“Anh hư, anh xấu lắm.” Qua một hồi lâu, Lăng Nhược Tịch mới tỉnh táo sau cơn cao trào, trừng mắt mắng người nào đó đang
ngậm ý cười, cô cảm thấy anh như vậy vô cùng chói mắt, tủi thâm hừ hừ
mắng hai câu còn chưa hết giận, liền mở miệng ra cắn lên vai anh một
cái, nắm tay nhỏ cũng dùng sức đấm lên lưng anh.
Nhưng cô vừa mới trãi qua một hồi vận động kịch liệt. Sức lực hao mòn rất nhiều, căn bản đánh không đâu ra đâu. Nhìn thấy vẻ mặt cười trêu chọc của anh, cô như bong bóng xì hơi chẳng còn sức đánh mắng. Lăng Nhược Tịch lại
càng thêm tủi thân, cuối cùng là lã chả nước mắt.
Cô vừa
khóc, Cung Thụy Thần lập tức hoảng hồn, nghĩ đến vừa rồi mình chơi quá
trớn, đã làm cô bị thương, anh nhanh chóng rút phân thân ra ngoài, vừa
dỗ vừa ngồi dậy đưa tay xuống phía dưới của cô muốn kiểm tra: “Sao em
khóc, chỗ nào bị đau à? Ngoan, đừng khóc.”
Không bị anh
đè nặng, Lăng Nhược Tịch liền xoay người né tránh bàn tay đang muốn tìm
kiếm bên dưới của anh, sau đó lấy chăn cuộn mình lại, đưa lưng về phía
anh, khóc thút tha thút thít.
Cung Thụy Thần vừa nhìn đã
biết đây không phải là bị đau, khẳng định là đang cảm thấy tủi thân, anh nhanh chóng nhích sang, từ phía sau ôm lấy cô lẫn chăn vào lòng, dịu
dàng dỗ dành bên tai: “Được rồi, em yêu, đừng khóc nữa. Anh yêu em, rất
yêu rất yêu. Anh không phải là mỗi ngày mỗi đêm đều dùng hành động thực
tế bày tỏ sao. Nếu không yêu em, sao anh mỗi ngày đều muốn em không đủ
như thế được.”
“Đó là vì anh chỉ yêu cơ thể của em.” Lăng Nhược Tịch vừa nghe thấy anh bằng lòng thừa nhận yêu mình, thì nín
khóc, dù trong lòng vui mừng không thôi nhưng vẫn cố kiềm chế ý cười,
xoay người lại nhìn anh, phản bác.
Cung Thụy Thần nhìn
thấy cô mới khóc xong mà đôi mắt sáng như sao long lanh ngậm ý cười,
không khỏi muốn trêu chọc cô một chút, thế là anh làm ra vẻ như không có gì nói: “À, vậy coi như anh yêu thân thể em cũng được.”
“Cung Thụy Thần, đồ khốn nhà anh….” Lăng Nhược Tịch nghe vậy tức giận cầm gối đầu bên cạnh ném lên người anh.
“Ha ha…. Được rồi, được rồi, không đùa nữa, không đùa nữa.” Cung Thụy Thần
làm vài ba động tác đã kiềm hãm được con mèo nhỏ đang giơ vuốt nhe nanh
rồi ôm kéo vào ngực mình, anh nghiêm túc nói: “Nếu như anh chỉ yêu thích thân thể của em mà nói, người đẹp hơn còn rất nhiều, được được được, em xinh đẹp nhất, em xinh đẹp nhất.” Cung Thụy Thần bị cô cắn một cái,
dưới hàm răng bén nhọn của mèo hoang nhỏ, giọng nói của anh nhanh chóng
thay đổi: “Coi như là em xinh đẹp nhất, nhưng phụ nữ xinh đẹp anh gặp
cũng đã nhiều, chuyện này cũng không phải em là không được. Nhưng anh
yêu em, chỉ một mình em thôi, cho nên thật sự không phải em là không
được.”
Nghe anh chân thành tỏ bày như thế, Lăng Nhược
Tịch ngốc ngốc nhìn anh hồi lâu, sau đó có chút nghẹn ngào, nắm lấy tay
anh đặt trên mặt mình nói: “Nói lại lần nữa, Thụy Thần, nói lại lần nữa
đi!” Cô dường như đã chờ đợi cả đời để nghe những lời này, bây giờ đã
toại nguyện, nghe một lần sao có thể thỏa mãn được.
“Anh yêu em,
chỉ yêu mình em, không phải em là không được.” Cung Thụy Thần bị cô mè
nheo như vậy trong lòng cũng mềm nhũn như vũng nước, nhìn cô đầy thâm
tình lặp lại một lần nữa.
“Em cũng yêu anh, Thụy Thần nói lại lần nữa, nói lần nữa.” Lăng Nhược Tịch kích động nhào vào ngực anh, ôm lấy cổ anh, hôn lung tung lên môi mắt anh, chỉ muốn anh lập lại lời
nói đó một lần nữa.
“Ừm….” Cung Thụy Thần bị cô hôn lập
tức nổi lên phản ứng, có thể nghĩ được vừa rồi anh quá mức kích động
khiến cho đóa hoa nhỏ mảnh mai sưng đỏ lên rồi, nếu bây giờ lao đến một
lần nữa, chỉ e sáng mai cô cũng không cần đi làm. Cách tốt nhất đó là đi ngủ, nhìn cô hưng phấn như thế, đoán chừng sẽ không ngủ được, phải tìm
chuyện gì đó cho cô phân tâm mới được.
Thế là anh ngã về phía sau, nằm vật trên giường, nói: “Anh đói rồi, không có sức để nói chuyện nữa.”
