“Ô…” Lửa nóng trong cơ thể bùng phát mạnh mẽ.
Khát vọng ham muốn anh chiếm lấy thân thể, giữa hai chân cảm thấy khó
chịu khép chặt lại nhẹ cọ xát lẫn nhau.
“Cục cưng, có
phải muốn rồi không? Nào, mở hai chân ra để ông xã xem đã có nước hay
chưa.’’ Cung Thụy Thần nhìn ra cô được đang ham muốn, ngẩng đầu cười
gian chọc ghẹo cô.
“Ghét anh.” Lăng Nhược Tịch bị anh trêu chọc mặt mày đỏ bừng, thở hổ hển mắng anh.
“Ghét anh, vậy mà em còn ra nhiều nước như vậy, chậc chậc, ga giường cũng bị em làm ướt cả rồi, cô gái không thành thật này.”
Cung Thụy Thần vừa nói vừa đưa tay xuống, đi đến giữa hai chân cô, xoa nắn
miệng nhỏ đã tràn ngập dịch mật, ngón tay thon dài thấm đẫm đi thẳng vào trong, rồi nhanh chóng đâm vào rút ra.
“A…A…không muốn!” Co rút kịch liệt làm cho cô rên rỉ thành lời, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng làm cho người say mê. Cung Thụy Thần nhìn thấy trong
lòng ngứa ngáy khó nhịn, cúi đầu cắn một cái lên mặt cô, sau đó rút ngón tay bên trong cô ra, không đợi cô phản ứng, liền xoay người cô lại,
tách hai chân cô mở thật rộng, quần cũng không cần cởi, kéo khóa xuống
trực tiếp vào từ phía sau.
"A..." Lăng Nhược Tịch bị anh cắm vào mạnh mẽ, có chút khó chịu kêu một tiếng.
"Hưm..." miệng thịt nhỏ nhắn đầy ướt át giữ chặt cường tráng của anh, Cung Thụy
Thần thỏa mãn rên rỉ, dùng tay đỡ lấy người cô bắt đầu va chạm thật
mạnh, to lớn nóng rực từng nhịp từng nhịp điên cuồng hung hăng đi vào
nơi sâu nhất.
“A…A..A... Nhẹ chút..” Tiếng rên rỉ của
Lăng Nhược Tịch bị anh mạnh mẽ đòi hỏi đi vào cũng hóa thành khe khẽ, cả hơi thở cũng không thông.
Anh cúi xuống, hôn lấy vành
tai cô, lời nói mang theo hơi thở nóng bỏng đánh đến: “Cục cưng, em ngậm anh thật chặt, sướng quá, cục cưng, anh yêu em… Ngoan… Cục cưng ngoan
của anh, để cho anh vào nơi sâu nhất, để cho anh đâm mạnh vào đóa hoa
bên trong, nhé… Thích thật.” Anh vừa thì thầm bên tai cô những lời mắc
cỡ, vừa dùng hết sức đâm mạnh vào, dồn sức xỏ xuyên miệng nhỏ của cô, đi thẳng đến bên trong, khoái cảm dâng trào từ nơi kết hợp riêng tư của cả hai bùng phát….
“A... Ông xã, em cũng yêu anh...Hô… em
không muốn, sâu quá, em chịu không nổi… A…Uhm...Ông xã… Xin anh…Ô…” Anh
hung hăng mạnh mẽ như muốn đem cô xé tan ra từng mãnh, cô chịu không
xong nức nở thành tiếng, nước mắt trong suốt từ khóe mắt lăn xuống. Thân thể cô vì anh va chạm mà lắc lư, mái tóc dài ẩm ướt trãi ra gối, hai
tay nắm chặt lấy hai bên, mặt nghiêng vào gối rên rỉ thật lớn.
Trên mặt anh tất cả đều là mồ hôi, nghe cô vong tình rên rỉ lớn như vậy,
trong lòng nở rộ pháo hoa, ôm chặt lấy cô, càng ra thêm sức mạnh mẽ làm
cô, hai tay đưa đến ngực cô xoa nắm thô bạo. Lăng Nhược Tịch bị anh nắm
có chút đau, đưa tay muốn đẩy ra, lại không có chút lực nào, bị anh nắm
lấy đặt lên ngực sữa của chính mình. Cô muốn từ chối, lời nói chưa ra đã bị cao trào đánh úp bao phủ toàn thân, không thể kìm nén bắt đầu run
rẩy co thắt từng cơn.
Cung Thụy Thần cũng không dừng
lại, nhanh chóng cởi quần mình ra, ôm lấy cô, hai tay nâng mông cô lên
làm cho cô đối mặt ngồi lên đùi mình, quy đầu to lớn, nhắm ngay miệng
nhỏ của cô. Sau đó hôn môi cô, dụ dỗ cô ngồi xuống chứa đựng lấy của
mình: “Cục cưng, ngoan, em ngồi xuống đi.”
