Cơ Tuân lơ đễnh hỏi: “Vì sao?” Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy: “Nếu không giao cho Dục Chiêu nghi, vậy trẫm phải giao Tứ Hoàng tử cho ai?”
Linh Thục viện nói: “Phi tần trong cung rất đông, Bệ hạ chỉ cần chọn một người có đức hạnh đoan chính, an phận thủ thường làm dưỡng mẫu của Tứ Hoàng tử, cũng không nhất định người đó phải có thân phận cao.”
“Đức hạnh đoan chính, an phận thủ thường?” Hoàng đế nhấn mạnh bốn chữ sau, nhẹ nhàng cười: “Nói như vậy, trẫm thấy Kính nương là người thích hợp nhất. Sao, nàng cũng muốn làm dưỡng mẫu của Tứ lang à?”
Linh Thục viện cười khổ đáp: “Đương nhiên thần thiếp muốn. Nhưng thần thiếp cũng biết, Bệ hạ không hề có ý với thần thiếp.”
Cơ Tuân nhìn nàng hỏi: “Ồ? Vì sao mà nàng thấy trẫm không có ý giao cho nàng?”
“Thần thiếp ngã bệnh mà Bệ hạ không hề đến thăm, từ lúc đấy thần thiếp đã hiểu rõ.” Vẻ mặt Linh Thục viện bình tĩnh, vẫn là giọng nói như đã hiểu rõ tất cả ấy.
Nếu là người khác, Cơ Tuân sẽ cảm thấy nàng ta đang trách móc hắn lạnh nhạt với mình, nhưng chỉ có Linh Thục viện này không khiến hắn nghĩ thế. Hắn biết nàng chỉ đang nói thật, không có ý gì khác.
Hắn lơ đễnh cười nói: “Nhắc đến bệnh, nàng vẫn chưa trả lời trẫm, tại sao đột nhiên nàng lại khỏe hẳn rồi? Tiểu yến Đoan ngọ hôm nay Vân Nương phái người đi mời, cung nhân trong điện của nàng nói trong người nàng vẫn còn khó chịu, không thể đi.”
“Thật ra thân thể thần thiếp mấy ngày trước đã đỡ rồi, nhưng vì một vài nguyên nhân cho nên thần thiếp cố ý che giấu chuyện này.” Linh Thục viện nói.
“Nguyên nhân gì?”
Linh Thục viện bình tĩnh nhìn Hoàng đế, “Thần thiếp làm như vậy là để Dục Chiêu nghi ngưng nhìn chằm chằm vào thần thiếp.”
Từ đầu Cơ Tuân đã bày ra bộ dạng lười biếng, nhưng nghe đến đây thì nụ cười nhạt dần, chỉ có giọng điệu vẫn ngả ngớn như trước: “Kính nương đừng thừa nước đục thả câu, cứ úp úp mở mở như vậy khiến lòng người không thoải mái. Trẫm biết đêm nay nàng đến đây thì nhất định là có nhiều chuyện muốn nói. Trẫm cho nàng cơ hội. Muốn nói gì thì cứ nói, trẫm sẽ nghiêm túc nghe.”
Hắn không kiên nhẫn đểnghe nàng vòng vo mãi.
“Vâng.” Linh Thục viện nói: “Như thần thiếp đã nói lúc nãy, đêm nay thần thiếp đến đây, là muốn thỉnh cầu Bệ hạ đừng chọn Dục Chiêu nghi làm dưỡng mẫu của tứ Hoàng tử.”
“Lý do.” Hoàng đế lời ít ý nhiều.
“Bệ hạ cũng biết thần thiếp và Nguyệt nương là bạn thân chốn phòng khuê, ở bên nhau nhiều năm, tình cảm thân thiết như chị em ruột. Tuy Nguyệt nương đã phạm rất nhiều sai lầm nhưng trước khi lâm chung, nàng ấy đã nhờ giúp nàng chăm sóc Tứ lang thật tốt. Cho nên thần thiếp nhất định phải làm được.” Linh Thục viện nói: “Vì vậy, thần thiếp không thể để Dục Chiêu nghi đoạt được Tứ lang. Nàng ta bụng dạ khó lường, nếu để nàng ta nuôi đứa bé, e rằng Tứ lang sẽ trở thành công cụ giúp nàng ta thực hiện mục đích của mình!”
