Trong ký túc xá bất kể là thu dọn đồ đạc, hay là quét dọn vệ sinh tất cả đều không cần cô nhúng tay vào, cô hoàn toàn được mời đi hành lang chờ đợi.
Đồng thời nhìn tận mắt mấy người bọn họ xếp xong chăn ga gối đệm trên giường cô, còn cất kỹ càng gọn gàng mọi đồ đạc của cô.
Đãi ngộ đơn giản có thể dùng cấp bậc cao nhất để hình dung.
Có điều trong lòng Tần Man rõ ràng, những người này là sợ cô thu dọn không đạt, tập thể chịu mắng mỏ, cho nên mới làm như vậy.
"Được rồi, đợi lát nữa huấn luyện viên đến xem, nhất định có thể đạt rồi."
Chờ Ngô Hành lau xong viên sàn nhà cuối cùng, Lưu Văn Viễn đã sớm thu dọn xong những thứ khác đứng ở cửa ra vào rất là đắc ý vỗ tay phát ra tiếng, hiển nhiên rất hài lòng với sự hợp tác lần này.
"Chắc chắn rồi, từng viên gạch sàn nhà đều được tôi lau sạch sẽ bóng loáng." Ngô Hành lau mồ hôi trán một cái, cười rất là thoải mái.
Nhưng ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn lại Tần Man và một nam binh khác lại không tán thành với chuyện này.
"Thế nhưng chúng ta làm như vậy là lừa gạt huấn luyện viên, liệu có không ổn lắm hay không." Người nam binh kia đứng ở cửa ra vào, nhỏ giọng hỏi thăm một câu, nhìn qua rất ngại ngùng.
"Lừa huấn luyện viên? Trần Quần, chúng ta lừa huấn luyện viên chỗ nào?" Lưu Văn Viễn vẻ mặt vô tội hỏi.
Trần Quần ngay thẳng ngoan ngoãn nói: "Công việc của Tần Man hai người đều làm thay cậu ta, như thế mà còn không gọi là lừa gạt sao?"
Lưu Văn Viễn và Ngô Hành liếc nhìn nhau, sau đó hai người cùng nhau đi đến trước mặt cậu ta, vô cùng tốt bụng ôm lấy cổ cậu ta, nghiêm trang bắt đầu nói hươu nói vượn.
"Trần Quần, cậu có biết trong quân đội có câu gọi là đoàn đội hợp tác không? Tần Man làm không tốt, cho nên chúng tôi liền giúp đỡ cậu ấy, cái này gọi là trợ giúp quần thể yếu thế, hiểu không?"
"Như vậy cũng có thể sao?" Trần Quần ve mặt ngây thơ hỏi.
Ngô Hành bên cạnh lập tức nói: "Có cái gì không thể chứ! Chúng tôi giúp đỡ Tần Man, hoàn thành dọn dẹp, như vậy phòng ngừa đến lúc đó Tần Man lại bị huấn luyện viên phạt, một lần hợp tác và trợ giúp tốt biết bao nhiêu."
Tần Man đứng trong hành lang nghe hai người bọn họ một ca một xướng lừa người, ngón giọng biểu diễn đều tốt khiến cô cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
Thế mà giải thích đoàn đội hợp tác theo cách này, không biết Khổng Nghĩa nghe nói như thế liệu có trực tiếp tức chết hay không.
"Tần Man đạt tiêu chí, đối với cậu ấy, đối với chúng ta đều tốt." Lưu Văn Viễn đứng ở cửa ra vào rất là nghiêm túc vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, xem như đánh nhịp quyết định thay cậu ta.
Đối mặt với ba người này dương dương đắc ý, Tần Man không tán đồng với điều này.
Đạt sao?
A, bọn họ thật quá ngây thơ rồi.
Mặc dù ba người này hoàn toàn chính xác rất cố gắng lau sạch mặt đất, cái bàn cũng lau sạch sẽ.
Nhưng trên thực tế, không phải chỉ lau sạch, dọn dẹp bàn, đã gọi là thu dọn đồ đạc, trừ cái đó ra, còn cần bày từng món đồ dựa theo vị trí chỉ định, đồng thời phải có tính thống nhất mới được.
Mà những gì bọn họ làm được, hiển nhiên chưa đạt tới trình độ đó.
Chỉ sợ, đến lúc đó cô ngược lại sẽ bị ba người này làm liên lụy.
Tần Man cảm thấy vẫn cần mình đi vào sửa sang lại thì tốt hơn, miễn cho thật sự bị Khổng Nghĩa nói trong ban đêm ngủ không có chăn, vậy cũng không tốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều
Chương 12: Còn Có Cách Nói Này Nữa Sao (2)
Chương 12: Còn Có Cách Nói Này Nữa Sao (2)