Tính ra Cố Vân Tiện cũng có thai được hơn năm tháng, bụng đã nhô lên khá là rõ ràng. Vì muốn nàng ở đại điển phong hậu trông thật hoàn hảo, nội đình còn cố ý sửa lại kích cỡ cũng như các chi tiết của triều phục, hy vọng có thể một phần nào đó tạo được hiệu quả che giấu. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn nhìn ra được nàng đang có thai.
Cố Vân Tiện ngẫm nghĩ mà cũng chẳng biết làm sao, chỉ sợ còn chưa có vị Hoàng hậu nào to bụng mà được phong hậu nhỉ? Cũng không biết tới lúc đó, tình huống của bản thân sẽ là gì.
Hoàng đế lại không quá lo lắng như nàng, chỉ nói một cách lười nhác: “Dù sao tất cả mọi người đều biết nàng mang thai, nhìn ra được thì có gì quan trọng? Huống hồ đây là hỉ sự, hà tất phải che lấp?”
Cố Vân Tiện đáp: “Bệ hạ biết rõ ý của thần thiếp là gì, lại nói như vậy thật là làm cho người ta tức chết mà!”
Hoàng đế vốn dĩ đang dựa vào giường đọc sách, nghe vậy thì ngồi dậy, bưng mặt nàng nhìn một lát, rồi hôn một cái thật kêu lên trán nàng: “Trẫm biết, Vân nương – nàng cảm thấy mang thai thì không còn xinh đẹp. Nhưng trẫm thấy nàng vô cùng xinh đẹp, ai cũng không bằng!”
Nàng liếc hắn một cái: “Biết ngay là bệ hạ sẽ dùng lời lẽ để lừa thần thiếp mà.”
“Trẫm không hề lừa nàng, thật đó.” Hắn vội nói với vẻ mặt chân thành.
Quả thật, lời này của Hoàng đế là thật. Tuy rằng hai tháng nay, Cố Vân Tiện hơi béo lên, gương mặt cũng tròn thêm, nhưng nàng vốn là người mảnh dẻ, béo thêm một chút ngược lại vừa hợp, trông càng thêm xinh đẹp động lòng người. Có lẽ một phần là do có con, trong mắt nàng cũng thường xuyên ánh lên niềm vui, rơi vào mắt hắn, chỉ cảm thấy bản thân cũng trở nên vui theo.
So với người lịch sự nhã nhặn xưa kia, nàng như vậy thực sự có một khí chất khác biệt.
Về phần vòng eo tinh tế bị thế chỗ bằng cái bụng to… Có được tất có mất thôi, đừng lo, nó sẽ trở lại rất nhanh.
Nghĩ đến cái bụng, Hoàng đế bỗng nổi lên hứng thú. Hắn tiếp tục duy trì tư thế nửa nằm trên giường, một tay kéo Cố Vân Tiện vào lòng, thấp giọng nói: “Nào, để trẫm ngắm con của chúng ta…”
Nàng sửng sốt: “Ngắm thế nào?”
Hắn duỗi cánh tay dài, vuốt ve một vòng trên bụng nàng, sau đó tìm được sườn ngực của nàng, bèn tháo đai lưng của nàng.
Cố Vân Tiện giật mình, vội vàng nắm lấy tay hắn: “Bệ hạ!”
Đôi mắt nhìn về phía bên ngoài mành sa, có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của Thái Hà và A Từ.
Hoàng đế không tiếp tục nữa, nhưng lại ở bên tai dịu dàng thủ thỉ với nàng: “Cho trẫm xem một chút, chỉ xem một chút thôi, được không? Trẫm đã tò mò từ lâu rồi.”
Nàng cắn môi: “Bụng to của phụ nữ… có gì đẹp?”
“Chỉ nhìn thôi, nhìn cũng không có gì xảy ra…”
Cố Vân Tiện cảm thấy bản thân đã bối rối đến mức mặt cũng bị đỏ bừng.
Không biết cái tên này phát điên cái gì, rõ ràng gần đây đều quy quy củ củ, đột nhiên lại hành động như vậy. Mình cũng từ chối rồi, mà hắn còn không thuận theo mà buông tay, còn rất có ẩn ý không đồng ý thì không để yên.
“Bên ngoài có người…” Nàng hết cách đành nói ra lý do cuối cùng.
Có thể cách một mành sa thờ ơ với Hoàng đế ngự hạnh hậu phi chỉ có một người là nữ quan đồng thư, Cố Vân Tiện cũng chỉ có thể chấp nhận một người đó. Rốt cuộc nàng đã âm thầm tự thuyết phục bản thân, nó đều nằm trong quy củ. Nhưng đám A Từ thì không được. Ngày ngày sớm chiều ở chung, nếu để họ trông thấy, nàng cũng không biết phải xử sự thế nào.