Vẻ mặt Linh Thục viện khi nói lời này hết sức khẩn thiết. Quen biết nhiều năm như vậy, Cố Vân Tiện chỉ thường thấy dáng vẻ lãnh đạm của nàng, thật sự rất hiếm thấy biểu tình kích động như vậy xuất hiện cho nên có chút không quen.
Cơ Tuân vẫn thờ ơ nói: “Nàng nói Dục Chiêu nghi có dụng ý khó lường, vậy nàng có bằng chứng gì?”
Linh Thục viện yên lặng trong chốc lát rồi đáp: “Sau khi Nguyệt nương qua đời, trong lòng thần thiếp vẫn đau buồn không thôi, rốt cuộc thành bệnh không gượng dậy nổi. Nhưng lúc ấy thần thiếp lại nhớ đến Tứ lang, cũng biết rõ nếu bây giờ mình ngã bệnh sẽ bỏ qua cơ hội tốt để nuôi dưỡng nó, vì vậy nên mới dặn dò tỳ nữ bên người giấu giếm chuyện này, để qua thời gian này rồi báo sau.” Nàng ta cười khổ rồi nói tiếp: “Nhưng nào ngờ, ngay sau ngày thần thiếp ngất xỉu, chuyện thần thiếp ngã bệnh đã truyền khắp lục cung.”
Hoàng đế nghe vậy nhưng vẫn không nói gì.
Hắn hiểu ý Linh Thục viện. Nếu nàng ta đã phân phó cung nhân giấu giếm chuyện này nhưng tin tức vẫn bị truyền ra ngoài thì chỉ có một cách để giải thích, cung nhân bên người nàng ấy có tai mắt của kẻ khác. Với thân phận và trí thông minh của nàng ấy, người có thể cài tai mắt bên cạnh nàng chỉ có hai người.
Lại nghĩ đến người có lợi nhất trong chuyện này thì mục tiêu chỉ còn lại Trúc Ương.
Trừ nàng ta ra, quả thật không còn ai khác đi tung tin này.
Linh Thục viện thấy vẻ mặt Cơ Tuân thay đổi, tiếp tục nói: “Bệ hạ, nếu như Dục Chiêu nghi thật lòng tốt với Tứ lang thì thần thiếp không nói làm gì, nhưng rõ ràng nàng ta có tính toán khác. Mặc dù thần thiếp ít tham gia những chuyện tranh đấu trong hậu cung nhưng điều này không có nghĩa thần thiếp không biết những chuyện đó.” Linh Thục viện nhìn Hoàng đế, ánh mắt trong veo bình tĩnh: “Hai năm nay do Hiền phi nương nương chỉ ở vị trí phi thiếp cho nên nàng ta vẫn luôn nhắm đến hậu vị. Nàng ta muốn Tứ lang, cũng là muốn tăng thêm lợi thế cho mình.”
Lời nói của Linh Thục viện cũng vừa hợp với suy đoán của Hoàng đế, khiến hoài nghi của hắn với Thẩm Trúc Ương từ năm phần biến thành chín phần.
“Một khi đã vậy, sao nàng không xin trẫm chấp thuận cho mình nuôi Tứ lang?”
Linh Thục viện khẽ thở dài rồi đáp: “Bởi vì thần thiếp hiểu rõ bệ hạ không yên tâm với thần thiếp vì mối giao hảo với Nguyệt nương. Người lo lắng thần thiếp sẽ sinh lòng oán hận vì chuyện của Nguyệt nương, lo rằng thần thiếp sẽ lợi dụng Tứ lang để làm chuyện không nên làm. Vì vậy, người sẽ không giao Tứ lang cho thiếp.”
“Vậy nàng sẽ làm vậy sao?” Cơ Tuân liếc mắt nhìn Cố Vân Tiện, chậm rãi nói: “Nàng có oán hận trẫm và Hiền phi không?”
