TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
Chương 50-2: Trương Thị chưa từ bỏ ý định (2)

Thất trách cũng phải bị đánh bản tử, chịu đau một chút là khó tránh khỏi. Vương tẩu tử đã chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng khi Du Tiểu Vãn đâm ngân châm vào huyệt vị sau gáy, bà vẫn đau đến độ muốn thét chói tai, muốn cào tường, muốn giết người, nhưng, trong nháy mắt, bà hoảng sợ phát hiện, mình kêu không ra tiếng, thậm chí cả miệng cũng không mở ra được. Mỗi một khối cơ bắp trên người bà đều đau đến run rẩy, nhưng lại run rất nhỏ, có áo bông thật dày bên ngoài nên nửa phần run cũng không nhìn thấy. Bà chỉ có dùng ánh mắt cầu cứu nhìn phu nhân, đáng tiếc Trương thị không cách nào lĩnh hội ý tứ của bà. Bởi vì sắc mặt của bà vẫn như thường, cơ mặt cũng không cứng ngắc, chỉ là cặp mắt hí có mở to hơn so với bình thường vài phần, tạo thành biểu tình giống như khi bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, hai mắt sáng lên.

Lão thái thái và Tào Thanh Nho đều vuốt cằm mỉm cười, "Xem ra thật là có hiệu nghiệm."

Du Tiểu Vãn khí định thần nhàn dùng tay xoay đuôi ngân châm, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng xoắn một vòng, làm Vương tẩu tử đau đến ngũ tạng lục phủ đều thắt lại thành một khối, khổ nỗi vẫn không thể phát ra nửa điểm thanh âm. Mãi đến khi cảm thấy cơn đau đã quá mức chịu đựng, mới nghe được giọng nói mềm nhẹ của Du Tiểu Vãn, "Đã nghĩ ra cái gì chưa?"

"Nghĩ, nghĩ ra rồi!" Vương tẩu tử bỗng nhiên phát giác mình có thể nói, vội vàng đáp.

Du Tiểu Vãn nhanh chóng thu châm, mỉm cười nhìn Vương tẩu tử: "Vậy thỉnh Vương tẩu tử nói cho lão thái thái biết, bà đã nhớ ra người nào?"

Khi nàng cười, cặp mắt hạnh cong thành hình trăng khuyết quyến rũ, ánh mắt như tràn ánh sáng mềm ngọt, lóng la lóng lánh, khiến người ta vừa thấy liền kìm lòng không đậu mỉm cười theo. Nhưng ánh mắt Vương tẩu tử chỉ nhìn thấy bàn tay xinh đẹp như được điêu khắc từ ngọc, trắng hơn cả tuyết kia, nhất là cây châm vừa dài vừa mãnh đang nằm trên bàn tay đó. Du Tiểu Vãn đang dùng một khối vải da nhẹ nhàng chà lau, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bỗng thốt ra một câu khiến Vương tẩu tử kinh hãi đảm chiến, "Vương tẩu tử nếu vẫn chưa nhớ ra ai, ta còn có thể giúp bà châm cứu một chút."

"Không, không dám làm phiền biểu tiểu thư." Vương tẩu tử vội nặn ra khuôn mặt cười, gấp gáp nói: "Nô tỳ nhớ rõ Xảo Ấn cô nương từng đến tìm quá nô tỳ, không phải vì đến lĩnh đồ, chính là đến trò chuyện với nô tỳ."

Võ di nương trừng lớn mắt, quát: "Nói hươu nói vượn!" Vội xoay người trần tình với lão thái thái và Tào Tước gia, "Xảo Ấn và Xảo Như đều không đi đâu xa thiếp thân, thiếp thân vì lo sự vụ trong phủ mà cơ hồ bận cả một ngày, các nàng không có thời gian đi tìm Vương tẩu tử."

Trương thị nhẹ nhàng thở dài, "Muội muội, ta biết muội có ý duy hộ người bên cạnh mình, nhưng cũng phải suy nghĩ trước một chút xem người đó có đáng giá cho muội duy hộ hay không. Có khi nào muội bảo Xảo Ấn đi làm chuyện gì đó, rồi nàng ta đi một chuyến mất cả buổi?"

