Dịch: Vì Anh Vô Tình
Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng
Hôm nay gió trong Đâu Suất Cung có chút yên bình, nhưng...
Tại sao lại có mùi phân bò nướng?
Huyền Đô đại pháp sư liếc nhìn hai tiểu đồng tử đang ngồi xổm trong một sân khác luyện đan, sau đó nhìn qua lão Thanh Ngưu cũng đang nằm sấp dưới gốc cây thở hổn hển, sắc mặt trở nên cổ quái, rồi lắc đầu mở miệng nói:
"Tiểu Kim, Tiểu Ngân, đừng luyện đan lung tung, quấy rầy Lão Quân thanh tu."
Hai đồng nghe vậy vội vàng đứng lên, khéo léo đáp lại.
Huyền Đô đại pháp sư cũng không răn dạy nhiều.
Sau khi bị đánh thức, y bèn theo thường lệ bấm ngón tay suy tính, cũng để xem thử gần đây Hồng Hoang có xảy ra đại sự gì, hay liên quan gì đến nhân giáo không.
Sư phụ ném những giáo vụ này cho mình thì đành quan tâm nhiều hơn.
Việc trước nhất cần tính tự nhiên là [Tam giáo khởi nguyên đại hội].
[Tam giáo khởi nguyên đại hội] cũng không tệ, có điều Nhân giáo đạo thừa quá ít, sau khi tới đó lại lộ ra thế đơn lực bạc...
Tên tiểu đệ tử đó được lão sư xem trọng, vậy mà muốn giả bệnh không đi!
Vậy còn gì hay nữa?
Đại pháp sư hiểu rõ, loại người được lão sư thích tất nhiên tính cách cũng sẽ gần giống như lão vậy, y chính là một ví dụ.
Cũng may Huyền Đô đại pháp sư phát hiện kịp thời, trong lúc tên tiểu đệ tử này âm thầm chuẩn bị các bước, đã đoán được là hắn muốn dùng thủ đoạn giả vờ bị thương, cho nên đã lặng lẽ làm mấy điểm bố trí tương ứng...
Đây chính là:
Đạo cao một thước, sóng cao ba trượng.
"Tiểu Trường Thọ, nếu ngươi không đến Đâu Suất cung, thì sao ta có thể tiêu dao tự tại?"
Đại pháp sư nghĩ tới đây lập tức mỉm cười, rồi tiếp tục suy tính chuyện liên quan đến Nhân giáo.
Rất nhanh, Đại pháp sư đã phát hiện được điều gì đó...
“Mấy năm gần đây Triệu Công Minh của nhà Tam sư thúc đặc biệt sôi nổi, ở Tây Ngưu Hạ Châu không ngừng đập phá động phủ người khác, truy đánh cao thủ trong Tây Phương giáo.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, là những chuyện này cũng không bị làm lớn ra, người bị đánh lại thường lựa chọn dàn xếp ổn thỏa.”
"Điều này cùng Nhân giáo ta có liên quan gì không?"
Đại pháp sư tiện tay hút hư ảnh Thái Cực đồ lại, cẩn thận suy tính, nhưng đạt được rất ít.
Đệ tử Thánh Nhân đều bị Thánh Nhân ra tay che lấp thiên cơ, mặc dù Thông Thiên giáo chủ xếp hạng cuối cùng trong Tam Thanh, nhưng đối với cảm ngộ thiên đạo lại đứng ở hàng ba vị trí đầu trong lục Thánh!
Sẵn tiện nói luôn, Thánh Nhân của Đạo môn ôm cả ba vị trí đầu.
Hơn nữa trong Tru Tiên tứ kiếm, Thanh Bình kiếm mặc dù không thể trấn áp khí vận, nhưng có sở trường về trảm thiên cơ, cho nên Thái Cực đồ cũng không cách nào thôi diễn những chuyện có liên quan đến Triệu Công Minh.
Vậy nên...
"Rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến Nhân giáo ta không?"
Đại pháp sư có chút khó hiểu, lại nhớ tới lời căn dặn của lão sư, đành phải đứng dậy.
Việc này, y cần phải đi xem một chút.