Linh Thục viên yên lặng một lúc, sau đó lắc đầu: “Không có. Thần thiếp tự hiểu rõ kết cục này của Nguyệt nương tất cả là do nàng ấy làm sai, không thể oán hận người khác.” Sau đó nàng ấy nhìn thẳng vào Hoàng đế, khẩn thiết nói: “Thần thiếp nói những lời này không phải là để Bệ hạ giao Tứ lang cho thiếp. Thần thiếp không hề hy vọng xa vời có thể sớm chiều bầu bạn với Tứ lang, chỉ cần nó không bị kẻ có ý đồ nắm trong tay, tìm được một dưỡng mẫu thật lòng yêu thương nó, như vậy thần thiếp đã yên tâm.”
Nói xong lời này, nàng không nói thêm gì nữa, giống như đã nói hết tất cả tâm tư của mình, còn những chuyện về sau phải tùy vào Hoàng đế.
Cơ Tuân nhìn khuôn mặt trầm tĩnh như nước của nàng ấy hồi lâu, rồi cười nhạt: “Ý nàng trẫm đã biết. Bây giờ nàng trở về đi, trẫm tự có quyết định của mình.”
Nghe vậy Linh Thục viện không kéo dài nữa, dứt khoát dập đầu: “Thần thiếp cáo lui.”
***
Đến khi bóng lưng của Linh Thục viên biến mất hoàn toàn trong màn đêm, Cơ Tuân mới nhìn Cố Vân Tiện vẫn luôn yên lặng không nói gì, hỏi: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Cố Vân Tiện suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thần thiếp cảm thấy, những lời Kính nương nói tối nay đều là lời thật lòng.”
“Nàng tin tưởng nàng ấy?” Hoàng đế nói: “Nàng cảm thấy nàng ấy sẽ không hại nàng sao?”
Cố Vân Tiện gật đầu: “Thần thiếp tin tưởng nàng ấy.” Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Thật ra có một việc hẳn Bệ hạ không biết. Hồi đầu năm, khi chúng ta ở Ôn Tuyền cung, Kính nương và Khương thị đã xảy ra mâu thuẫn. Nội tình người ngoài đều không biết, chỉ nghe nói hình như Kính nương không thích những chuyện Khương thị đã làm cho nên quyết định tuyệt giao với nàng ta.”
Quả thật Cơ Tuân chưa từng nghe nói đến chuyện này, không khỏi kinh ngạc: “Thật sao? Vậy nàng ấy còn…”
“Cho dù các nàng ấy có mẫu thuẫn, nhưng đêm đó lúc Khương thị lâm bồn, tính mạng bị đe dọa, Kính nương đều bỏ xuống tất cả mọi chuyện đến xem nàng ta, sau đó đồng ý sẽ thay nàng ta chăm sóc Tứ Hoàng tử, không hề lo ngại mình sẽ vướng vào phiền toái gì. Giống như vừa rồi, nàng ấy không vì tị hiềm mà nhắc đến mâu thuẫn giữa mình và Khương thị.” Nói đến đây, Cố Vân Tiện khẽ thở dài: “Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy mâu thuẫn giữa Kính nương và Khương thị là do nàng làm người chính trực, bây giờ nàng muốn bảo vệ Tứ Hoàng tử cũng là vì tình cảm tỷ muội giữa nàng ấy với Khương thị. Nàng ấy sẽ không vì Nguyệt nương mà giận cá chém thớt với người khác.”
Hoàng đế im lặng. Thật ra Chu Kính Như đã hầu hạ hắn nhiều năm, tính tình của nàng ấy ra sao hắn cơ bản cũng hiểu rõ. Hắn cũng biết nàng không phải là người không biết suy nghĩ. Trước đó chỉ vì quá lo lắng cho Vân nương nên phải tăng thêm một lớp phòng bị, bây giờ xem ra hắn thật sự không cần phải hoài nghi Chu Kính Như.
Cơ Tuân ôm lấy bờ vai Cố Vân Tiện, nhẹ giọng nói: “Trẫm biết nên làm thế nào rồi, chuyện này ta sẽ xử lý tốt. Nàng yên tâm.”