Đây là có ý nhận định là Xảo Ấn làm. Nếu là Xảo Ấn làm, Võ di nương nhất định không thoát được quan hệ. Du Tiểu Vãn cười nhẹ, ý bảo Võ di nương an tâm chớ gấp, rồi quay sang hỏi Vương tẩu tử: "Có nhớ rõ là hàn huyên cái gì? Chuyện xảy ra vào ngày nào, là khi nào?" Lại mỉm cười nói, "Nếu nhất thời nghĩ không ra, ta có thể giúp đâm một châm nữa."

Nhiều vấn đề như vậy? Vương tẩu tử hoảng, lại bị lời nói của Du Tiểu Vãn làm cho hoảng sợ, vội lấy lòng cười nói: "Không cần, nô tỳ đã nhớ rồi, là...... Là ngày hai mươi chín tháng trước...... Lúc buổi trưa."

Ngày mùng một tháng này là ngày Ngô Lệ Quyên trúng cử, trong phủ không ngừng có khách đến thăm, nhưng tháng trước thì rất nhàn, buổi trưa mỗi ngày lại là giờ các chủ tử nhóm nghỉ trưa, cho nên đây là lúc bọn nha hoàn rảnh rỗi nhất. Vương tẩu tử đại khái là suy đoán dựa theo hai phương diện này, đáng tiếc...... Du Tiểu Vãn cong môi cười, không cần nàng nói chuyện, Võ di nương liền cười lạnh nói: "Trí nhớ của Vương tẩu tử trí thật kém. Trước buổi trưa vào ngày hai mươi chín tháng trước là thời điểm phu nhân bị bệnh, ta lâm thời tiếp nhận nội vụ trong phủ, chính ta lúc đó thân thể cũng không thoải mái, Xảo Ấn và Xảo Như vẫn theo giúp ta sửa sang lại phần sổ sách mà phu nhân chưa tính xong, làm việc thẳng đến đêm, ngay cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn, làm sao có thể đi tìm ngươi nói chuyện phiếm? Chuyện này, các ma ma quản sự trong phủ đều có thể làm chứng, cũng có ghi lại trong sổ phát và thu mộc bài*. Huống hồ, khố phòng là nơi quan trọng, ta cho tới bây giờ đều ước thúc hai người các nàng, không có việc gì thì không cần đến."

* Ý này nghĩa là thế này: Khi muốn lĩnh đồ ăn ở nhà bếp, hai nha hoàn của Võ di nương phải được phát mộc bài, sau đó cầm mộc bài đến nhà bếp, nhà bếp sẽ thu mộc bài để ghi vào sổ - như vậy mới chắc ăn là nha hoàn này lấy đồ ăn cho chủ tử chứ ko phải để ăn riêng. Nếu trong sổ không ghi lại việc này, nghĩa là hôm đó hai nha hoàn này không đi đâu cả. Cả hai đã không ra khỏi viện, cũng không đến phòng bếp, thì sao có thể đến kho hàng?

Thần sắc Vương tẩu tử có chút bối rối, vội bổ sung nói, "A, là nô tỳ nhớ lầm, là ngày hai mươi tám tháng trước." Ngày này là lúc phu nhân còn quản sổ sách, Xảo Ấn hẳn là không có việc gì?

Trương thị lạnh nhạt nói: "Nhất thời nhớ lầm cũng là chuyện thường." Vừa giận vừa hận Vương tẩu tử, chỉ cần nói là cuối tháng được rồi, nhớ không rõ ngày cụ thể thì có làm sao? Lúc trước vì sợ nói ngày cụ thể mà bị lộ nên mới không định ngày.

Võ di nương tức giận đến độ hừ mạnh một tiếng, không tiện phản bác, chỉ có thể nói thầm một câu: "Ai biết là nhớ lầm hay là nói bậy."