[Triệu Công Minh là cao thủ thành danh vào cuối thời kì thượng cổ, gã và ba vị nghĩa muội cùng nhau bái làm môn hạ của Thông Thiên giáo chủ, trước khi bốn người bái sư thì đã thành danh một phương, bản thân đại đạo cũng đã định rõ ràng. Cho nên bọn họ chỉ có thể trở thành ngoại môn tứ đại đệ tử, được Thông Thiên giáo chủ ban thưởng cho pháp bảo và truyền đạo pháp, nhưng không tu hành “Thượng thanh đại đạo”.]
Mặc dù Huyền Đô đại pháp sư có Thái Cực đồ tương trợ, nhưng cũng không thể suy tính ra nhân quả liên quan, mà chỉ có thể miễn cưỡng suy tính ra vị trí của Triệu Công Minh...
Trong thiên cơ, tràn đầy [dấu chân] của Triệu Công Minh!
Y ra khỏi Tây Thiên môn, đi qua Côn Lôn, đứng bên ranh giới đại lục đã nhìn thấy mấy bóng người.
Chỉ trong phút chốc, Huyền Đô đại pháp sư đã chạy tới chỗ phát sinh vụ án, cách mấy vạn dặm, tiên thức đã phát hiện ra khí tức của Triệu Công Minh.
Nhưng lúc này Triệu Công Minh đã trốn trong mấy đại trận, không biết đang làm cái gì.
Đại pháp sư lặng lẽ tới gần, mượn uy lực hình chiếu của Thái Cực đồ, không để lộ một chút tiếng động, đến bên cạnh đại trận, trực tiếp nhìn thấu vào trong mấy tầng đại trận.
Thì thấy...
Lúc này miệng của Triệu Công Minh đang phun ra một ngụm máu, đạo khu run rẩy, chỉ vào cao thủ Tây Phương giáo người đầy vết thương ở trước mặt, nghiến răng tức giận mắng:
"Hôm nay bần đạo bị linh bảo của ngươi gây thương tích, cần phải mấy vạn năm mới có thể hồi phục như cũ... Khục, khục khục!
Ngươi hãy cùng bần đạo tới Linh sơn, hôm nay ta quyết không để yên cho ngươi đâu!"
Nghe vậy Huyền Đô đại pháp sư chau mày, lập tức muốn xông vào đại trận để bảo vệ cao thủ trong Đạo môn, nhưng rất nhanh đã phát hiện có gì đó không đúng.
Hình như Triệu Công Minh cũng không thật sự bị thương...
Sau đó, Huyền Đô đại pháp sư coi như được mở rộng thêm tầm mắt.
Trong đại trận, hai bên mắng chửi mỉa mai nhau đến nửa canh giờ, Triệu Công Minh thuần thục vòng lại một vòng, mang đối phương vào phân đoạn “Xem ai thảm hơn”.
Tiếp đó đợi đối phương tự đánh bản mình một trận, Triệu Công Minh lại lấy ra một quả Lưu Ảnh cầu, nhanh chóng trấn áp đối phương...
Trong quá trình này, mặc dù phiền toái hơn lần thứ nhất mấy lần, nhưng Triệu Công Minh vẫn làm rất trôi chảy, mọi thứ đều hoàn hảo!
Điều này cũng rất bình thường, người chuyên nghiệp thì đều sẽ như vậy.
Triệu Công Minh như có dự tính từ trước khẽ cười nói:
"Đạo hữu, ngươi nói chúng ta nên giải quyết riêng, hay mang thứ này lan truyền rộng rãi trong Hồng Hoang?"
Trên trán Huyền Đô đại pháp sư hiện ra mấy đường hắc tuyến, nhìn đến đây, thì đột nhiên hiểu rõ ra một số chuyện.
Không phải là....
Cũng may là đại pháp sư vẫn chưa trực tiếp hiện thân.
Đợi Triệu Công Minh kết thúc nghiệp vụ của ngày hôm nay, thì tên cao thủ Tây Phương giáo kia lập xong một đống lời thề, sau đó chán nản rời đi...
Huyền Đô đại pháp sư giả vờ ngẫu nhiên chạm mặt với Triệu Công Minh.