***
Năm ngày sau, Hoàng đế hạ chỉ, ban Tứ Hoàng tử cho Linh Thục viện Chu thị, cũng hạ lệnh chỉnh sửa Ngọc Điệp1, để cho Tứ Hoàng tử chính thức nhận Chu thị làm mẹ. Tấn phong Chu thị từ Thục viện lên Thục nghi, đứng đầu hạ Cửu tần.
1 : gia phả hoàng gia
Đồng thời, vì Hiền Phi nương nương đang mang thai, hắn đặc biệt hạ lệnh cho Trang Quý cơ Doãn thị giúp đỡ làm quen mọi chuyện ở lục cung, chia sẻ trách nhiệm.
Hai đạo thánh chỉ được ban xuống, ngay lập tức khuấy đảo hậu cung.
Trong trận đấu tranh đoạt con trai này, rõ ràng Chu Kính Như đã sớm bị loại bỏ, nhưng không ngờ lại có đòn phản kích lớn, âm thầm đạt được hạnh nhất. Còn về Trang Quý cơ, cái gọi là đi theo Hiền phi làm quen cung vụ chính là âm thầm đồng ý cho nàng ấy tham gia xử lý cung vụ. Đợi đến khi Hiền phi phục vị, khi đó nàng đã mang thai bảy tám tháng, nàng ấy liền có thể chính thức tiếp nhận.
Hai người này lên chức, thì có một người khác bị đẩy đến hoàn cảnh khó xử.
Hai năm nay Dục Chiêu nghi vẫn luôn chấp chưởng hậu cung, đứng đầu lục cung. Sau khi Cố Vân Tiện được tấn phong Hiền phi, nàng liền giao quyền ra. Nhưng hết lần này đến lần khác, Bệ hạ lại không cho nàng ta giúp đỡ giải quyết chuyện lục cung, nên nàng ta cũng hoàn toàn mất quyền. Vốn nghĩ rằng đến khi bụng Cố Vân Tiện to ra, lúc ấy không thể tiếp tục quản lý thì Bệ hạ sẽ phải khôi phục quyền lực của mình, ai ngờ người lại để Trang Quý cơ theo Cố Vân Tiện làm quen cung vụ.
Ngay lúc cung nhân vẫn còn đang nghi hoặc với quyết định của Bệ hạ, thì lại truyền ra một tin tức khác. Hai ngày trước Bệ hạ còn chính miệng mắng Dục Chiêu nghi, nói nàng ta không giữ bổn phận, mưu mô không lường được, nếu sau này còn không biết thu liễm lại hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Đến lúc này mọi người mới sực hiểu. Bệ hạ cố ý để Trang Quý cơ tiếp nhận cung vụ, người chẳng qua là không muốn Dục Chiêu nghi lại nắm được quyền lực mà thôi.
Sau khi biết chuyện, mọi người đều không kìm được cười trên nỗi khổ của người khác. Dục Chiêu nghi cho là đoạt được con trai người khác sẽ tăng thêm lợi thế cho mình, ai ngờ con trai không giành được, còn để cho Bệ hạ nhìn thấy lòng dạ. Bệ hạ luôn đối xử dịu dàng với phi tần, dùng giọng điệu như vậy nói chuyện đã là không thèm nể mặt chút nào. Trầm Trúc Ương hầu hạ hắn nhiều năm, có lẽ chưa bị mắng như vậy bao giờ, bây giờ có thể coi là một cú ngã đau!
***
Chạng vạng tối, Linh Thục nghi đến Hàm Chương điện đưa tứ Hoàng tử về Túy Ngọc điện.
Khi nàng ấy đến, tứ Hoàng tử vẫn còn đang ngủ. Cố Vân Tiện cười nói: “Đúng lúc, thừa dịp tứ Hoàng tử còn đang ngủ thì để nhũ mẫu ôm nó về đi, tránh cho nó khóc quấy trên đường về.”
