“Cậu Đinh, cậu nhóc này tên là Tư Thần Phi, được mệnh danh là biết tuốt ở vùng chúng tôi”, Hạ Diệp đẩy cậu thanh niên kia tới, nói tiếp: “Cậu ta đã đi tới rất nhiều nơi. Mặc dù không quá xa nhưng cũng hiểu biết nhiều”.
“Còn không mau chào cậu Đinh?”, nói rồi Hạ Diệp vội nói với cậu thanh niên kia.
Cậu thanh niên tên Tư Thần Phi trông cũng chưa đầy hai mươi tuổi nhưng trong ánh mắt cậu ta lại mang theo vẻ tự tin.
“Em chào anh Đinh”, Tư Thần Phi cũng đã thấy Đinh Dũng giết con gấu trắng tối qua. Dù trong lòng cậu ta có tự tin và kiêu ngạo thế nào thì khi đối diện với Đinh Dũng vẫn thể hiện thái độ cung kính vô cùng, “mặc dù em chưa từng tới thành Phổ Lôi Nhĩ nhưng cũng dã đi tới rất nhiều nơi khác nhau, em nghĩ em có thể giúp anh tìm đường”.
“Ừ”, Đinh Dũng gật đầu, đứng dậy nói: “Đi thôi”.
“Giờ đi ạ?”, Tư Thần Phi sững sờ, như không ngờ Đinh Dũng lại quyết đoán như vậy.
Advertisement
Có điều cậu ta đã nhanh chóng phản ứng lại, vội gật đầu, nói: “Vâng, giờ em đi thu dọn hành lý một tí”.
“Anh ở cửa thôn đợi em”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó nhìn sang Hạ Diệp, hỏi: “Quần áo của tôi đã làm xong cả chưa?”
“Đúng rồi, sao tôi có thể quên chuyện này chứ? Quần áo đã may xong cả rồi, giờ tôi cho người mang tới cho cậu”, Hồ Phi vội vỗ đầu, suýt nữa thì ông ta quên mất việc này.
Không lâu sau đó, Đinh Dũng thay áo khoác lông làm bằng da gấu trắng lên.
Advertisement
Chiếc áo lông này mặc trên người thật sự rất ấm, không hề có khe hở.
Sau khi mặc áo lên, Đinh Dũng cho ba lô vào túi đựng đồ, sau đó đem theo một vài túi đựng lương thực mà nông dân ở đây tặng. Trông anh chẳng khác gì người đi săn ở Bắc Cảnh.
Khi tới cửa thôn, Tư Thần Phi đã đợi ở đây rồi. Cậu ta cũng đeo một bao nải, trông thấy Đinh Dũng thì vội đứng dậy, cúi đầu cung kính.
“Nhất định phải bảo vệ anh Đinh an toàn”, Hạ Diệp vỗ vai Tư Thần Phi, cũng nhắc nhở cậu ta chú ý an toàn.
“Ông yên tâm”, nghe vậy, Tư Thần Phi vội gật đầu nói.
Đinh Dũng không thêm lời gì, cứ thế rời khỏi thôn, khi không còn thấy thôn bản đằng sau, anh cũng không quay đầu lại nhìn. Đây chẳng qua là chỉ là điểm dừng chân của Đinh Dũng mà thôi, không đáng để anh ghi nhớ lưu lại ký ức. Anh phải nhanh chóng tìm ra nhóm người phía Kim Vô Đạo, nghiên cứu tỉ mỉ về những biến đổi khác thường ở Bắc Cảnh.
Kim Vô Đạo tới đây trước Đinh Dũng, nhất định hiểu rõ mọi việc ở đây, có thể biết cả những việc mà Đinh Dũng không biết.
Hai người cứ thế đi về phía trước. Lúc trước vì những con ngựa lông dài kia không nhận chủ cho nên bọn họ không giữ lại con nào, nếu không thì lần này hai người xuất hành cũng không đến mức phải đi bộ.
Thời gian cứ thế trôi đi từ ngày này tới ngày khác. Khi hai người rời khỏi thôn được ba ngày thì trời bắt đầu có tuyết rơi.
“Hỏng rồi, sắp có tuyết rồi”, thấy những bông hoa tuyết nhỏ xinh bay trên bầu trời, Tư Thần Phi mặt mày thay đổi, vội tìm Đinh Dũng, nói: “Anh Đinh, không ổn rồi, e rằng sắp thay đổi thời tiết rồi”.
“Vậy chúng ta tìm một điểm dừng chân đã”, Đinh Dũng gật đầu, không hiểu ý Tư Thần Phi rốt cục là gì.
