Hai người ăn sáng xong, Lăng Nhược Tịch gọi điện
cho Cung Thụy Thần nhưng điện thoại vẫn là tắt máy, không còn cách nào
khác, cô đành phải nhờ Mạc Viễn đưa đến cửa hàng quần áo nữ, mượn anh
thêm chút tiền, mua lấy một bộ quần áo lẫn nội y thay ra, sau đó mới
ngồi nhờ xe Mạc Viễn đến chỗ làm việc.
Vừa đến công ty
hai người rất ăn ý giữ khoảng cách, Mạc Viễn lại trở về dáng vẻ vốn có,
hai người một trước một sau, thản nhiên đi vào thang máy, cũng may hiện
tại còn sớm, trong công ty cũng không có mấy người, thang máy cũng chỉ
có hai người bọn họ.
Mạc Viễn nhẹ nhàng, nói khẽ cùng
Lăng Nhược Tịch: “Vì để thuận lợi cho công việc, công ty sẽ chuẩn bị văn phòng cho em, ngay cạnh văn phòng của anh, lát nữa xem đi dọn dẹp này
nọ một chút, sau đó nhanh chuyển đến đây, anh còn rất nhiều thứ cần em
sửa lại giúp.”
Bởi vì lần trước đi công tác quá vội vàng, cho nên Lăng Nhược Tịch chưa có đến thu dọn, đồ cá nhân vẫn đặt ở văn phòng bên kia.
“Được” Lăng Nhược Tịch gật đầu đáp ứng, trong lòng có chút vui sướng, cô cuối
cùng cũng có phòng riêng của mình, tuy chỉ là trợ lý, nhưng cô thấy như
vậy là quá đủ.
Đến phòng thiết kế, cô quay lại văn phòng chính thu dọn đồ, cứ nghĩ rằng sớm như vậy sẽ không có ai, nhưng vừa mở cửa ra, không nghĩ là sẽ gặp người cô không muốn gặp nhất: Trương Ngọc
Kiều. Không ngờ cô ta cũng đến sớm như vậy.
Nhưng vì lễ phép, Lăng Nhược Tịch vẫn chào hỏi cô ta: “Buổi sáng tốt lành”
“Sớm a, trợ lý Lăng” Trương Ngọc Kiều giọng điệu cổ quái chào hỏi cô. Sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô.
Lăng Nhược Tịch lười nói cùng cô ta, cô cứ mặc kệ cô ta muốn nhìn thì cứ
nhìn đi, mục đích bản thân mình đến đây là dọn dẹp đồ dùng nên mới đến.
Cửa lớn văn phòng lúc này mở ra, Lăng Nhược Tịch ngẩn đầu nhìn liền thấy Ôn Uyển đang vào, dáng vẻ ngủ không ngon thì phải, Ôn Uyển nhìn thấy cô
liền sửng sốt, lập tức nở nụ cười xem như là chào hỏi, Lăng Nhược Tịch
cũng gật đầu chào lại cô, sau đó lại tiếp tục chuyện mình đang làm.
Lăng Nhược Tịch không muốn nhiều chuyện, nhưng người khác thì lại không như
vậy, chỉ nghe Trần Ngọc Kiều thì thầm nhưng cũng đủ để cô nghe thấy: “Đồ thứ đê tiện, giả vờ thanh cao cái gì, cái ghế trợ lý đó không biết đã
leo lên giường bao nhiêu đàn ông mới có được. Hừ… Thật sự là không biết
xấu hổ.’’
“Kiều Kiều, cô bớt lời lại đi’’ Ôn Uyển khẽ
giọng ngăn cô ta nói lung tung. Nhưng rỏ ràng cũng chẳng có hiệu quả gì, ngược lại như đang kích thích Trần Ngọc Kiều: “Nếu đã làm thì đừng để
người khác nói, cái ghế trợ lý kia rỏ ràng là của cô, vậy mà lại bị cái
con đàn bà không biết xấu hổ kia, không biết dùng thủ đoạn gì cướp lấy,
cô khoan dung tha thứ không muốn cùng cô ta so đo, nhưng tôi cũng không
được tốt như cô đâu.”
Lăng Nhược Tịch không biết cô ta
phát điên cái gì, mà cũng kệ cô ta, quan tâm việc mình là được, cho nên
mặc kệ coi như không nghe thấy. Vì thấy cô không tranh cãi qua lại cho
nên trong mắt ngươi khác liền trở thành chột dạ phải chấp nhận, vì thế
càng không kiêng nể.