Hoàng đế ngẫm nghĩ, ho khan một tiếng.
Thái Hà lập tức nói: “Bệ hạ có gì sai bảo?”
“Các ngươi lui hết ra ngoài đi.” Hoàng đế nói bằng giọng điệu bình thản: “Trẫm và nương nương có chuyện cần nói.”
Thái Hà ngẩn người, hành lễ: “Dạ.” Nói rồi nàng ấy cùng A Từ đi ra ngoài.
Sau khi họ rời khỏi, Hoàng đế lấy lòng Cố Vân Tiện, hỏi: “Giờ không còn ai rồi, có được không?”
Cố Vân Tiện chẳng còn cách nào khác, đành phải chậm rãi buông tay, để mặc hắn cởi quần áo mình.
Áo váy màu thủy lam, trung y màu trắng lần lượt bị cởi bỏ, lộ ra vùng ngực với sắc vàng nhạt.
Cho dù đã có thai, nhưng Cố Vân Tiện vẫn không khống chế được cảm thấy ngượng ngùng với việc trên giường, lúc này hơi ngoảnh đầu đi, không nhìn hắn nữa.
Đôi mắt của Hoàng đế chăm chú dõi theo nàng. Phía trên vùng ngực màu vàng nhạt, là bả vai trắng nõn và xương quai xanh lả lướt, xuống phía dưới là cái bụng phồng lên, bị che dưới làn vải dệt, không nhìn thấy rõ.
Hắn buông nàng ra, lùi xuống cuối giường, để đầu dán lên bụng nàng.
Động tác của hắn nhẹ nhàng vô cùng, dường như lo sợ không cẩn thận sẽ làm tổn thương đến nàng. Cách một lớp vải dệt, bàn tay to vuốt ve một cách dịu dàng.
Cố Vân Tiện cảm nhận được xúc cảm trên bụng, nàng chậm rãi quay đầu lại ngẩn ngơ mà nhìn hắn.
Dưới ánh sáng vàng nhạt, gương mặt anh tuấn của hắn, mang theo sự ôn nhu đủ để khiến người ta chết chìm trong đó, nó khiến nàng gần như muốn thở dài.
Người đàn ông này là người mà mình đã từng dùng cả sinh mệnh để yêu. Mình vì hắn mà vứt bỏ chính mình, vứt bỏ lý trí, nhưng trước sau vẫn không đổi được cái nhìn của hắn.
Nhưng hiện giờ, hắn đang ở bên cạnh mình. Gương mặt của hắn dán trên người mình, ở trong bụng mình là con của cả hai.
Vào giờ phút này, chỉ có một nhà ba người bọn họ.
“Con trai, ta là phụ hoàng của con.” Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Ta và mẫu thân của con đều ngóng trông con, con phải mau ra một chút mới được.”
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên nhíu mày, sửa lại: “Không cần mau một chút, con đúng hạn ra đời là được.”
Cố Vân Tiện nghe mà buột miệng cười.
Hoàng đế ngẩng đầu, nhướng mày đầy nguy hiểm, “Nàng cười ta?”
Cố Vân Tiện vôi vàng lắc đầu, “Nào có.”
Hắn híp mắt lại, “Nàng cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng nàng?”
Cố Vân Tiện còn chưa phản ứng lại, hắn đã đè lên người nàng.
Cái trán của hắn chống lên cái trán của nàng, cơ thể lại biết ý tránh khỏi bụng nàng, ngược lại tì vào bên cạnh nàng.
Đặt một nụ hôn lên chóp mũi của nàng, hắn cười hỏi: “Còn dám cười ta hay không?”
Nàng lẩm bẩm: “Thần thiếp cũng nói là không có chê cười bệ hạ…”
Còn chưa nói hết lời, chóp mũi đã bị hắn cắn một cái.
Cố Vân Tiện che mũi lại, ngơ ngác nhìn hắn. Hoàng đế vô cùng đắc ý, nhìn nàng với vẻ khiêu khích.
Nàng trầm mặc một lát, bất chợt quặp lấy cổ hắn, cắn một phát lên mũi hắn.
Rõ ràng là nàng chẳng hề dùng sức gì, hắn lại ra vẻ mà hô to gọi nhỏ: “A! Đau quá! Nàng lại cắn trẫm sẽ hôn nàng! Trẫm thật sự sẽ hôn nàng…”
Thanh âm của hắn chậm rãi thấp xuống.