Linh Thục nghi nhìn nhũ mẫu và cung nhân đi vào nội điện thu dọn đồ đạc, nàng ấy nhẹ nhàng nói: “Chuyện lần này là thần thiếp nợ nương nương một ân huệ.”
Nụ cười trên môi Cố Vân Tiện vẫn không thay đổi, nàng nói: “Đừng nói vậy, muội cũng giúp ta đấy thôi. Nếu như không phải đúng lúc muội ngã bệnh thì làm sao Trầm Trúc Ương có thể trúng kế chứ?”
Linh Thục nghi không nói gì.
Nàng ấy bi thương quá độ là sự thật, còn bệnh không dậy nổi là cố ý diễn.
Đêm đó ở ngoài phòng sinh nghe lời nói ẩn ý của Cố Vân Tiện, nàng ấy đã hiểu. Vì vậy nàng ấy cố ý giả bệnh, một mặt phân phó cung nhân giấu giếm tin tức, một mặt để cho tỳ nữ tâm phúc tiết lộ chuyện này với cung nhân bên điện Dục Tú, để cho các nàng đi tung lời đồn.
Nàng ấy hiểu, chỉ có cho Trầm Trúc Ương thêm nhiều hy vọng, thì mới khiến nàng ta lơi là phòng bị, vì cướp đoạt Hoàng tử mà làm ra nhiều việc hơn.
Như vậy các nàng mới tìm được cơ hội để cho Bệ hạ nhìn rõ dã tâm của nàng ta.
Lúc Chu Kính Như giả vờ ngã bệnh, Cố Vân Tiện đảm nhiệm việc chuẩn bị tâm lý cho Hoàng đế, đến cuối cùng khi Cơ Tuân thật sự nghi ngờ Trầm Trúc Ương, nàng ấy sẽ xuất ra một đòn cuối.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ấy tham gia vào những tranh đoạt trong hậu cung, lần này còn liên thủ với vị Hoàng hậu mà trước đây mình đã từng không thích, không ngờ hai người lại phối hợp ăn ý đến lạ thường.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, các nàng chỉ bí mật trao đổi một lần. Trong các Thuỷ Nguyệt, nàng bảo đảm với Cố Vân Tiện, chỉ cần thuận lợi thu dưỡng Tứ lang, nàng sẽ cẩn thận giữ bổn phận, hành sự khiêm tốn. Đồng thời nàng sẽ thuyết phục Khương gia, không để bọn họ nổi lên tâm tư không nên có.
Cố Vân Tiện tin nàng ấy.
Thật ra ban đầu nàng ấy cũng không hiểu, tại sao nàng có thể dễ dàng tin tưởng mình như vậy, nhưng sau khi hai người liên thủ với nhau, nàng ấy mới dần hiểu ra.
Nàng ấy và Cố Vân Tiện, thật ra hai người có nhiều điểm giống nhau.
Các nàng đối với chuyện trong hậu cung này đều cảm thấy chán nản, nhưng vì mục đích khác nhau, không thể không miễn cưỡng tự mình ra tay.
Cũng vì Cố Vân Tiện hiểu điều này, cho nên mới tìm nàng ấy liên thủ.
Nàng ấy tin chỉ cần mình an phận thủ thường, Cố Vân Tiện sẽ không hại nàng, cũng như nàng sẽ không chủ động đi hại Cố Vân Tiện.
Hai nữ nhân hiếm khi xuất hiện cùng nhau, lần đầu tiên liên thủ kết quả cuối cùng lại vui vẻ như vậy. Nàng ấy có được Tứ lang, nàng thành công đả kích Dục Chiêu nghi, còn giúp Trang Quý cơ lên chức, không thể nào tốt hơn được.
“Thật ra có một chuyện ta vẫn luôn tò mò.” Cố Vân Tiện nói: “Trước khi Nguyệt nương đi, chẳng lẽ nàng ta chưa từng nhờ muội trả thù cho mình sao? Chưa từng để muội thay nàng ta đối phó ta?”
Linh Thục nghi yên lặng trong chốc lát, rồi lắc đầu đáp: “Không có.”
Cố Vân Tiện suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng cười: “Vậy thì ta đã hiểu.”