Thấy Đinh Dũng không hiểu ý mình, Tư Thần Phi vôi giải thích: “Một khi có tuyết rơi thì chúng ta rất khó có thể dự tính được thời gian đến được thành Phổ Lôi Nhĩ”.
“Vì chỉ cần tuyết rơi ở Bắc Cảnh thì rất khó dừng chân, vả lại rất có khả năng tuyết rơi trên diện rộng, tới lúc đó tốc độ của chúng ta sẽ chậm đi, vả lại đi bộ không phải là lựa chọn sáng suốt”, nói tới đây, tâm trạng Tư Thần Phi lại thêm phần nặng nề.
Vốn dĩ bọn họ đi bộ, nếu như tuyết rơi dày thêm thì e rằng khó có thể tiếp tục đi bộ, bắt buộc phải nghĩ cách khác.
“Anh biết rồi, tìm điểm dừng chân đã”, Đinh Dũng gật đầu. Anh biết tuyết rơi thì nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, có điều đã vậy thì chỉ có thể đương đầu thôi.
Không lâu sau đó, phía trước xuất hiện một ngôi miếu lâu đời. Thấy ngôi miếu này, Tư Thần Phi lập tức nói: “Anh Đinh, phía trước có ngôi miếu, hay là đêm nay chúng ta nghỉ ở đây?”
“Được”, Đinh Dũng nhìn ngôi miếu cổ tước mặt rồi đi về phía đó.
Diện tích ngôi miếu này rất nhỏ, có điều có khả năng vì lâu rồi không được tu sửa nên trông nó có phần xưa cũ, giống như thể chỉ cần cơn gió lớn hay bão tuyết thôi là có thể đổ sập bất cứ lúc nào vậy.
Mặc dù ngôi miếu này khá nhỏ nhưng hai người có chỗ nghỉ chân tạm thời một đêm đã là quá tốt rồi.
“Đợi đã”, thế nhưng Tư Thần Phi vừa đi vào trong thì Đinh Dũng đột nhiên dừng bước, nhìn vào bên trong miếu: “Bên trong có người”.
“Có người?”, Tư Thần Phi cảnh giác hẳn.
Lúc này, tuyết rơi ngày càng nhiều, gió thổi lạnh buốt. Đinh Dũng rụt cổ cau mày nói: “Bên trong hình như có người, cẩn thận chút”.
Đúng lúc này, theo thói quen, anh vận sức mạnh linh hồn định thăm dò xem xung quanh có gì đó hay không nhưng không ngờ lại thấy được bên trong miếu có gì đó không ổn.
Hai người chậm rãi tới gần miếu, áp sát tường, từ từ vào trong.
Trong lán cỏ bên ngoài miếu buộc vài con ngựa lông dài. Ở phía xa còn có vài cỗ xe ngựa và cả đám người đang hào hứng nướng thịt, uống rượu bên trong miếu.
Vừa lại gần miếu liền ngửi thấy mùi thơm từ trong ngôi miếu, Tư Thần Phi nuốt bọt. Cả đoạn đường đi, hai người vẫn luôn ăn lương thực khô, lúc này ngửi thấy mùi thơm, làm sao chịu cho nổi.
“Hình như là đội thương nhân, chúng ta có thể vào đó cùng bọn họ”, Tư Thần Phi đứng ở cửa, nhìn vào trong, thấy nào ngựa nào xe ở bên ngoài đều in những ký hiệu đặc biệt.
“Đi thôi, vào trong xem xem”, Đinh Dũng hít sâu, dẫn Tư Thần Phi đi vào.
Bên trong ngôi miếu cũ có mười mấy người đang ngồi, tất cả đều đang mặc đồ giống nhau, trên ngực còn in dấu giống với dấu trên xe ngựa. Bọn họ đang khoanh chân ngồi dưới đất nướng thịt, uống rượu.
“Ai?”, cảm nhận được sự xuất hiện của Đinh Dũng và Tư Thần Phi, người đàn ông ngồi gần cửa lập tức đứng dậy, mặt mày tỏ vẻ cảnh giác. Người đàn ông đứng đầu nhìn hai người phía Đinh Dũng chằm chằm, chỉ sợ Đinh Dũng và Tư Thần Phi lại là người xấu nào đó.
“Xin dừng bước”, thấy Đinh Dũng vẫn đi về phía trước, một người đàn ông trong đó hắng giọng, tay sờ vào con dao ở hông: “Hai người là ai?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 249: “Ông yên tâm”,
Chương 249: “Ông yên tâm”,