Cố Vân Tiện nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi của hắn dịu dàng trằn trọc trên môi nàng. Bờ môi của hắn vô cùng ấm áp, ấm giống như cơ thể của hắn vậy. Tối nay đúng là hơi nóng, nhưng cùng hắn ôm nhau như vậy nàng lại không thấy nhàm chán, chỉ thấy thật an tâm.
Nàng nhớ tới thời điểm vừa mới bắt đầu sống lại ở kiếp này, hắn vừa tới gần nàng đã không chịu được mà nghĩ đến chuyện của kiếp trước. Nhưng bây giờ, nàng đã có thể tự nhiên cùng hắn tán tỉnh, cùng hắn thân mật, cùng đi Vu Sơn*
*Ý chỉ chuyện chăn gối.
Có lẽ, cứ tiếp tục sống cùng hắn như vậy cũng không tồi. Dù sao nàng của kiếp này, cũng không còn gì mong đợi.
Dù sao hiện giờ, hắn rất để tâm đến nàng.
Cho dù tương lai hắn sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng lúc đó nàng đã là Hoàng hậu, nếu may mắn còn có được một vị Thái tử. Nàng không cần sợ hãi có phi tần nào gây nguy hiểm đến địa vị của nàng. Bất luận là kẻ địch thế nào, nàng cũng có thể tự tin mà đối phó.
Nàng có thể tiếp tục cùng hắn sống qua loa biết ngày nào hay ngày ấy như vậy.
Đột nhiên, Hoàng đế buông nàng ra rồi đột ngột quay lưng lại. Nàng không thể hiểu nổi, sau một lúc lâu chợt phản ứng lại.
Nhìn hắn quay lưng về phía nàng, bả vai thì khẽ run rẩy cùng tiếng thở hổn hển lúc có lúc không.
Cố Vân Tiện ngẩn ra rồi cuối cùng cũng hiểu.
Thời điểm ở hành cung, hắn đã nói với nàng là sẽ không tiếp tục đi tìm người phụ nữ khác. Lúc ấy nàng đã biết nếu hắn đã nói như vậy, thì ít nhất một năm tới sẽ tuân thủ. Thực tế cũng giống như dự đoán của nàng, tuy rằng sau khi hồi cung hắn cũng đến chỗ của mấy phi tần khác, nhưng đều chỉ ngồi một lát rồi đi, chưa hề lâm hạnh.
Mà thật sự thì chính nàng bởi vì không dễ gì mới có được cái thai này, cho nên hết sức cẩn thận. Từ sau khi mang thai, nàng liền cấm chuyện phòng the.
Nói cách khác, ít nhất thì hắn đã có hơn bốn tháng chưa từng… Chả trách vừa nãy lại khó mà kìm lòng…
Hoàng đế ở bên kia đã tìm lại cảm xúc, hít thật sâu rồi xoay người lại, chợt đối diện với ánh mắt phức tạp của Cố Vân Tiện.
Hắn cảm thấy lúng túng trong một cái chớp mắt.
Lấy thân phận của hắn, bên người chưa bao giờ thiếu kẻ hầu người hạ, xưa nay chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.
Trước đây khi quá bận rộn với việc triều chính, hắn cũng từng có hơn nửa tháng không đặt chân tới hậu cung, cho nên cho rằng chuyện này cũng không có gì to tát. Nhưng hắn nào ngờ, hơn nửa tháng không gần nữ sắc và mấy tháng không gần nữ sắc là khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nhiều đêm hắn hầu như đều trằn trọc, trong đầu toàn là cảnh ân ái hoan hảo cùng Cố Vân Tiện. Những hình ảnh hương diễm đó làm cho người ta huyết mạch sôi trào, làm hắn nghĩ đến ngứa ngáy khó nhịn.
Tổng kết lại, bốn tháng nay thật sự là cả đời khó quên mà!
“Bệ hạ…” Thanh âm của Cố Vân Tiện mang theo vài phần cẩn thận, “Người…ổn chứ?”
Hoàng đế phát hiện sự run rẩy trong giọng nói của nàng, bỗng nhiên bừng tỉnh. Bản thân dĩ nhiên là lúng túng nhưng nhìn đến mình như vậy, thực ra Vân nương còn ngại ngùng hơn hắn!
Vừa nghĩ vậy, sự mất tự nhiên của hắn liền biến mất, thay vào đó là lòng nổi hứng trêu chọc.
Lấy lại tinh thần bằng một nụ cười gian, hắn nói: “Trẫm có được không, Vân nương nàng không nhìn ra sao?”
