Thật sự thì Cung Thụy
Thần cũng không muốn đi, anh chỉ muốn hù cô một chút, để cho cô đừng
nghĩ rằng anh xa cô là không được. Chợt nghe thấy cô hỏi mình vì sao lại cưới cô, anh cảm thấy tức giận không cách nào giải tỏa được, ngay lúc
này đây, anh đang tức giận muốn đi tìm người phụ nữ khác mà cô chỉ quan
tâm đến chuyện vì sao anh lại cưới cô? Đây là nói cô không hề có niềm
tin với anh, cũng không quan tâm đến những chuyện khác?
Chuyện này nếu đổi lại là lúc bình thường, dưới nhu tình mật ý, anh e rằng
mình sẽ mang tình cảm sâu kín, một lần nói ra hết cho cô nghe Nhưng ngay lúc này, nếu nói ra cô gái nhỏ sẽ kiêu căng phách lối biết chừng nào.
Thế nên Cung Thụy Thần quay đầu liếc cô một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Em không phải biết rồi sao, còn hỏi anh cái gì nữa?”
Cô đương nhiên là biết rồi, Lăng Nhược Tịch bẹt bẹt cái miệng, xem ra cô
còn mơ mộng nghĩ rằng anh đã gặp cô ở đâu đó rồi nhất kiến chung tình,
sau đó lại trăm phương ngàn kế phải cưới cô về, thật là lãng mạn biết
bao, quả nhiên hoàn toàn không giống với ông xã đại nhân, im lìm như hũ
nút ngoài hiện thực của cô.
“Vậy bây giờ thì sao?” Lăng
Nhược Tịch hỏi dồn. Coi như bắt đầu đã không lãng mạn, cô cũng hy vọng
có thể nghe được chính miệng anh thừa nhận yêu mình.
“Bây giờ?” Cung Thụy Thần tức quá cười lạnh: “Lăng Nhược Tịch, anh đối với
em ra sao, em đều không cảm giác được à, em đúng thật là sói mắt trắng.” Cung Thụy Thần nói rồi hất tay cô đi ra ngoài.
Lăng
Nhược Tịch thấy anh thật sự muốn đi nên rất khẩn trương, không hề suy
nghĩ hét to lên: “Em yêu anh.” Nói rồi chính cô cũng ngây người, có điều cảm giác này cũng không tệ, xem ra cô vẫn còn xoắn xuýt không dám nói
lời yêu là tự mua dây buộc mình mà thôi, buộc đến mức này rồi không thể
nào thoát được, hơn nữa sau khi nói ra, cảm giác tốt hơn nhiều, như đã
trút được gánh nặng.
Cung Thụy Thần nghe thế toàn thân
chấn động, bước chân cũng chững lại không đi tiếp được nữa. Lăng Nhược
Tịch thấy nên tận dụng cơ hội, nhanh chóng nhảy xuống giường đuổi theo
anh, ôm chặt anh từ phía sau nói: “Cung Thụy Thần, em yêu anh, em thích
anh. Cho nên em nghĩ anh sẽ tôn trọng em, dành cho em tình yêu như em
dành cho anh, anh, có yêu em hay không?”
Nghe xong
những lời này của cô, Cung Thụy Thần khẽ động, bất ngờ xoay người lại ôm chặt cô vào lòng, kích động hôn lên mặt, lỗ tai, đôi môi hồng của cô,
cuồng loạn hôn mút, cạy mở hàm răng của cô lôi kéo lưỡi nhỏ mềm mại trơn trượt ra ngoài, liều mạng quấn lấy.
“Ưm…” Lăng Nhược
Tịch bị anh hôn toàn thân mềm nhũn, Cung Thụy Thần nhân cơ hội đè ngược
cô xuống giường, tách hai chân cô ra, mượn cớ mật thủy chảy đầm đìa, đột ngột cắm vào.
“Ưm… Anh nhẹ một chút…Đau em….” Lăng Nhược Tịch bị động tác thô lỗ của anh làm cho có chút đau, bất mãn vỗ vỗ vài
cái lên lưng anh.
Một chút sức lực này của cô, Cung
Thụy Thần cũng lười để ý, anh chậm rãi đẩy vào nơi sâu nhất, sau đó khó
khăn đẩy đưa vài lần, sảng khoái hít dài một hơi, liếm bờ môi cô, thì
thầm: “Chặt quá… Thả lỏng một chút.” Anh muốn thương cô, cưng chìu cô,
mang cho cô sự sung sướng cực hạn, không muốn tổn thương cô.