Sau khi Hai người hàn huyên mấy câu, Huyền Đô đại pháp sư lập tức hỏi những điều mình nghi hoặc trong lòng:
"Triệu sư đệ, gần đây có phải ngươi đã gặp một người nào đó trong Nhân giáo đúng không?"
Triệu Công Minh sợ run lên, sau đó liền hiểu, chuyện lúc nãy mình vừa làm đã bị vị Đại sư huynh Đạo môn này nhìn thấy.
Khuôn mặt già nua của Triệu Công Minh lập tức đỏ ửng, có chút xấu hổ, giải thích nói:
"Sư huynh đừng trách, lúc nãy người kia là do lục nguyên hội trước đã khi dễ hảo bằng hữu của ta, nên ngày hôm nay ta mới tìm hắn trút cơn giận thôi."
Lục nguyên hội...
Huyền Đô mỉm cười gật đầu, lại đổi một góc độ khác, "Triệu sư đệ, có phải gần đây ngươi đã gặp Nam Hải Hải thần không?"
"Sư huynh đúng là liệu việc như thần."
"Đó là người trong Nhân giáo ta." trong lòng Huyền Đô khẽ than, nói một câu quả nhiên.
Huyền Đô nghĩ đến những hình ảnh ban nãy và lời thề rườm rà của người Tây Phương giáo, thì trong lòng đã hạ quyết tâm...
Phải nghĩ ra biện pháp, để tiểu đệ tử này trở thành tiểu sư đệ của mình mới được!
Nếu hắn gia nhập Nhân giáo, chính thức trở thành người bên cạnh Huyền Đô đại pháp sư, đợi tu vi cao lên, sau đó xử lý sự vụ trong Nhân giáo, như vậy còn cần Đại sư huynh như y phải tự tay làm việc gì nữa?
"Sư huynh..." Triệu Công Minh thay đổi chủ đề, [Tam giáo khởi nguyên đại hội] lần này, sư huynh có xuất hiện không?"
Huyền Đô đại pháp sư thuận miệng muốn nói một câu “Còn chuyện quan trọng khác.”
Những chuyện phiền toái này, y sớm đã đặt trên vai “tiểu sư đệ tương lai”, đương nhiên bản thân không cần đi.
Cũng là lúc cho “tiểu sư đệ tương lai” một cái sân khấu để phát huy, làm lão sư sớm có ý niệm muốn thu đồ đệ.
Lời nói của Huyền Đô đại pháp sư đã ra đến cửa miệng: "Ta vẫn còn..."
[Đi].
Đáy lòng nổi lên một chữ rõ ràng, Huyền Đô đại pháp sư lời nói ra cũng đổi thành: "Ta vẫn còn chút việc cần phải giải quyết, đợi xử lí xong sẽ qua xem một chút."
Hai mắt của Triệu Công Minh lập tức sáng lên, làm đạo vái chào với Huyền Đô đại pháp sư nói: "Sư đệ sẽ bảo bọn họ sớm chuẩn bị, xin đợi Đại pháp sư đại giá quang lâm!"
Huyền Đô đại pháp sư:...
Kịch bản hình như lặp lại rồi.
...
Cùng lúc đó, ở Tiểu Quỳnh phong.
Lý Trường Thọ bay ở độ cao quen thuộc, đang từ Bách Phàm điện trở về.
Thật ra lúc đầu Thánh Nhân lão gia đã cho mình một chút nhắc nhở, để mình nhất định phải tới [Tam giáo nguyên lưu đại hội] lần này, không cần âm thầm ảnh hưởng cao tầng trong môn phái, cũng không cần thiết biểu hiện quá mức chói sáng.
Trong lòng Lý Trường Thọ nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ, âm thầm chỉ trích Thánh Nhân lão gia ở trong lòng là việc rất hung hiểm.
Giống như một câu danh ngôn trong kiếp trước vẫn còn chưa phai trong ký ức của Lý Trường Thọ—— “Nếu như có sự lựa chọn khác, ai nguyện ý đi làm lốp xe dự phòng chứ.”.
Nếu không phải Hồng Hoang quá hung hiểm, ai lại muốn...
Không, ta hết sức vui vẻ vì có thể làm chân chạy một số việc vặt cho Thánh Nhân lão gia!
