TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
Chương 50-3: Trương Thị chưa từ bỏ ý định (3)

Nhưng liên tục vài ngày, Âu Dương Thần đều không đến Tào phủ. Trương phủ phái người đến báo cho Trương thị, người được phái đi tiếp ứng hắn bỗng dưng biến mất. Trương thị kinh hãi, "Tại sao có thể như vậy?" Vấn đề này, Khúc ma ma sao có thể trả lời, chỉ có thể an ủi: "Có lẽ là có chuyện gì đó, có bạc để lấy, hắn sao có thể không cần, thế nào rồi cũng sẽ đến."

Trương thị tức giận, gạt toàn bộ chén trà khỏi bàn, "Cũng sẽ đến? Còn phải chờ tới ngày nào? Chỉ còn một tháng nữa là đến đại hôn!"

Khúc ma ma sợ tới mức vội ra dấu chớ có lên tiếng, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, hiện tại trừ bỏ và và Tử Nhi, Bích Nhi, người trong viện đều là người của lão thái thái, phu nhân không thể nói như vậy.

Trương thị còn muốn mắng hai câu, đột nhiên cảm thấy ngực quặn đau, chỉ phải xoa ngực ngồi xuống, nuốt cơn tức này vào bụng.

Trái lại, Võ di nương, à không, Võ thị. Võ thị mấy ngày nay sống thập phần dễ chịu, bước chân đi đường đều như có gió nâng đỡ. Tào Tước gia đã dâng sớ đến Lễ bộ, có lẽ là Nhiếp Chính Vương đã sớm chào hỏi qua, rất nhanh liền phê chuẩn, nàng nay đã là bình thê danh chính ngôn thuận, trong phủ ai thấy nàng đều phải gọi một tiếng Vũ phu nhân. [Nhị phu nhân là Tào Thanh Nho em dâu]

Võ thị tri ân báo đáp, đối với Du Tiểu Vãn có thể nói là cẩn thận quan tâm, nàng thử thăm dò hỏi Du Tiểu Vãn đã dùng phương pháp gì để đem Cỏ Linh Chi bỏ vào phòng Trương thị, Du Tiểu Vãn thuận miệng đáp: "Văn bá thỉnh một vị cao nhân âm thầm bảo hộ con, con nhờ vị cao nhân này đến hỗ trợ."

Võ thị nhất thời nghiêm túc nghĩ, không khỏi một lần nữa đánh giá nữ hài trước mắt: Nàng dung nhan tuyệt mỹ, khí chất lạnh nhạt, cử chỉ tao nhã, càng hiếm có là, nàng có sự trấn định cùng cơ trí rất vượt tuổi, có thể nhàn nhạt đàm tiếu nhân gian, nhẹ nhàng phẩy tay đánh tan âm mưu. Võ thị nguyên bản đã rất bội phục đảm lượng cùng mưu lược của nàng, hiện tại lại có cao nhân hộ thân, Võ thì lại càng thêm nảy sinh tâm tính gần khiếp đảm Du Tiểu Vãn, xem nàng trở thành người mà mình vĩnh viễn không thể đắc tội.

Du Tiểu Vãn biết Trương thị sẽ phải thành thật một đoạn thời gian dài, liền chuyên tâm nghiên cứu võ công và y thuật, thuận tiện đi quản lý cửa hàng của mình. Các món thổ sản được vận chuyển từ thôn trang ở Nhữ Dương rất được người kinh thành hoan nghênh, Du Tiểu Vãn cảm thấy cứ bán như vậy thì kiếm không được bao nhiêu bạc, hơn nữa trái cây cũng không thể bảo quản lâu, mà mùa trái cây cũng không dài, liền tìm Văn bá thương lượng, thử đem một phần trái cây làm yêm quả, kéo dài thời gian tiêu thụ.

Đề nghị này được Du Văn Biểu cực lực duy trì. Trong số các hạ nhân mang theo từ Nhữ Dương, có một vị con dâu là người Giang Nam, biết cách làm yêm quả rất ngon, hơn nữa cách làm của Giang Nam khác với cách làm ở kinh thành, có lẽ sẽ khiến người kinh thành cảm thấy mới mẻ. Vì thế nàng cho người đó làm thử một ít đến bán trong cửa hàng, không ngờ lại bán sạch trong ngày hôm đó. Đến ngày hôm sau, có rất nhiều quý phủ cho người đến hỏi, hoặc là những người mua ngày hôm qua lại đến đặt hàng.

Du Văn Biểu lập tức tuyển nhận thêm người, giúp đỡ gia công trái cây. Trái cây sau khi được gia công thành mứt, giá được nâng lên rất nhiều, lợi nhuận trong một tháng tăng lên gấp ba. Du Tiểu Vãn không nghĩ tới biện pháp của lại dùng được đến vậy, tâm tình cũng cực kỳ khoái trá. Ngô Lệ Quyên cũng thực thích ăn loại yêm quả này, Du Tiểu Vãn liền cười nói: "Thứ phi thích ăn, là vinh hạnh của tiểu điếm, về sau tiểu điếm sẽ chuyên cung cấp một phần cho thứ phi. Nếu muốn hồi báo, chỉ cần thứ phi về sau giúp đỡ khai hỏa thanh danh là được."