Nhìn vẻ mặt vô lại của hắn, còn sự ám chỉ rõ ràng trong ánh mắt ấy mà má nàng đỏ bừng.
“Thần thiếp… Thần thiếp…” Nàng ngập ngừng.
Hắn tới gần nàng, chạm vào lỗ tai hồng diễm khiến thanh âm trở nên khàn khàn, “Trẫm không ổn, không ổn một chút nào cả.” Môi ghé sát vào tai nàng, hắn nói: “Nhìn thấy trẫm khó chịu như vậy, chẳng lẽ Vân nương nàng không đau lòng một chút nào sao?”
“Nhưng, nhưng Thái y nói thần thiếp…” Nàng ngập ngừng, “Sẽ tổn thương đến con.”
Ban đầu, hắn chỉ muốn đùa nàng cho vui, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng thì lửa tình vừa dập lại bị nhóm lên, còn mãnh liệt hơn trước, quả thực khiến không thể khống chế.
Đặc biệt là nàng vẫn trong tình trạng quần áo không đủ che thân như vậy, làm hắn không thể dời mắt.
Hắn thở dốc, thanh âm càng thấp, “Thật ra… Thật ra hôm qua, trẫm đã hỏi Trương Hiển. Hắn nói thai nhi của nàng rất ổn, chỉ cần để ý… thì sẽ không…”
Hắn nói lời này mang theo ẩn ý thỏa hiệp. Quả thật hắn đã hỏi qua Trương Hiển, Trương Hiển nói với hắn thường thì chuyện phòng the cũng không đáng lo ngại. Nhưng hắn cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, trong lòng lại tồn tại một ý niệm có chết cũng cố gắng kìm nén, đã định là không nói ra.
Nhưng với tình huống của hôm nay, thật là làm hắn không gánh nổi.
Chẳng qua cẩn thận ngẫm lại, nếu hắn thật sự dự định là không cùng nàng thế nào trước khi nàng sinh nở thì sao có thể chạy đi hỏi Trương Hiển chuyện này?
Cho nên kỳ thật đã sớm không gánh được…
Cố vân Tiện cắn môi, một câu cũng không nói nên lời.
Thấy nàng không đáp, hắn không còn kiêng kỵ gì mà đưa tay chạm vào ngực nàng, từ từ vuốt ve.
Đây còn là lần đầu tiên hắn hoan hảo với một phụ nữ đã mang thai được năm tháng, cảm giác cứ là lạ. Quen với vòng eo tinh tế vừa bằng một nắm tay của mỹ nhân nay lại đụng phải một cái bụng to, trong nháy mắt Cơ Tuân suýt thì hiểu lầm ý đồ của chính mình.
Bởi vì sợ hãi đè vào con, hắn chọn vị trí từ đằng sau. Tấm lưng rộng lớn dán vào tấm lưng trắng nõn của nàng, ngón tay nắm lấy phần đẫy đà trước ngực nàng, cảm giác tuyệt vời đến mức khiến hắn không kìm chế được mà thở hổn hển.
Thời điểm hắn đi vào, Cố Vân Tiện hơi run rẩy. Thấy vậy, hắn kìm xuống dục vọng mãnh liệt, dùng giọng điệu để lừa trẻ con mà nói: “Đừng sợ, ta sẽ thật cẩn thận… Sẽ không có việc gì…”
Nàng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại gật đầu.
Màn giường lay động, huân hương vấn vương. Nàng nằm nghiêng trên giường, ngón tay nắm chặt lấy ra giường bằng lụa dưới thân, kìm nén tiếng ngân nga giữa môi và răng.
Hắn thật sự nói được làm được, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mang theo sự trân trọng thương yêu, nói không hết lời âu yếm.
Nàng cảm nhận được mồ hôi của hắn nhỏ lên vai mình, cảm nhận được da thịt của hai người dính sát vào nhau, trong đầu dường như nổ tung thành một đốm lửa, ý thức vốn có cũng mất đi…
HẾT CHƯƠNG 116
Tác giả có lời muốn nói: Trước khi màn kịch mới bắt đầu, cho mọi người nếm chút thịt ha, qua hôm nay cơ hội ăn thịt sẽ không còn nhiều…
Vì viết chương này, mà tôi đã mắc kẹt đến mức không muốn sống nữa…╮( ̄▽ ̄ “)╭
Lynn cũng có lời muốn nói: đây cũng là chương cuối của sự bình yên, từ chương sau cho đến hết chính văn, các chị em phải chuẩn bị khăn giấy và con tim thật khỏe để đọc, càng về sau càng thương cho hai người họ đấy:(((((((((