Thánh Nhân lão gia bảo hắn đi [Tam giáo khởi nguyên đại hội], vậy chắc chắn có nguyên nhân trong đó.
Cẩn thận nghĩ lại, quả thật cũng có chút đạo lý.
Tuy Long tộc và Tây phương, nhìn như chuyện bên ngoài của Đạo môn, nhưng trên thực tế...
Thực tế thì...
"Điều này sẽ có ảnh hưởng như thế nào?
Đạo môn vì chuyện này càng thêm hưng thịnh? Để Tây phương nhanh chóng tiến hành hợp nhất Long tộc?
Hay Tây phương sẽ đi tính kế đại hội lần này?
Vậy một tiểu đệ tử Nhân giáo như ta đi qua đó có thể làm gì chứ?"
Lý Trường Thọ không ngừng lẩm bẩm, đi qua đi lại trong mật thất dưới đất.
Hắn không ngừng suy nghĩ, nhưng do các sự việc đều không dính dáng và ăn khớp với nhau nên chỉ có thể làm ra loại trừ ——
Nếu Thánh Nhân lão gia an bài, tất nhiên sẽ có đạo lý mà mình không thể nhìn thấy được.
Lý Trường Thọ tự biết, mình chỉ là một cái ốc vít trên cầu gỗ chứ không phải là vị trí quan trọng, nếu thiếu hắn, cầu gỗ vẫn có thể sử dụng, chỉ bị hơi chút bất ổn.
Lý Trường Thọ đã đọc gần nửa cuốn, chủ trương trong đó chính là ổn, yên, lười...
Khục, chủ trương này chính là thanh tĩnh vô vi, không nhiễm nhân quả!
Tìm một nơi ổn, yên và lười!
Lý Trường Thọ nhìn vách tường trong mật thất, được treo lên những chữ ổn to lớn, đáy lòng có chút cảm khái.
Trên con đường này, chính mình còn kém xa Thái Thanh thánh nhân lão gia...
Nếu đã không tránh được, vẫn phải đi, vậy cần làm tốt việc chuẩn bị.
Các loại độc đan, trận bàn loại nhỏ, đương nhiên là những thứ cần thiết khi đi ra ngoài.
Việc cần làm kế tiếp, là làm nhiều thêm mấy đạo nhân giấy kiểu mới, đầu tiên phải bổ sung biên chế vào đội [Nhân], để lại bên cạnh cho sư phụ và sư muội mỗi người một tên.
Còn phải biên chế hai tên vào đội [Hải], phái đi bảo vệ Nam Hải Hải Thần giáo.
Bản thân cũng phải mang theo một đội đạo nhân giấy kiểu mới [Thần], bảo đảm khi gặp phải nguy hiểm, thì giúp bản thân có khả năng chủ động cao hơn.
Nếu như không phải chế tạo giấy đạo nhân kiểu mới quá hao tốn thời gian, Lý Trường Thọ nhất định phải dùng hơn phân nửa thời gian, dùng để lĩnh hội « Thái Thanh Đạo Hàm », áp chế cảnh giới của bản thân.
Trước khi ra ngoài, phải nâng cao thực lực của bản thân mình lên một chút, thì hệ số an toàn cũng bảo đảm hơn nhiều.
Kiểm tra mấy lần trang phục và những vật bố trí trên người, các vật bảo vệ thần hồn, và bảo châu tị độc cũng được luyện chế một lần nữa, màu sắc đã được sửa lại, linh bảo trường kiếm, và linh bảo dùng để phòng thân...
Sau khi cẩn thận kiểm tra các bảo nang to nhỏ trên người mình và mấy món đồ được gọi là át chủ bài trên người mình một lần nữa, cuối cùng trong lòng cũng có một chút cảm giác an nhàn.
Hai ngọc bài lưu lại khí tức của Huyền Đô đại pháp sư, thật ra là bùa bảo mệnh của bản thân, đương nhiên Lý Trường Thọ không thể nào quên mang theo bọn chúng.
Gần nhất hắn thỉnh thoảng còn có được linh cảm, dường như có thể thấy được công đức đã có của bản thân, giúp bản thân có được biện pháp làm công đức kim thân, gia nhập thêm vào kho át chủ bài bảo mệnh...