Ngô Lệ Quyên ngượng ngùng cúi đầu cười, lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Du Tiểu Vãn, nói: "Ta có thể có ngày hôm nay, đều là Du cô nương giúp ta, ân tình này, ta sẽ không quên. Nếu có việc gì khó xử, cứ tới tìm ta, ta nhất định đem hết toàn lực tương trợ."

Du Tiểu Vãn cười cười, "Hy vọng không có việc gì phải phiền toái đến thứ phi." Cũng không khách khí từ chối, nàng giúp Ngô Lệ Quyên, vốn là vì kết giao nhân mạch.

Còn ba ngày nữa là đến ngày Ngô Lệ Quyên xuất giá, trong lúc mọi người đều vây quanh lão thái thái nói chuyện phiếm, sau một quãng thời gian yên lặng đã lâu, Trương thị bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, khen nức nở Ngô Lệ Quyên và Tiểu Võ thị vài câu, rồi đề nghị: "Ngày mai đến Quảng Tế Tự khấn Quan Âm đi, hy vọng Ngô thứ phi tân hôn lạc hồng, mau sinh tân nam."

Ngô Lệ Quyên nhất thời xấu hổ cúi đầu, Tiểu Võ thị tuy rằng không thích Trương thị, nhưng nghe lời này cũng thấy vui mừng, chỉ là đề nghị này là từ miệng Trương thị, nàng cứ cảm thấy không tốt, cười cười hỏi, "Đến Quảng Tế Tự cầu con là linh nghiệm nhất sao?

Lão thái thái cười nói: "Chỉ cần là chùa miếu hương khói cường thịnh liền có người linh nghiệm, Quảng Tế Tự, Quảng Hóa Tự, Pháp Nguyên Tự, Giới Đài Tự đều được."

Tiểu Võ thị liền cười nói: "Nghe qua Pháp Nguyên Tự rất nổi tiếng."

Du Tiểu Vãn cười nhẹ, nói: "Vậy đi Pháp Nguyên Tự đi. Lão thái thái, chúng con có thể đi cùng không? Để các tỷ muội chúng con đến cầu phúc giúp Ngô tỷ tỷ, hy vọng tỷ ấy có thể được Vương gia sủng ái."

Lão thái thái liền vỗ bàn, vui vẻ nói, "Hảo, ngày mai cùng đi Pháp Nguyên Tự bái Bồ Tát."

Tào Trung Trinh, Tào Trung Yến vui vô cùng, Trương thị lại cười nói: "Không bằng cũng mời Dao Nhi cùng đi, về sau hai người chính là tỷ muội, phải thân cận nhiều hơn mới tốt."

Lão thái thái khẽ suy tư, liền đáp ứng, "Vậy phiền toái con dâu gởi bái thiếp sang nhà thông gia."

Trương thị lập tức đáp: "Vâng."

Trở lại Mặc Ngọc Cư, Triệu ma ma liền lo lắng nói, "Cữu phu nhân đây là lại muốn bài trò thiêu thân gì, hôm qua Trương phủ đã phái người đi tìm tên Âu Dương Thần kia."

Du Tiểu Vãn cười khẽ, mợ còn tưởng rằng có thể tính kế Ngô cô nương? Lại không biết lần này, là ta muốn mời mợ vào bẫy.

Thẩm Thiên Hà vẫn phái người lưu ý hướng đi của Âu Dương Thần, người này giảo hoạt đến cực điểm, trốn đông trốn tây, rốt cục dưỡng thương xong, ra tiền mua đao kiếm, định tìm cơ hội ám sát Trương thị và Trương phu nhân. Thẩm Thiên Hà liền cải trang thành một người thần bí, đến gợi ý cho hắn dùng một phương pháp khác để trả thù......

Du Tiểu Vãn viết thư cột vào chân bồ câu rồi thả cho bồ câu cất cánh bay ra ngoài. Nàng đổi xiêm y khác, ngồi vào bàn xem sách thuốc, lần trước dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, hiệu quả thập phần tốt, khiến nàng càng tăng thêm động lực học y. Triệu ma ma mang đến một cái rổ kim chỉ, ngồi vào chỗ bàn đối diện. Sơ Vân, Sơ Tuyết mang trà mới và trái cây lên, liền thối lui ra gác ở cửa phòng.

Triệu ma ma vừa may vá vừa tán gẫu, "Tiểu thư, người đêm đó sao không hề đến đây?"

Du Tiểu Vãn không giấu giếm Triệu ma ma chuyện gì, bao gồm chuyện hắc y nhân đêm đó, "Kẻ làm tặc thường có hành tung bất định, bất quá, khẳng định người đó sẽ lại đến." Ba nhánh Cỏ Linh Chi khẳng định là do người nọ làm, vấn đề là, hắn làm sao biết được? Vấn đề này, có lẽ một ngày nào đó có thể được giải đáp, bởi vì đêm đó nàng về phòng, phát hiện trên gối có một tờ giấy, mặt trên ghi là sẽ thu bạc vào lần khác.

