Những người này đều mang dao theo người, người nào người nấy mặt mày cảnh giác nhìn Đinh Dũng và Tư Thần Phi. Bọn họ phản ứng rất kịch liệt nhưng sau khi phát hiện ra Đinh Dũng và Tư Thần Phi thì mới thở phào.
“Các vị đại ca, chúng em đi qua đây, xin vào tránh gió tuyết”, Tư Thần Phi nhìn đám người mà rụt cổ, cười nói.
Nghe Tư Thần Phi nói vậy, mười mấy người thở phào, vội đưa mắt nhìn sang phía một người đàn ông trung tuổi trong số đó: “Đại ca, phải làm sao?”
“Hai cậu là người ở đâu?”, người đàn ông trung tuổi kia mặt tối sầm lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Đinh Dũng và Tư Thần Phi.
Advertisement
“Chúng em là người trong một thôn nhỏ cách đây trăm dặm. Chúng em muốn tới thành Phổ Lôi Nhĩ để mở mang tầm mắt ”, Tư Thần Phi cười tự nhiên, vừa nói vừa đi vào: “Không ngờ tuyết hôm nay lớn quá, chúng em định ở đây tạm thời qua đêm nay, không ngờ lại gặp được cái vị đại ca đây”.
“Xin các đại ca tạo điều kiện để bọn em có thể nghỉ ngơi ở miếu này một đêm”, nói rồi, Tư Thần Phi rút ra một túi đựng cũ kỹ nói: “Đây là rượu mà em mang từ nhà tới đây, mời các anh nếm thử”.
“Có tí này thôi à?”, người đàn ông trung tuổi nghiêm mặt, tỏ vẻ chê cười. Anh ta nhận lấy túi đựng từ trong tay Tư Thần Phi, ngửa cổ uống một ngụm rồi giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: “Ngon lắm, rượu ngon, có lẽ là rượu Địa Qua trứ danh?”
Advertisement
Vừa nghe tên rượu Địa Qua, những người khác mặt mày vốn dĩ còn tỏ ra cảnh giác thì lúc này dịu mặt hẳn lại. Một người trong đó còn cười nói: “Nào, để tôi nếm xem rượu Địa Qua có vị thế nào”.
“Hai người anh em, bọn anh sẽ không để các chú phải thiệt đâu, cho các chú nếm rượu hoa quả mà vợ anh ngâm”, vừa nói, người đàn ông kia hào phóng rút ra một túi đựng màu trắng, đưa cho Tư Thần Phi.
“Đa tạ các vị đại ca đã cho chúng em ở lại, nếu không thì hai anh em em bị chết cóng mất”, Tư Thần Phi cười, nhận lấy túi đựng rối liếc sang Đinh Dũng, cùng ngồi bên đống lửa.
“Hai người anh em xưng hô thế nào nhỉ?”, người đàn ông dẫn đầu cười, nhìn Đinh Dũng rồi xé một miếng thịt trên bếp đưa cho Đinh Dũng: “Ăn lấy miếng cho ấm người, tối nay tuyết rơi nên sẽ lạnh hơn nhiều”.
“Cảm ơn anh”, Đinh Dũng nhận lấy miếng thịt, trả lời bằng giọng địa phương.
Nghe giọng điệu Đinh Dũng, người đàn ông trung tuổi kia không khỏi nhướng mày, nhìn Đinh Dũng, hiếu kỳ hỏi: “Người anh em là người ở thành Phổ Lôi Nhĩ phải không?”
“Nghe giọng cậu giống như ở trong thành, sao lại tới vùng hẻo lánh này làm gì?”, người đàn ông trung tuổi nói với giọng hiếu kỳ, trên thực thế thì lại muốn thăm dò Đinh Dũng.
Anh ta vẫn không yên tâm về Đinh Dũng và Tư Thần Phi. Cho dù Tư Thần Phi đã lấy ra cả rượu Địa Qua mà người bản địa mới biết cách ủ thì anh ta vẫn còn cảnh giác.
“Anh ấy không hay nói, anh ấy là Đinh Dũng. Em là Tư Thần Phi”, nghe ra đối phương vẫn còn muốn thăm dò, Tư Thần Phi vội cười nói: “Vị đại ca này, các anh là người ở đâu, các anh định đi đâu?”
“Chúng tôi là người của đội thương nhân Lạc Gia. Vừa từ thành La Tát về nên cũng phải tới thành Phổ Lôi Nhĩ”, không đợi người đàn ông trung tuổi lên tiếng, người đàn ông trước đó đổi rượu với Tư Thần Phi đã lên tiếng.
