Có điều đối với điều này ngược lại Tần Man có thể hiểu được, dù sao chủ nhân cũ của thân thể này tính cách đúng là không ưa nổi, huấn luyện kêu đau đớn hô mệt mỏi thì thôi đi, lại thêm tính tình cũng kém, còn hay lười biếng.
Có một lần Khổng Nghĩa cực kỳ tức giận, đá một phát vào mông cô.
Thật ra nam binh bị huấn luyện viên đạp mông mấy lần căn bản không phải vấn đề gì, nhưng vấn đề liền xuất hiện ở chỗ cô nương này là nữ giả nam, từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc ở lòng bàn tay, kết quả vào quân đội bị đạp thì thôi đi, còn đá vào trên mông, vậy dĩ nhiên là một chuyện ghê gớm, vậy mà liền khóc lên ngay tại chỗ.
Trước mặt mọi người khóc cứ gọi là bi thương thành sông, Khổng Nghĩa tức giận đến mỗi miệng méo xẹo.
Từ đó về sau vị tân binh này cất tiếng khóc thành danh, Khổng Nghĩa thì càng lười để ý đến cô, cơ hồ hoàn toàn đối xử với cô như người vô hình.
"Sau ba tháng cuộc thi tân binh sẽ ảnh hưởng đến phân phối, cậu xem sao rồi xử lý đi."
Trên thực tế Khổng Nghĩa nói câu này chẳng qua là nói cho có mà thôi, đối với loại tình huống này của Tần Man, căn bản không ảnh hưởng chuyện phân phối này.
Lúc đầu thành tích đã là số không, dù ảnh hưởng thì có thể ảnh hưởng đến mức nào nữa chứ.
"Còn nữa, chăn mền của cậu nếu như không gấp tốt được, buổi tối hôm nay cậu cũng đừng đắp chăn ngủ nữa." trước khi đi Khổng Nghĩa mặt lạnh lại nhắc nhở một câu.
Dù sao huấn luyện anh ta đã không trông cậy được vào Tần Man, nội vụ và vệ sinh tối thiểu nhất cũng nên quá cửa mới được, nếu không sau này đi ra ngoài, hỏi là lính do ai dẫn dắt, chính anh ta cũng cảm thấy mất mặt.
Nhưng nhìn Tần Man một mực cúi đầu không lên tiếng trước mắt, Khổng Nghĩa không khỏi vặn lông mày, dạy dỗ: "Nói gì đi! Câm à?!"
Tần Man đã rất nhiều năm không bị ai răn dạy như này hơi sửng sốt một chút, cuối cùng ngại thân phận tân binh giờ phút này của mình, trả lời một câu: “Vâng."
Năm năm, cô rời khỏi quân đội năm năm, câu trả lời quân sự hóa này cô cũng đã không nói suốt năm năm, bây giờ đột nhiên trả lời, lại làm cho cô trong thoáng chốc cảm nhận được cảm giác năm đó còn ở trong quân đội.
Khổng Nghĩa thấy cô trả lời bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy cuộc sống mình bất lợi, thế mà lại thu được binh sĩ cực phẩm như này.
Trong lòng không cam lòng cũng không thể làm gì, chỉ có thể xụ mặt rời đi.
Mà đồng thời trong lòng Tần Man cũng không tốt hơn Khổng Nghĩa bao nhiêu.
Cô thật vất vả mới sống lại, bị ép ở lại quân đội không thể lập tức báo thù thì thôi đi, thế mà còn bị một người cấp bậc thấp hơn mình năm đó không biết bao nhiêu dạy dỗ, thật sự muốn bực bội bao nhiêu thì bực bội bấy nhiêu.
Nhưng dù có bực bội cô cũng phải nhận, ai bảo bây giờ cô là Tần Man, đã bị thương không trốn thoát được, lại không thể chống đối thẳng thắn, nếu không đến lúc đó người huấn luyện chịu phạt vẫn là chính cô thôi.
Thế là, cô chỉ có thể đeo ba lô quay về ký túc xá, dự định ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc.
Song khiến cô ngoài dự đoán là, mấy nam binh vốn lúc huấn luyện hoàn toàn coi nhẹ cô, vào lúc này đột nhiên trở nên nhiệt tình.
Đặc biệt là trong đó có hai người lần trước còn từng nói xấu cô, một người tên Lưu Văn Viễn, một người tên Ngô Hành, lúc này biểu hiện với cô cực kỳ nhiệt liệt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều
Chương 11: Còn Có Cách Nói Này Nữa Sao (1)
Chương 11: Còn Có Cách Nói Này Nữa Sao (1)