Du Tiểu Vãn ý bảo Võ di nương đừng nóng vội, lại mỉm cười nhìn về phía Vương tẩu tử, "Kho hàng rất quan trọng, mỗi ngày đều có vài người đến lấy vật phẩm. Nếu là có người rảnh rỗi đến, còn là đến tìm ma ma quản sự, như vậy, chắc chắn sẽ có người khác nhìn thấy. Có nói dối hay không, chỉ cần hỏi liền biết." Nói rồi quay sang đề nghị với lão thái thái: "Chỉ cần gọi những bà tử được nhận mộc bài* đến lấy hàng vào ngày hai mươi tám, tách ra từng người để thẩm vấn, chắc chắn sẽ rõ ngay."

* Ý này nghĩa là thế này: vì kho hàng là nơi giữ đồ quan trọng, nên những người muốn đến lấy đồ trong kho hàng phải được giao mộc bài của người giữ sổ chính (là Trương thị hoặc Võ di nương). Có mộc bài thì mới được lấy hàng, tên của những người này cũng sẽ được ghi lại trong sổ của kho hàng. Vì thế, tên của những người đến kho hàng nhận hàng vào mỗi ngày đều được ghi lại.

Lão thái thái vuốt cằm nói: "Tào quản gia đi làm đi."

Sắc mặt Vương tẩu tử và Trương thị đều trắng xoát.

Không bao lâu sau, Tào quản gia liền quay lại, nói, "Không ai thấy Xảo Ấn cô nương đến kho hàng, chỉ có hôm nay, Xảo Như cô nương có cầm mộc bài tới lấy vật phẩm."

Lão thái thái nãy giờ luôn chưa tỏ thái độ, bỗng nhiên biến đổi thần sắc, nghiêm khắc quát hỏi, "Vương tẩu tử, ta nể tình cả nhà người đều là người lâu năm ở trong phủ, nên vừa rồi không dụng hình với ngươi, xem ra thế nào cũng phải đánh ngươi bằng bản tử, ngươi mới nguyện nói thật! Người tới, đem nàng, con trai và con gái nàng cùng đưa ra ngoài, mỗi người đánh ba mươi đại bản."

Du Tiểu Vãn âm thầm kinh ngạc, mẫu thân nào mà chẳng thương con, chiêu này của lão thái thái thật độc, so với đánh Vương tẩu tử còn lợi hại hơn nhiều.

Vương tẩu tử quả nhiên hoảng, khóc cầu lão thái thái tha thứ, nói không liên quan đến con mình. Lão thái thái ngồi bất động trên ghế, bà chỉ phải quay sang quỳ đến trước mặt phu nhân, "Phu nhân cứu cứu ta......"

Trương thị sợ hãi đến suýt nhảy dựng, sắc mặt cực kì mất tự nhiên, dựng thẳng mày trách mắng: "Còn không mau kéo điêu nô này xuống đánh bằng roi!"

Thạch Lựu lúc này cũng nhìn ra chút manh mối, nàng xưa nay luôn cân nhắc nhân tâm tư, biết lão thái thái là nghi phu nhân, mà Võ di nương lại có một chất nữ đã bay lên cành cao làm phượng hoàng...... Nàng cơ hồ là lập tức quyết định đứng về phía Võ di nương, di nương chẳng phải là nên giúp di nương sao?

Vì thế Thạch Lựu che miệng, cười khẽ nói: "Vương tẩu tử chớ lung tung cầu người, ngươi lúc này cầu đến trước mặt phu nhân, người không biết còn tưởng rằng lời nói dối vừa rồi là do phu nhân dạy ngươi nói đó a."

Huyết sắc trên mặt Trương thị liền biến mất, không dám tùy ý nói tiếp, chỉ có thể thầm mắng "Tiện tì" vô số lần trong lòng.

Lão thái thái lạnh lùng hừ một tiếng, bà lúc này đã có thể khẳng định mọi chuyện là do Trương thị giở trò, chỉ chờ Trương thị không chịu nổi, nói lỡ ra câu gì đó.

Trương thị thật sự là gấp đến độ không nhịn nổi, ngày đó thấy trong sổ sách có Cỏ Linh Chi và Tùng Vụ, cộng thêm biết đây là hai nguyên liệu chính để làm món ăn yêu thích của Tấn Vương phi, cho nên mới cùng Trương phu nhân thương lượng kế này. Những thứ đó là do bà bảo Vương tẩu tử lấy ra, cũng đã sớm xử lý, làm sao có thể tìm ra ba nhánh Cỏ Linh Chi trong phòng mình?