Thấy người cùng đội nói ra thân phận của mình, người đàn ông trung tuổi dẫn đầu kia mặt mày thay đổi hẳn. Anh ta nhìn ngay sang Đinh Dũng, quan sát tỉ mỉ, muốn tìm ra sự khác thường từ Đinh Dũng.
Có điều lần này anh ta lại phải thất vọng rồi. Từ đầu tới cuối, ánh mắt Đinh Dũng vẫn không có gì thay đổi. Kể cả sau khi biết bọn họ là đội thương nhân thì anh vẫn không hề tỏ ra hứng thú.
Giống như đội thương nhân Lạc Gia trong mắt Đinh Dũng lại như không hề tồn tại, mà ngược lại sau khi Tư Thần Phi nghe vậy thì liền giật mình, vội nói: “Không, không ngờ là người của đội thương nhân Lạc Gia”.
Trên thực tế thì đội thương nhân Lạc Gia không phải đội thương nhân gì nổi tiếng. Tư Thần Phi còn chưa nghe nói tới bao giờ nhưng cậu ta biết một điều kiêng kỵ rằng không được đi đi cùng đội thương nhân trở về, vì phần lớn đội thương nhân trở về đều đã bán xong đồ, đem theo lượng lớn vàng bạc quay về. Nếu như đi cùng bọn họ thì rất dễ gặp phải nguy hiểm.
“Con đường đầy nguy hiểm và trắc trở, chỉ dựa vào hai người, không biết phải đi đến bao giờ mới tới. Nếu không ngại thì có thể đi cùng đội chúng tôi, như vậy trên đường cũng tiện chăm sóc lẫn nhau”, thấy hai người mặt mày thay đổi, thủ lĩnh đội thương nhân cười, nhìn Đinh Dũng nói ý.
“Nếu như được vậy thì đương nhiên là…”, Tư Thần Phi vô thức lên tiếng đồng ý nhưng vừa nói được nửa lời cậu ta mới nhớ ra lần này phải nghe theo Đinh Dũng sắp xếp nên đành nhìn sang Đinh Dũng với ánh mắt gượng gạo.
Cảm nhận được ánh mắt của Tư Thần Phi, Đinh Dũng cau mày, quay đầu nhìn thủ lĩnh đội thương nhân, hỏi: “Từ đây tới thành Phổ Lôi Nhĩ khoảng bao xa ạ?”
“Ha ha, hai người cũng không cần phải vội đồng ý. Tối nay cứ nghĩ đã, sáng mai đưa ra quyết định cũng không muộn”, thủ lĩnh đội thương nhân bật cười, sau đó nghĩ một lát rồi nói: “Từ đây còn cách thành Phổ Lôi Nhĩ chừng hơn ba nghìn ki lô mét. Theo như tốc độ hiện giờ của chúng tôi thì chí ít cũng phải mất nửa tháng mới tới nơi”.
“Hơn ba nghìn ki lô mét”, Đinh Dũng thầm nhủ.
Anh đột nhiên cảm thấy có phần hối hận khi dẫn theo Tư Thần Phi. Nếu Đinh Dũng dốc hết sức di chuyển thì chỉ cần năm ngày là có thể tới tơi. Bây giờ nếu như đi cùng Tư Thần Phi thì không biết phải đi tới bao giờ mới tới nơi.
“Haiz…”, nghĩ tới đây, Đinh Dũng thở dài bất lực, dùng giọng bản địa nói: “Em và Thần Phi mà đi bộ thì không biết bao giờ mới tới nơi. Nếu các anh không ngại thì có thể cho hai anh em em đi cùng được không. Được vậy thì em cảm ơn các anh lắm”.
“Chú khách sáo quá. Vừa hay chúng tôi còn trống vài cỗ xe ngựa, ngày mai hai chú cứ xuất phát cùng chúng tôi”, nghe vậy, người thủ lĩnh kia khoát tay nói với Đinh Dũng nhưng trong ánh mắt lại rõ vẻ hoang mang. Có điều anh ta đã nhanh chóng định thần lại, cười nói: “Anh tên là Trần Phong, là người dẫn đội thương nhân Lạc Gia. Nơi này cách thành Phổ Lôi Nhĩ còn xa, trên đường nhiều nguy hiểm, hy vọng hai chú cẩn thận một chút”.
“Nói ra thì hai chú cũng may là gặp được bọn tôi đây, nếu không thì trên đường đi e rằng rất khó khăn vất vả, vả lại bây giờ bên ngoài Tuyết Quái di chuyển, thực lực không đủ thì rất khó đi lại bên ngoài”, nói tới đây, Trần Phong vỗ vai hai người bọn họ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 250: “Nếu như được vậy thì đương nhiên là
Chương 250: “Nếu như được vậy thì đương nhiên là