Sai khi thu dọn những vật mà mình muốn mang theo khi ra ngoài, Lý Trường Thọ còn nghĩ ra một bộ “khảo đề ổn đạo”.
Hỏi: trước mặt có một kẻ địch và trăm ngàn kẻ địch thì sẽ có phản ứng khác nhau như thế nào?
Câu trả lời chính xác: Những gì tai nghe, mắt thấy thì đều khác biệt.
« Ổn luận » lý luận ủng hộ: Lựa chọn dùng thổ độn có khả năng che giấu, hoặc chạy trốn bằng thủy độn hay nên dùng phong độn, hỏa độn có tốc độ nhanh nhất.
Lý Trường Thọ khẽ cười, khôi phục tâm cảnh, tiếp tục làm công tác chuẩn bị.
Vài ngày sau, hắn lại bắt đầu không ngừng lĩnh hội « Thái Thanh Đạo Hàm », lại tính toán khả năng tiến triển cảnh giới, không ngừng củng cố mỗi tiểu cảnh giới của mình.
Đạo cơ giống như một tòa tháp cao.
Trước khi Lý Trường Thọ thành tiên, nền móng của tháp đã được chín mươi chín phần trăm củng cố. Nhưng sau khi thành tiên, cảnh giới hắn phi thăng, vượt qua hai đại cảnh giới là Nguyên Tiên, Chân Tiên...
Theo đánh giá của Lý Trường Thọ, nền móng lớn như vậy thì không thể kiên cố được.
Cho nên hiện tại hắn cũng chỉ có thể tại tầng tháp cao hơn, không ngừng nỗ lực mang tầng tháp thấp hơn làm thêm vững chắc.
Con đường phía trước còn có Trường Sinh kiếp, kiếp nạn này vẫn đang mịt mờ như cát bụi vậy.
Lý Trường Thọ cũng đã bắt đầu chuẩn bị phương án độ kiếp Kim Tiên, trong đó có hai chỗ đáng tin cậy nhất, một là công đức hộ thân, hai là Nhân giáo công huân.
Cho nên ở phương diện tu vi, hắn cũng không nóng lòng tăng lên thêm nữa...
Thậm chí còn muốn dậm chân tại chỗ.
[Có nên chế tạo hóa thân kiểu mới cấp độ Quy Đạo cảnh, để điều đi Tam giáo khởi nguyên đại hội không?]
Lý Trường Thọ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, nhưng sau khi phân tích lợi và hại, đã bỏ ngay ý tưởng đó.
Làm như vậy không phải là cố ý đối phó nhiệm vụ mà Thánh Nhân lão gia bàn giao sao?
Nếu vậy cần mấy món ăn, mấy câu chuyện xưa cùng mấy bầu rượu, để uống cho say mền, coi trời bằng vung mới dám làm chuyện không muốn sống như vậy!
Rất nhanh Lý Trường Thọ đã chuẩn bị xong cho bản thân mình, rồi lại chuẩn bị thêm một số việc nhỏ.
Chẳng hạn như, lúc này, bảng thống kê cao thủ Nhân giáo đạo thừa của hắn còn đến hơn nửa chưa biết, trên đó còn cần có tính tình, thói quen, sở thích, xếp hạng, v..v… đến lúc đó phải nhờ vào Phong Ngữ chú để thu thập những tình báo này.
Tiếp theo, Lý Trường Thọ còn chuẩn bị một chút, “đồ chơi nhỏ cho sư thúc”, “cho trưởng lão một tiểu đối sách khẩn cấp”.
Để đảm đương đủ chức trách dẫn đội, bảo đảm nhóm người Độ Tiên môn không gây chuyện, sinh sự, Lý Trường Thọ còn hao tốn không ít tâm tư, làm một cuốn « sổ tay hành vi của đệ tử Độ Tiên môn tham gia đại hội ».
Sau này, sẽ giao sổ tay cho Tửu Ô sư bá, lấy danh nghĩa của Tửu Ô sư bá để dâng lên cho môn phái.
Nhưng đương nhiên khen thưởng vẫn chia theo quy tắc cũ, mỗi bên năm thành...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng
Chương 154: Thiện dùng người làm pháp bảo
Chương 154: Thiện dùng người làm pháp bảo