Cô trở lại phòng làm việc riêng của mình, điện thoại di động vang lên, lấy ra xem thì thấy là điện thoại từ văn phòng của Cung Thụy Thần gọi đến, cuối cùng thì anh cũng gọi lại,
trong lòng phút chốc liền nhẹ nhõm, lập tức nhận điện thoại, nghe được
giọng nói quen thuộc từ bên kia truyền đến: “Alo, Nhược Tịch.”
Lăng Nhược Tịch lập tức thấy uất ức, nhịn không được bĩu nôi oán trách anh:
“Anh bận như vậy á, cả đêm cũng không thấy bóng người, điện thoại thì
không có gọi đến một lần.”
“Haha, bà xã cả đêm không gặp liền nhớ anh hả? Đêm nay ông xã sẽ bồi thường gấp đôi cho em, thế nào?” Thấy cô oán giận như vậy, anh lại cười.
Lăng Nhược Tịch nghe anh mặt dày trêu chọc cô, nhất thời vừa giận vừa thẹn: “Đồ không
đứng đắn, không thèm nghe anh nói nữa” Định sẽ cúp máy luôn, nhưng cuối
cùng lại thương anh, nhịn không được dặn dò “Anh đừng có làm việc quá
sức, không thì ngủ một chút đi, đã ăn sáng chưa đó?”
“Đã ăn rồi, lúc sáng có ngủ một lát, anh không sao, bà xã, em đừng lo lắng. Tan làm anh đến đón em, buổi tối em làm đồ ăn ngon cho anh nhé?” Cung
Thụy Thần làm nũng yêu cầu cô.
“Dạ” Lăng Nhược Tịch cười đồng ý với anh. Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, dù sao cũng là
người làm việc lớn, thời gian gọi một cuộc gọi riêng tư cũng là quá khó
khăn.
Lăng Nhược Tịch cứ nghĩ chuyện nhỏ như vậy rồi cứ
trôi qua, nhưng không nghĩ nó giống như đốm lửa nhỏ âm thầm càng ngày
càng bốc cao lên.
Vào buổi tối, Lăng Nhược Tịch giữ lời, làm một bữa tối phong phú cho Cung Thụy Thần, trên bàn cơm còn có hai
ngọn nến, hai người ngọt ngào cùng nhau ăn tối.
Cơm nước xong, Cung Thụy Thần chủ động giành rửa chén bát, để Lăng Nhược Tịch lên phòng tắm rửa.
Cô không nghĩ anh sẽ lên nhanh như vậy, cho nên tắm xong chỉ quấn khăn tắm đi ra. Ai biết được vừa mở đi ra thì thấy Cung Thụy Thần mở cửa đi vào, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh dọn dẹp xong nhanh vậy á?”
“Ừ chồng em rửa chén rất nhanh” Cung Thụy Thần thuận miệng đáp, ánh mắt
nóng bỏng nhìn chăm chăm đồi núi đang bị khăn tắm vây lấy.
Lăng Nhược Tịch bị anh nhìn đến nóng cả người, muốn chạy trở lại phòng tắm
thay đồ ngủ. Lại bị anh trước một bước mà ôm ngang cô lên.
Cơ thể chớp mắt liền lơ lững trên không, làm cho cô đung đưa hai chân kháng nghị: “Anh thả em xuống, em còn phải thay đồ ngủ”
“Không cần thay, dù sao cũng sẽ cởi, như vậy càng bớt việc.” Cung Thụy Thần
không nghe lời cô, trực tiếp đặt cô lên giường, sau đó kéo bỏ khăn tắm
ra rồi đè lên người cô.
Anh đem mặt mình chôn
vào nơi đầy đặn đó, ngửi lấy mùi thơm khiến người ham muốn, hai tay anh
mò mẫn phía sau cô, vuốt ve đường cong cao thấp động lòng người, liền há to miệng, ngậm một bên đầy đặn của cô, ra sức liếm mút lấy nó.
“Uhm...” Lăng Nhược Tịch không thể kìm lòng ôm lấy đầu anh, nhẹ nhàng rên rỉ….
bàn tay to đầy lửa nóng của anh lướt qua từng tấc da tấc thịt của cô,
làm cho cô không khỏi như bị điện giật nhè nhẹ mà run rẩy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 116: Không cần thay
Chương 116: Không cần thay