Trương thị đảo mắt vài vòng trên mặt từng người, dừng lại trên mặt Du Tiểu Vãn, một ý niệm nhoáng lên trong đầu, trong lòng thầm kinh hãi, chỉ có nàng, chỉ có nàng đã biến mất một đoạn thời gian trước mắt mình, tuy nói là đi tịnh phòng, nhưng ai biết nàng có phải có cách khác bảo người khác làm việc này?

Hận ý bùng lên! Trương thị gắt gao siết chặt nắm tay, nghe ngoài sân vọng vào tiếng bản tử đánh vào da thịt bốp bốp, còn có tiếng khóc tiểu hài tử. Bà đã cho Vương tẩu tử một hứa hẹn, chỉ sợ cũng không ngăn được một mẫu thân đau lòng...... Cắn chặt răng, Trương thị làm ra bộ dáng khó xử, nhẹ giọng nói: "Lão thái thái, Tào gia chúng ta thi lễ gia truyền, Vương tẩu tử phạm vào sai, đúng là nên phạt, nhưng đánh đứa nhỏ bằng bản tử, e không được ổn lắm."

Lão thái thái ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, "Con cái của nàng ta cũng là nô tài của Tào gia chúng ta, từ nhỏ học chút quy củ cũng tốt."

Đang nói, ngoài viện tĩnh lặng xuống, tưởng là Vương tẩu tử đã nhận tội, trái tim Trương thị như bị kéo lên tận cổ họng. Không bao lâu sau, Tào quản gia tiến vào, nói: "Hồi bẩm lão thái thái, Tước gia, Vương tẩu tử đã khai, là do nàng trộm, Tùng Vụ đã bán, Cỏ Linh Chi chưa bán ra, bà sợ sự tình bị bại lộ, mới giấu vào trong phòng phu nhân, tưởng rằng các chủ tử thấy vật đã tìm về được sẽ không lại truy cứu."

Trương thị nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói ra một tràng đau thương chỉ trích Vương tẩu tử cô phụ sự tín nhiệm của lão thái thái. Một mình bà ra sức nói hồi lâu, chỉ có Ngọc di nương và Tào Trung Trinh thỉnh thoảng phụ họa vài câu, lão thái thái chỉ ngồi yên thổi trà, không nói một lời.

Đợi Trương thị chột dạ ngậm miệng, lão thái thái mới buông chén trà xuống, thản nhiên nói: "Tìm được đồ ăn trộm, vậy coi như xong. Cả nhà Vương tẩu tử cũng đã làm cho Tào gia chúng ta vài thập niên, dù sao cũng phải nên nhớ đến chút tình cũ, lại đánh thêm năm mươi đại bản, cả nhà phạt đến thôn trang ở Mạc Hà."

Tào quản gia lĩnh mệnh đi xuống, lão thái thái quay sang nhìn về phía Trương thị, nói: "Bất quá, con dâu a, những người ở trong viện của con làm việc kiểu gì vậy? Một người sống lớn như vậy đi vào rồi đi ra, còn vào tận trong phòng của con, cư nhiên không một ai nhìn thấy. Ta nghĩ, hay là do con ngày thường quá mức nhân từ, làm cho bọn họ đều lười biếng cả ra? Loại nô tài đáng chết này, phủ chúng ta không nuôi nổi a! Người nào nên bán thì bán cả đi, hoặc là phái đến thôn trang ở Mạc Hà. Nếu là hạ nhân hồi môn của con dâu, thì khấu trừ ba tháng tiền tiêu vặt, lại đánh bốn mươi bản tử. Tào quản gia, ngày mai hãy đi mua vài người mới đến, hảo hảo dạy dỗ, rồi đưa vào viện của phu nhân. Thời gian này, tạm thời dùng trước vài người trong viện của ta đi."

Thế này không phải là muốn rửa sạch người trong viện của ta sao? Trương thị thầm hận, vội ăn nói khép nép: "Lão thái thái giáo huấn thật đúng, là con dâu quản thúc vô phương, con dâu về sau nhất định sẽ quản nghiêm hơn, tuyệt không nuông chiều. Cho nên, con dâu xin được cầu tình, cầu lão thái thái giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ lần này......"