Triệu ma ma than nhẹ một tiếng, tiểu thư cư nhiên biết võ nghệ cao cường, lúc còn ở Nhữ Dương, bà căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng nếu không phải như vậy, chỉ sợ hiện tại...... "Nhưng, tiểu thư à, ngài là danh môn khuê tú, nếu để phu gia tương lai biết ngài có khả năng này, chỉ sợ......"

Du Tiểu Vãn cười cười, "Ta biết, ma ma cứ yên tâm, ta chỉ là cảm thấy có nhất kĩ bàng thân mới tốt, cũng không phải muốn cậy mạnh đấu đá với người ta."

Triệu ma ma thế này mới yên lòng, lại bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ, tiểu thư tuổi tuy nhỏ, nhưng tâm tính trầm ổn, đa mưu túc trí, không thua gì danh môn tài nữ, không biết công tử nhà ai mới có thể xứng đôi với tiểu thư. Đáng tiếc, tiểu thư phải giữ đạo hiếu ba năm, chỉ sợ đến lúc đó, ân huệ lang đều đã định hôn xong rồi, người nào còn chưa đính hôn, tuổi tác lại không thích hợp...... Chờ tiểu thư xong hiếu kì, ta phải dùng bộ mặt già nua này đi cầu lão thái thái, tổ chức vài lần yến hội, mời các phu nhân đến gặp mặt tiểu thư một lần mới được.

Du Tiểu Vãn không biết Triệu ma ma đã nghĩ đến tương lai xa như vậy, chỉ một lòng tính toán kế hoạch ngày mai, hy vọng không bị bại lộ.

Sáng sớm hôm sau, lão thái thái, Trương thị và Võ thị dẫn mọi người ra ngoài. Đoàn người chia ra thành mấy chiếc xe ngựa lớn, đầu tiên là đến Trương phủ hội hợp, sau đó lên đường đến Pháp Nguyên Tự.

Vừa đến chân núi, xe ngựa liền ngừng lại, nguyên lai là phía trước có xe ngựa của phủ khác. Lão thái thái phái người đến hỏi thăm, nghe nói là xe của Sở Vương phủ, liền vội dẫn con dâu, các cháu gái xuống xe, tự mình đến xe ngựa của Sở thái phi để thỉnh an.

Quân Dật Chi cưỡi trên con ngựa cao to, đứng bên cạnh xe ngựa, thấy người Tào gia lại đây, liền xuống ngựa, chắp tay thi lễ. Hắn môi hồng răng trắng, mày tằm mắt phượng, chỉ tùy ý làm một động tác đều có vẻ phong lưu phóng khoáng, tao nhã phi phàm. Mấy tỷ muội Tào gia đều nhất thời ngừng thở, hai gò má ửng đỏ, quên cả đáp lễ.

Chỉ có Du Tiểu Vãn không bị nam sắc làm rung động, cúi người đáp lễ, tỷ muội Tào thị thế này mới hồi phục tinh thần, lục tục đáp lễ. Tào Trung Nhã xấu hổ thầm nghĩ, mấy ngày không gặp, Quân Nhị công tử càng thêm tuấn mỹ...... Giờ khắc này, nàng hoàn toàn quăng Nhiếp Chính Vương và Hàn Thế Chiêu sang một bên.

Lão thái thái đứng ở ngoài xe ngựa hàn huyên với Sở thái phi, bọn tiểu bối liền đứng dời sang một bên. Quân Dật Chi tiếp tục khoe ra nụ cười phong lưu tiêu sái của mình, ánh mắt dạo quanh những khuôn mặt như hoa nở của mấy tỷ muội, mở miệng hỏi các nàng lên đây để làm gì.

Tào Trung Nhã cướp lời, đáp, "Chúng ta tới là để cầu phúc cho Dao biểu tỷ và Ngô tỷ tỷ." Hai người này nay đã có thân phận bất đồng, không có xuống xe ngựa.

Quân Dật Chi "À" một tiếng, quay sang hỏi Du Tiểu Vãn, "Ngươi cũng đến cầu phúc?"

"Đúng vậy." Du Tiểu Vãn thầm nghĩ: Bộ hết chuyện để hỏi rồi sao? Tào Trung Nhã vừa mới nói là "chúng ta" nha.

Quân Dật Chi bỗng nhiên xoạt mở quạt giấy, tư thái phong lưu phe phẩy mấy cái, cũng không quản ánh mắt ghen ghét của tỷ muội Tào thị, tựa đầu tiến gần bên tai Du Tiểu Vãn, nhỏ giọng hỏi nàng, "Có muốn xem kịch vui không?"

Du Tiểu Vãn lập tức cảnh giác nhìn hắn, người này cười phong tao như vậy, khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì.

Đọc truyện chữ Full