“Ừm… Em sẽ làm đồ ăn khuya cho anh.” Bây giờ tâm tình Lăng Nhược Tịch vô
cùng tốt, thấy anh kêu đói, không nói hai lời, nhảy xuống giường đi làm
đồ ăn khuya cho anh.
Nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm
thấy áo ngủ anh vứt đi đâu, cũng lười phải tìm quần áo khác để mặc, cô
nghĩ trong nhà cũng không có ai, rèm cửa thì kéo kín rồi, cứ để thân thể trần truồng như vậy chạy ra ngoài.
Cung Thụy Thần thấy
cô cứ như thế đi ra ngoài, chỉ cần nghĩ đến chuyên cô trần truồng như
vậy làm đồ ăn khuya cho mình, anh lập tức hưng phấn muốn phun máu mũi.
Nhanh chóng chạy theo xuống dưới, chỉ thấy cô đã mở bếp, đang cầm đũa
khuấy trứng trong bát.
Toàn thân cao thấp, cô chỉ mặc mỗi một cái tạp dề màu vàng, no tròn trước ngực như ẩn như hiện dưới lớp
vải, lưng trần nõn nà ngoài hai sợi dây buột mỏng mang ra thì không còn
gì che đậy.
Cái mông tròn cong vểnh lên thật là gợi cảm,
mặc như vậy căn bản là không che đậy được gì, ngược lại càng tăng thêm
vẻ quyến rũ, đây đúng thật là dụ người phạm tội. Cung Thụy Thần không tự chủ được xông đến, ôm lấy cô từ phía sau, hai tay luồn vào trong tạp
dề, bắt lấy hai bầu ngực nặng trĩu xoa nắn liên hồi, song song đó anh
còn cúi đầu gặm cắn cái cổ mảnh khảnh của cô, từ khe hở của tạp dề có
thể thưởng thức được hình ảnh hai quả đào căng mọng bị anh nhào nặn
không ngừng, biến hóa thành các loại hình dạng.
“Ưm…Ư….” Lăng Nhược Tịch ngửa đầu rên rỉ: “Đừng làm bậy, em còn chiên cơm trứng cho anh này, anh ngồi đó đợi đi.”
“Không muốn, anh muốn làm cùng với em.” Cung Thụy Thần ăn vạ tiếp tục trồng một quả dâu tây lên cổ vợ yêu.
“Anh như vậy sao em làm được, anh ngoan ngoãn ngồi chờ đi, em sẽ xong ngay
đây.” Lăng Nhược Tịch né trái tránh phải, cách xa anh ra.
Cung Thụy Thần bị hành động né tránh của cô khiến phân thân bên dưới nổi
loạn, tựa như chày sắt chọc vào mông cô, Lăng Nhược Tịch sợ quá không
dám vặn vẹo nữa. Cung Thụy Thần vừa ôm cô vừa xoa nắn một hồi, xong rồi
mới chịu nghe lời ngồi chờ ở bàn ăn.
Lăng Nhược Tịch rất
nhanh đã làm xong một dĩa cơm chiên trứng thơm phức, lại nấu thêm cho
anh bát canh gà nóng, sau đó lấy cái bánh kem cho mình, bưng một khay
thức ăn như vậy ra ngoài.
Cung Thụy Thần thấy cô đi ra,
liền đứng dậy đỡ khay đồ ăn cho cô, Lăng Nhược Tịch vô tình nhìn cái
khổng lồ nào đó ở đối diện đang ngóc đầu chào hỏi, cô đỏ mặt, chủ động
dạng chân ngồi lên đùi anh, mang theo ý xấu cọ cọ vài cái, dưới tiếng
hít hà của Cung Thụy Thần, cô bèn trêu chọc anh: “Ông xã ~~ Em trai anh
hình như cũng đói bụng nè, anh tính cho nó ăn no trước hay là no bụng
trước đây?”
Chu cha ơi! Vợ nhỏ của anh có tiến bộ nha,
còn dám trêu chọc anh nữa. Cung Thụy Thần cười xấu xa: “Anh có cách tốt
hơn nhiều.” Nói rồi anh cũng không đợi Lăng Nhược Tịch hỏi lại, đã giữ
chặt cái eo của cô, nâng cô lên nhắm vào chày thịt nóng bỏng của mình
rồi buông tay, để cho cô ngồi mạnh xuống, nuốt hết tận cùng gốc rễ của
mình.
“Ha ~~~~” Lăng Nhược Tịch không kịp chuẩn bị, bị động tác kích thích đột ngột đó của anh bật thét lên.
Sau khi vào tận bên trong rồi, Cung Thụy Thần cũng không vội chống đẩy, mà
cứ nằm im trong cơ thể của cô, hưởng thụ hoa huy*t non mềm vì giật mình
không ngừng co rút lại, đợi đến khi cô hơi bình tĩnh lại, anh mới ngậm
vành tai cô, đùa bỡn: “Anh như thế này, vừa có thể cho em trai ăn no
bụng, sao hả, em gái em ăn có no hay không?”
“Ừm ~~~” Tư thế này vào quá sâu, Lăng Nhược Tịch có chút khó chịu ngửa đầu thở dốc.
Cung Thụy Thần hôn lên môi cô hai cái, cười cười dụ dỗ cô: “Ngoan, bé cưng của anh, đút anh ăn đi.”
Lăng Nhược Tịch xấu hổ, nện lên ngực anh vài đấm, nhưng cũng rất nghe lời,
cầm dĩa cơm chiên trứng lên, múc một muỗng đút vào trong miệng anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 87: Ăn cơm
Chương 87: Ăn cơm