỡ làm chút chuyện.
Trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt, trên mặt Dư Uyển Mai cuối cùng cũng có chút ý cười.
Đây là lần đầu tiên trong tháng này bà cười.
Lâm Ngữ Tình đợi đến ba giờ chiều mới định về.
Ngồi ăn cơm trưa ở trong sân xong, hai anh em kia vậy mà rất nhàn, còn giúp bà làm vườn trong sân nhà.
Lâm Ngữ Tình và Dư Uyển Mai thì ngồi ở một chỗ nói chuyện phiếm.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt, Dư Uyển Mai lại cực kì thích Lâm Ngữ Tình.
Nhìn cô, bà lại cảm thấy giống như đang nhìn thấy bóng dáng của con gái mình.
Lúc Lâm Ngữ Tình đi, Dư Uyển Mai còn có chút không nỡ, "Lần sau lại đến chơi nhé."
"Vâng ạ, cháu sẽ còn quay lại." Lâm Ngữ Tình nói.
Trên đường về, Liêu Chí Thành vừa lái xe vừa nói: "Dĩ Hàm, nơi mà em dẫn bọn anh tới hôm nay rất được, chỗ ấy cũng không tệ lắm."
Nghe anh ấy nói như vậy, Lâm Ngữ Tình thật vui vẻ, cười cười, "Nếu anh thích thì lần sau có thể đến tiếp."
"Được nha."
Liêu Thanh Thanh nói: "Lần sau đến thì chúng ta tự mang nguyên liệu nấu ăn đi.
Cậu không thấy kỳ thật ngày thường bác cũng không nỡ ăn sao, vậy mà chúng ta vừa đến bác liền mang những món ngon nhất ra đãi.
Đặc biệt là anh đó, lại có thể da mặt dày như thế ăn hẳn một cái cánh gà và đùi gà!"
Liêu Chí Thành dùng đầu lưỡi móc răng, giống như vẫn còn hương vị đọng lại, "Một con gà lớn như thế, ba người là phụ nữ, sức ăn yếu hơn, anh chỉ giúp giải quyết nốt mà thôi."
Liêu Thanh Thanh đỡ trán thở dài, "Haiz, dẫn anh theo thật sự quá mất mặt."
Nhìn anh em bọn họ cãi nhau đã quen, Lâm Ngữ Tình cũng coi nó coi như thú vui giải trí.
Ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, chân Lâm Ngữ Tình đã tốt hơn nhiều, đi đường cũng không cần chống nạng nữa.
Nhưng việc này không thể để cho Liễu Mỹ Chi biết, nếu như bị bà ấy biết, nhất định sẽ nhét cô vào trong phòng Tô Mộ Cẩn.
Vì để diễn bộ dạng con vẫn chưa khoẻ đâu, Lâm Ngữ Tình tiếp tục dùng nạng.
Buổi tối ăn cơm, Lâm Ngữ Tình nói: "Ba mẹ, ở nhà chán quá, ngày mai con muốn đến công ty làm việc."
Tô Bân Hà nhìn con gái, "Chân con còn chưa lành đâu, vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng đi, chờ khi nào khỏi hẳn rồi tính."
Tuy rằng dùng cái cớ này có thể trốn tránh phải ở chung phòng, nhưng đồng thời mình cũng bị hạn chế ra ngoài.
Lâm Ngữ Tình cũng không muốn cứ quanh quẩn ở trong nhà mãi, kiên quyết muốn đi làm, "Thật ra, con đến công ty cũng chỉ là ngồi ở trong văn phòng mà thôi.
Con sẽ không đi lung tung, cũng giống như ở nhà mà ba."
Liễu Mỹ Chi nhìn thấu tâm tư con gái, "Tôi thấy nó ở nhà buồn chán quá, muốn đến công ty thì cứ cho nó đi đi, dù sao đến công ty cũng có Mộ Cẩn chăm sóc nó."