Lão thái thái nhàn nhạt nói: "Con dâu à, vậy là con chưa biết rồi, những nô tài này là gia sinh tử mấy đời của Tào gia chúng ta, đã thành những kẻ giảo hoạt, nếu đã dạy không tốt, thì cứ đuổi đi mới tốt. Chờ Tào quản gia mua về người mới, con hãy nhớ quản cho tốt là được." Đây là nói cho Trương thị, người bị bán là người của Tào gia, ngươi không tư cách ngăn đón.

Trương thị đành phải nháy mắt ra dấu cho con và nữ nhi. Tào Trung Duệ nhận thì có nhận được, lại không biết mẫu thân rốt cuộc là muốn thế nào, hắn là một nam tử, tâm tư không ở trong hậu viện, đương nhiên không rõ những con cong vòng vòng trong chuyện này. Tào Trung Nhã thì biết, cũng làm nũng dây dưa một hồi, nhưng chủ ý của lão thái thái đã định, kiên quyết không thay đổi.

Tào quản gia hạ thấp người lĩnh mệnh, việc này xem như là ván đã đóng thuyền. Tào Thanh Nho kỳ thật cũng muốn cầu tình giúp phu nhân, nhưng đây là chuyện trong hậu viện, vốn là lão thái thái nên quản, nên lời nói dù đã đến miệng hắn cũng không nói ra được, cứ thế bỏ lỡ thời cơ.

Du Tiểu Vãn âm thầm bội phục lão thái thái, Trương thị làm chủ mẫu đã hơn hai mươi năm, chỉ sợ hạ nhân trong viện của Tào gia đều đã đổi chủ tử. Chiêu này của lão thái thái, vừa nhanh vừa mạnh, kẻ thì bị bán, người thì giáng cấp. Về sau người khác trước khi làm việc gì đều sẽ suy tính lại trong lòng một chút, ngẫm lại xem chủ tử chân chính của mình rốt cuộc là ai.

Tìm được Cỏ Linh Chi, nhưng Tùng Vụ đã bị bán, vậy là thiếu hụt hơn một ngàn lượng bạc. Lão thái thái ra lệnh trừ dần vào tiền tiêu vặt hàng tháng của người nhà Vương tẩu tử, cũng không nói kỳ hạn. Vương lão mẹ cùng con trai, cháu trai, cháu gái dập đầu vài cái, cảm tạ lão thái thái không xử phạt nặng.

Sự tình như vậy coi như không giải quyết được gì, khi Trương thị về phòng, cơ hồ đem sức nặng toàn thân đều đặt lên cánh tay của Khúc ma ma, thân mình mềm nhuyễn không đứng vững nổi. Bà một phen vất vả bày mưu, không những không thể tính kế được người cần tính kế, ngược lại còn khiến lão thái thái rửa sạch toàn bộ người trong viện của mình. Hạ nhân do bà mang đến từ nhà mẹ đẻ đều bị đánh bốn mươi đại bản, thế này có khác gì đánh vào mặt bà? Hơn nữa Tào quản gia một ngày không về người mới, bà phải trải qua một ngày chịu đựng người của lão thái thái giám thị.

Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, Trương thị vừa trở lại Nhã Ngũ Đường liền khóc rống một hồi, đập vỡ một đống đồ sứ, ngồi phịch xuống giường, thì thào tự nói, "Là ta rất nóng vội, không nên gấp như vậy, thật sự là xem thường xú nha đầu kia, nàng làm thế nào vu oan cho ta, người nào trong viện chúng ta là người của ả?"

Lời này Khúc ma ma không dám đáp, Trương thị bảo Khúc ma ma đuổi hết người ra, thấp giọng hỏi, "Ngày mai người nọ có phải sẽ đến?"

Khúc ma ma gật gật đầu nói: "Đúng vậy."

Trương thị giống như nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Ả tiện nhân họ Ngô kia chớ mơ tưởng gả vào vương phủ, đừng hòng!

Đọc truyện chữ Full