“A… Anh chậm một chút….” Lăng Nhược Tịch khó lòng kiềm chế ôm chặt lấy cổ
anh, hai chân vòng lên hông anh, chậm rãi hít một hơi, nhưng vẫn không
quên hỏi: “Nói nhanh… Cuối cùng thì, anh… Ưm … Có yêu em hay không?”
Vừa nói vừa nín thở, để hoa huy*t thít chặt lại bao bọc lấy phân thân to lớn đang làm càng bên trong một cách khít khao, lại như đang uy hiếp,
nếu không trả lời thì sẽ cắn chặt không buông.
“Ui… Em
yêu, em buông lỏng một chút, anh sắp bị em cắn đứt rồi.” Cung Thụy Thần
bị cô cắn chặt như vậy, vừa sướng vừa đau, đã ra vào khó khăn rồi mà lúc này khó lại càng thêm khó. Anh vừa nói vừa dùng tay ra sức vuốt ve cái
mông tròn và hoa châu nhỏ của cô, cố gắng để cô thả lỏng một chút.
“Là em muốn cắn chặt anh đó, nói nhanh, anh có yêu em không?” Nếu đã muốn
rõ ràng, Lăng Nhược Tịch phải hỏi cho được câu trả lời thì thôi.
Cung Thụy Thần sao có thể để mình nằm kèo dưới chứ, coi như là làm chuyện
trên giường anh cũng không thể chấp nhận sự uy hiếp được. Thế là đáy mắt lóe sáng, cười gian: “Yêu, anh đây không phải là hung hăng yêu em sao,
thế nào? Anh còn chưa dùng đủ sức hay sao mà em còn không cảm giác được
vậy? Xem ra anh cần phải cố gắng hơn mới được.”
Anh vừa
nói vừa nâng một chân cô lên, rút phân thân của mình ra, lại hung hăng
cắm vào, sau đó lại dùng hết sức đâm vào rút ra, sức lực và góc độ mỗi
lần đâm vào đều chỉ đâm vào một điểm. Như vậy mấy lần, Lăng Nhược Tịch
đã bắt đầu không chịu nổi, cong thắt lưng lắc lư cái mông, có ý đồ muốn
rời khỏi anh: “Thụy Thần… Nhẹ chút…A… Nhẹ chút….Xin anh….”
Phân thân cứng rắn bên dưới của Cung Thụy Thân bị hoa huy*t non mềm của cô
bao vây thật chặt, thoải mái làm anh tê tái, không chút để ý đến sự cầu
xin của cô, giữ chặt lấy eo cô, anh cúi đầu xuống ngậm lấy đỉnh hồng
trên ngực mềm mại, nhẹ nhàng gặm cắn, cảm nhận được thân thể cô đang run rẩy, khóe miệng anh hiện lên nụ cười tà: “Không muốn à, anh sẽ mạnh mẽ, hung hăng yêu em.” Vừa nói vừa muốn chứng minh anh lại bắt đầu vòng
tuần hoàn rút ra cắm vào của mình, cái sau nặng nề hơn cái trước.
“A ~ a ~a… Đừng mà… A… Bỏ qua cho em đi…A…Ư...” Tuy rằng bình thường Cung
Thụy Thần ở trên giường như sói như hổ, nhưng đêm nay anh bị kích thích, dường như đặc biệt hưng phấn hơn, Lăng Nhược Tịch bị anh đè dưới
giường, dùng một tư thế cũng đã làm cho cô cao trào nhiều lần, khiến cô
không ngừng cầu xin.
Đến cuối cùng, tiếng kêu rên của cô
cũng tắc nghẽn, hai chân đặt trên vai anh, anh dùng tư thế từ trên cao
cắm xuống, mạnh mẽ lao thẳng vào sâu tận trong tử cung của cô.
“A ~ a~ a a a....Tha cho em đi... hu hu hu...Ưm ư....” Kích thích vô cùng
lớn khiến cho Lăng Nhược Tịch thét chói tai, kêu khóc ỉ ôi. Hai chân
thon dài không ngừng đạp loạn trong không trung, bàn tay nhỏ bé vì không kiềm chế được cào xước da lưng anh. Nhưng người nào đó hai mắt đỏ bừng
bừng không hề dừng lại, tiếp tục hung hăng ‘yêu’ cô, mãi đến khi cô chìm vào ánh sáng trắng xóa, cao trào một lần nữa, anh mới hài lòng, gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ dịch nồng đậm đặc ấm nóng đều rót vào tận sâu trong
cơ thể của cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 86: Bày tỏ
Chương 86: Bày tỏ