“Ưm...Ông xã… Không muốn đâu, thắt lưng nhức lắm… Nơi đó cũng đau nữa…” Lăng Nhược
Tịch vừa cao trào cho nên thân thể và tinh thần rất thỏa mãn, không muốn tiếp tục làm chuyện mệt muốn chết này. Vì thế hai tay níu lấy vai anh,
chơi xấu, ngồi thẳng không chịu ngoan ngoãn nghe lời.
“Cô bé lừa đảo này.” Tính tình anh vốn bá đạo, lời cô nói không muốn sao có thể lọt vào tai được, bị cô lẩn tranh liền hết sự nhẫn nại, nắm lấy eo
nhỏ của cô, dùng hết sức kéo xuống.
“Ôi…” Cô bị anh làm liền thét to một tiếng, trong đầu liền trống rỗng, thiếu chút nữa là ngất đi.
Anh cũng không cho cô thời gian thích ứng, nắm lấy eo cô dùng hết sức lên
xuống, mỗi lần ép xuống là mỗi lần to lớn của anh đánh thẳng đến tử
cung, làm cho cô không thể nào không lơn tiếng rên rỉ thành lời.”
A..A... Ưm…Sâu quá…A... Lớn quá…Ôi...”
Cung Thụy Thần
nghe thấy càng thêm hung phấn, cắn lên cổ cô một cái, điên cuồng mút
vào, bàn tay nắm chặt lấy mông cô mạnh mẽ va chạm, Lăng Nhược Tịch chịu
hết nổi, lắc lắc đầu, nhỏ giọng cầu xin anh: “Dừng… Dừng… Dừng một chút
…A …Thụy Thần…Để cho em nghỉ ngơi một chút …A”
Cung Thụy Thần không dừng lại chút nào, ngược lại anh không ngừng hôn lên cái
miệng nhỏ của cô, ngay khi cô nghĩ mình sắp ngất vì hôn môi, thì điện
thoại của anh vang lên.
Sống lưng Cung Thụy Thần cứng đơ lại, theo phản xạ buông cái miệng xinh xắn của cô ra. Lăng Nhược Tịch
giống như được đại xá, thở hổn hển nhắc nhở anh: “Anh… Điện thoại của
anh.”
“Kệ đi, cứ để nó reo.” Cung Thụy Thần không thèm
để ý, tiếp tục ra vào, tuy là miệng nói như vậy, nhưng tốc độ ra vào
nhanh hơn, liền vài cái không kìm nén bản thân mà phóng ra.
“Ôi…” Lăng Nhược Tịch nhận luồng dịch nóng bỏng của anh hét lớn môt tiếng cùng lên đỉnh điểm.
Chuông điện thọa vẫn cứ tiếp tục reo lên, làm cho Cung Thụy Thần, nhíu mày,
nghiêm mặt rút ra khỏi thân thể cô, nhẹ nhàng ôm cô để trên giường, hôn
lên trán đẫm mò hôi của cô đầy yêu thương, cẩn thận kéo chăn đắp cho cô, xong rồi cau mày càm điện thoại lên, nhìn dãy số hiển thị, khẽ liếc
nhìn vợ yêu một cái, thấy cô nhắm mắt ngủ, bèn đi đến cửa sổ nghe máy.
Lăng Nhược Tịch mơ màng hình như có nghe thấy anh đang tức giận, nói cái gì
mà “ Đừng dây dưa” còn có “Đừng quá phận” linh tinh này nọ, chỉ nghĩ là
chuyện công việc của anh, cũng không quá để tâm đến.
Nói một hồi lâu, Cung Thụy Thần ngắt điện thoại, đến bên giường cúi xuống
hôn lên môi Lăng Nhược Tịch, dịu dàng nói: “Cục cưng, ông xã đi ra ngoài bàn chút việc, lát sau sẽ về, em ngoan ngoãn ngủ ở nhà chờ anh về nhé.”
Lăng Nhược Tịch đang mơ màng bổng mở mắt, ngẩng mặt ôm lấy khuôn mặt đang
cúi xuống của anh hôn lên môi một cái, dặn dò: “Hưm, anh về sớm một
chút. Lái xe cẩn thận.” Nói xong liền nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Cung Thụy Thần bị hành động đáng yêu của cô làm cho bật cười thành tiếng, kề môi cô nói đáp lời đồng ý “Được” sau đó đứng dậy, nhanh tay nhanh chân
lấy quần áo, đi đến phòng tắm kế bên tắm rửa, thay quần áo ra ngoài…..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 117: Ái dục (H)
Chương 117: Ái dục (H)