Linh Thục nghi nhìn nàng: “Hiểu gì?”
Cố Vân Tiện nói: “Nàng ta lo lắng cho muội.”
Linh Thục nghi cau mày.
“Ta tin đến lúc chết nàng ta vẫn hận ta. Nhưng nàng ta không để muội trả thù thay cho nàng, là bởi vì nàng ta lo muội sẽ vì vậy mà tự rước lấy nguy hiểm.” Cố Vân Tiện lãnh đạm nói: “Mặc dù khi còn sống nàng ta hiếm khi quan tâm muội, nhưng dù gì lúc sắp chết nàng ta vẫn suy nghĩ cho muội một lần.”
Linh Thục nghi không ngờ Cố Vân Tiện sẽ nói như vậy nên hơi sững sờ. Một lát sau, nàng nhẹ nhàng cười: “Trái lại tỷ rất đại lượng, nàng ấy hại tỷ như vậy, tỷ còn nói giúp.”
Cố Vân Tiện nói: “Người chết rồi mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa, ta không muốn so đo với người chết.”
Linh Thục viện cười gật đầu, “Đúng vậy, người chết thì hết, nói những chuyện này cũng không nghĩa lý gì. Ta sẽ chăm sóc tốt cho con trai nàng ấy, đến lúc qua thế giới bên kia lại đến nghe nàng ấy giải thích vậy.”
Cố Vân Tiện không nói gì.
Linh Thục nghi cho rằng đến lúc chết, nàng ấy có thể an táng trong phi viên ở Bình Lăng cùng với Khương Nguyệt Thường, hai người sẽ có ngày gặp lại. Nhưng nàng ấy không biết, hài cốt của Khương Nguyệt Thường đã sớm không biết bị chôn ở đâu.
Cho dù chết đi, các nàng cũng sẽ không gặp được nhau.
Thấy nhũ mẫu ôm tứ Hoàng tử ra, Linh Thục nghi mới gật đầu với Cố Vân Tiện, nhỏ giọng nói: “Mặc kệ nương nương từ chối thế nào, lần này là do nương nương giúp thần thiếp. Thần thiếp sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu nương nương có gì sai bảo, thần thiếp sẽ cố gắng hết sức.”
Cố Vân Tiện biết, đây là lời cam đoan của nàng ấy. Nàng giúp Kính nương giành được đứa trẻ, nàng ấy liền hứa với nàng một việc. Cho dù nàng muốn làm gì, nàng ấy cũng sẽ đồng ý.
Chuyện của tương lai không thể lường trước được, có một lời bảo đảm như vậy cũng tốt, không chừng có ngày sẽ cần đến.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Tiện cũng gật đầu, “Bổn cung đã biết.”
Linh Thục nghi tự tay ôm Tứ Hoàng tử, thi lễ với Cố Vân Tiện, “Thần thiếp cáo lui.”
***
Sau khi chuyện của Tứ Hoàng tử được giải quyết, trong hậu cung chỉ còn một chuyện đáng để nghị luận.
Tháng năm đầy hỗn loạn cuối cùng cũng qua, sau đó đến tháng sáu đã được định trước sẽ rất đặc sắc.
Thời tiết ngày càng nóng bức, cung nhân bắt đầu thay đổi sam y mỏng, trên tay phe phẩy quạt lụa, ríu rít bàn luận việc trọng đại sắp tới.
Ở trong bầu không khí như thế, Cố Vân Tiện cũng bắt đầu thấy căng thẳng.
Chỉ còn năm ngày nữa thôi là kết quả nàng chờ đợi hai năm qua sẽ đến.
Năm ngày nữa chính là đại điển phong hậu của nàng.
HẾT CHƯƠNG 115
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này vẫn là chương dự trữ hẹn giờ sẵn, rất nhanh sẽ có cao trào sắp tới rồi! Còn có các loại diễn phối hợp của Bệ hạ và Vân nương! Tưởng tượng đến cốt truyện đoạn sau A Sênh ta liền thật kích động ~(≧▽≦)/~ là lá la ~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Hậu Xoay Người Ký
Chương 115
Chương 115