Lâm Ngữ Tình ngẩng mặt liếc nhìn Tô Mộ Cẩn đối diện.
"Muốn đi cũng được, nhưng con nhất định phải chú ý không để chân bị thương đấy."
Lâm Ngữ Tình cười với Tô Bân Hà, "Con biết rồi."
Tầm mắt Tô Bân Hà dừng ở trên người Tô Mộ Cẩn, "Mộ Cẩn, con nhớ để ý nó, đừng cho nó chạy loạn."
"Vâng." Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt lên tiếng.
***
Buổi sáng hôm sau, Lâm Ngữ Tình mặc một bộ trang phục công sở, ăn bữa sáng xong, đi theo Tô Mộ Cẩn ra cửa.
Xe của Tô Mộ Cẩn là một chiếc BMW, chiếc xe có giá lên tới trăm vạn, so với chiếc xe cũ đã bị đâm hỏng của Tô Dĩ Hàm thì quả thật như trời với đất.
Sau khi Lâm Ngữ Tình ngồi xuống ghế sau, Liễu Mỹ Chi ngó qua cửa sổ xe nói: "Dĩ Hàm à, nếu như con cảm thấy mệt mỏi thì cứ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ kêu tài xế đi đón con."
"Vâng, con biết rồi ạ." Lâm Ngữ Tình vẫy vẫy tay với bà, "Con chào mẹ."
Xe bắt đầu khởi động, Lâm Ngữ Tình ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Tô Mộ Cẩn thì nhìn phía trước chuyên tâm lái xe, hai người cũng không ai nói lời nào.
Công ty Hối Cẩm ở khu trung tâm thương nghiệp nội thành, cách khu biệt thự nửa giờ đi xe.
Chỗ Lâm Ngữ Tình làm việc lúc trước cách nơi này cũng không xa, đại danh của Hối Cẩm ít nhiều cũng đã nghe qua.
Trong nước, đó là thương nghiệp đứng đầu top năm công ty về đồ dùng trong nhà, ở thị trường khu vực Hoa Nam có lượng tiêu thụ rất cao, có 30% được xuất khẩu sang Âu Mỹ.
Thị trường ở khu vực Hoa Nam có năm nhà xưởng, tổng số công nhân lên đến hàng vạn, mà cao ốc Hối Cẩm chính là công ty tổng bộ.
Từ miệng Liễu Mỹ Chi mà cô mới biết được, Tô Dĩ Hàm chính là giám đốc tiêu thụ ở Hối Cẩm.
Bộ phận tiêu thụ đối với Lâm Ngữ Tình mà nói chính là gãi đúng chỗ ngứa, công việc của cô lúc trước một phần chính là làm ở một công ty của Pháp, phụ trách buôn bán trong nước và xuất khẩu.
Tuy rằng tính chất công việc có hơi không giống nhau, nhưng về mặt buôn bán cũng không khác nhau lắm.
Tô Mộ Cẩn đỗ lại ở dưới hầm bãi đỗ xe, Lâm Ngữ Tình mở cửa đi xuống.
Tô Mộ Cẩn cũng xuống xe, cầm cặp da đi tới, "Ở đây chờ, tôi đã gọi cho trợ lý của cô xuống dưới đón cô rồi."
Nói xong, hắn liền xoay người đi.
Lâm Ngữ Tình muốn kêu hắn lại, hỏi hắn trợ lý có bộ dáng như nào, là nam hay nữ? Cao hay gầy? Nhưng nghĩ lại, trợ lý chắc hẳn là sẽ nhận ra cô thôi.
Nhìn Tô Mộ Cẩn biến mất ở cửa thang bộ, khoé miệng Lâm Ngữ Tình giật giật, hắn sẽ không phải muốn bò cầu thang đi lên đấy chứ?
***
Myy: Bắt đầu từ đây là có nhiều từ ngữ trong ngành khó hiểu lắm nè ????
.